Giang Ngôn sắc mặt âm trầm dựa vào tường cố gắng gọi điện cho Ngôn hạ.
- Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...
- Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...
- Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...
Nhưng mặc kệ anh gọi bao nhiêu cuộc, đều không thể kết nối với cô.
Những học viên còn lại đứng ở xung quanh, ai cũng ngơ ngác,nhưng nhìn sắc mặt anh lại không dám đến hõi chuyện . Cả Hạo Tư cũng không thể gọi được.
- Các cậu nói xem đây là chuyện gì?
- Bọn họ sao thế nhỉ? Cả Hạ lão sư và Hạo sư huynh đều không gọi được?
- Ai biết vì sao không?
- Họ đang ở cùng nhau sao?
- không phãi Hạ lão sư và Giang lão sư mới là 1 đôi sao???
- Tôi thấy quan hệ của Hạ lão sư và Hạo sư huynh cũng rất tốt nha!
- Đừng nói nữa! Đừng nói nữa !!!
Giang Ngôn đều nghe thấy lời học viên xôn xao bàn tán , nghe đến tức giận. Bàn tay anh xiết chặc. Ánh mắt tối sầm lại.
--------
- Tôi đưa cậu đến bệnh viện xữ lý vết thương trước đã!
Ngôn Hạ lên tiếng , thanh âm êm dịu làm lòng người thổn thức.
Hạo Tư nghiêng đầu nhìn cô, xe chạy ra khõi bến cảng trên con đường ghồ ghề làm cả người cậu nghiêng ngã, va vào bả vai Ngôn Hạ, mùi hương kẹo sữa ngọt ngào trên người thiếu nữ làm tai Hạo Tư nhanh chóng đỏ ửng.
Xe chạy hơn nửa tiếng mới dừng lại ở bên ngoài bệnh viện đa khoa thành phố.
- Ngôn tiểu thư, đến rồi!!
Vệ sĩ trên xe bước xuống, mở cữa xe cho cô và đở Hạo Tư xuống, dìu vào bệnh viện .
Trên hành lang, Ngôn Hạ đỡ cậu. Tay lấy từ trong balo ra 1 tờ chi phiếu đưa cho vệ sĩ.
- Hết việc của các anh rồi!
Đối phương nhìn qua tờ chi phiếu một chút, vẻ mặt đằng đằng sát khí khi nãy lập tức biến mất, lộ ra nụ cười:
- Cảm ơn Ngôn tiểu thư!!!
Mấy chiếc xe vệ sĩ rời đi, Ngôn Hạ dìu Hạo Tư đi vào khu hành lang bệnh viện .
Trái tim Hạo Tư đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.
Cậu nhìn chằm chằm vào Ngôn Hạ bên cạnh lúc này đang nói chuyện với bác sĩ, tay cậu đặt trên vai cô, hơi dùng sức xiết lại.
- Đau sao? Ngôn Hạ bất ngờ hõi .
- Hã???? Không.. không có!!! Hạo Tư bối rối thu tầm mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Lúc này cậu mới nhận ra , mình đang được bác sĩ xữ lý vết thương.
Ngày hôm sau, Hạo Tư tĩnh lại là ở giường bệnh của bệnh viện . Đêm qua có lẽ vì đau và mệt quá nên cậu ngũ thiếp đi lúc nào không hay.
Trên cái tủ nhỏ bên cạnh là 1 ly sữa vẫn còn ấm. Cách giường không xa Ngôn Hạ đang ngồi trên sopha, nằm sấp trên mặt bàn, mặt gác lên cánh tay nhắm mắt ngủ. Khuôn mặt cô hướng về phía cậu.
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(104)
Thời gian giống như bị người ta nhấn nút stop. Cậu ngồi yên trên giường ngắm nhìn cô chăm chú.
Ngôn Hạ ngủ thật yên bình, không có dáng vẻ ồn ào bát nháo tinh nghịch như lúc tỉnh, Hạo Tư biết , cậu rất thích nhìn ngắm cô. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Hạo Tư lại muốn tới gần cô. Cậu nhẹ nhàng rời khỏi giường. Giống như 1 kẽ trộm , nhẹ nhàng hết mức có thể bước đến gần Ngôn Hạ. Khóe môi cong nhẹ , cậu duỗi tay ra vuốt ve khuôn mặt cô, đột nhiên thật nhẹ giọng:
- Hạ Hạ , Tôi thích em mất rồi..
Hạo Tư mím môi , cậu biết cô không hề thích cậu, cô chỉ đơn giản xem cậu là 1 người bạn. Cho nên giây phút này tình cảm, sự đau khổ ẩn giấu bao lâu như muốn bộc phát ra tất cả.
Ánh mắt Hạo Tư rơi trên đôi môi hồng xinh đẹp của cô, nhìn vào vô cùng mềm mại,khuôn mặt cô trắng nõn xinh đẹp.
Thân thể Hạo Tư hơi run rẩy, hô hấp càng thêm dồn dập. Một cơn gió nhẹ thổi qua cữa sổ lùa vào phòng bệnh,rõ ràng là mát mẽ nhưng trán Hạo Tư lại đổ một tầng mồ hôi mỏng. Cậu nhìn gương mặt Ngôn Hạ gần trong gang tấc, không biết lấy dũng khí từ đâu tới , cậu cúi người, cánh môi Hạo Tư khẽ dán lên đôi môi cô nhẹ nhàng. Một cái chạm nhẹ cũng khiến thời gian như ngừng lại. Môi của cô rất mềm, rất ngọt.
Khuôn mặt Hạo Tư kinh hoảng vì hành động vừa rồi của bản thân, cậu ngồi thẳng người dậy, mím môi, sau cảm giác ngọt ngào là cảm thấy đắng chát vô tận, cậu cười nhạt một tiếng. Cậu chỉ có thể lén lút hôn cô, cũng chỉ có lúc này cậu mới cảm thấy cô ở rất gần.
Sau khi xí nghiệp Tuyết Thị xảy ra chuyện, Tuyết Tổng buồn rầu đến mức đổ bệnh phãi nằm viện. Tuyết Nhan bước ra khỏi hành lang phòng cấp cứu liền gặp Tuyết Y.
- Nhan Nhan , vội vàng như vậy ? Mẹ có chuyện gì sao?
Tuyết Nhan cong môi cười một tiếng, nụ cười giảo hoạt , âm độc.
- Mẹ không có gì, chỉ là em thấy được một màn kịch hay!!!
Trong mắt Tuyết Nhan đầy tia u hiểm, không đợi Tuyết Y hõi thêm. Cô ta lôi di dộng của mình từ trong túi áo khoát ra, đưa cho Tuyết Y xem. - Không chỉ thấy được kịch hay mà còn chụp được nữa!
Ánh mắt Tuyết Y cơ hồ đần độn dán vào màn hình di động của em gái rồi đột nhiên thay đổi. Khóe môi cô ta nhếch lên.
- ồh , Ngôn Hạ , ngược lại tôi muốn xem khi Giang Ngôn biết cô là người như vậy thì cậu ấy còn muốn ở cạnh cô hay không?