Ngôn Hạ cứ như vậy ,không từ mà biệt, biến mất hoàn toàn không có chút dấu vết. Nhưng tất nhiên chỉ là với anh, thật ra trước khi cô đi đã tạm biệt Cẩm nhi và Hoa Y rồi. Chỉ là 2 cô gái vì chướng mắt thay bạn nên cũng không hề để mắt đến anh. Đương nhiên họ cũng không nói cho anh biết , cô đã lên đường xuất cảnh, đi du học.
Đến sau này, khi anh cảm giác được không ổn và sữ dụng năng lực nhà họ Giang tìm cô thì Ngôn Hiên đã phong tỏa tin tức về cô.
Anh cứ vậy , mất tất cả liên lạc và tin tức về cô. Nhưng đó là chuyện của 1 khoảng thời gian nữa.
Còn lúc này......
Hạo Tư đi về phía phòng đạo cụ .Bên trong phòng ,Giang Ngôn sắc mặt lạnh tanh đang ngồi trong 1 góc,anh hơi cúi thấp đầu, trong tay nắm chặt điện thoại.
Bàn tay bởi vì dùng sức mà ẩn ẩn có gân xanh nổi lên.Sắc mặt càng ngày càng khó coi, anh liên tục nhìn đi nhìn lại điện thoại, ấn mở rồi lại buông xuống không biết bao nhiêu lần.
Hạo Tư đến gần , ngồi xuống rồi đưa cho anh 1 lon bia.
Cậu tùy ý ngồi dựa vào ghế , mái tóc mềm mại rủ xuống, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt tuấn tú . Sau khi 2 người trở mặt đánh nhau ỡ giảng đường hôm đó, đã yên lặng không nói chuyện cùng nhau một đoạn thời gian. Nhưng lúc này, Hạo Tư chợt tìm đến khiến anh có chút ngoài ý muốn . Nhưng vẫn đưa tay nhận lấy lon bia.
- Có chuyện?
Rất nhanh trong đôi mắt đen như mực của anh là một mảnh tĩnh lặng. U tĩnh im ắng, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được rét lạnh.
- Tôi đến giãi thích chuyện của tôi và Ngôn Hạ!!! Hạo Tư lên tiếng.
Động tác mở nắp lon của Giang Ngôn dừng lại, anh hơi ngước mắt, rồi lại rũ mắt xuống nhìn vào lon bia trên tay mình, nhanh chóng mở ra nhấp 1 ngụm lớn .
Hạo Tư cũng uống 1 ngụm rồi ngước mắt nhìn về phía anh.
- Tôi đã tỏ tình với Ngôn Hạ!!
Giang Ngôn nhíu mày, bàn tay khẽ xiết chặc lon bia, khiến nó phát ra âm thanh móp méo.
Hạo Tư cong môi cười , nụ cười như có như không, nói tiếp .
- Nhưng cô ấy không thích tôi, Ngôn Hạ nói chỉ xem tôi là bạn! Người cô ấy thật thích là cậu!!!
Anh không nhìn cậu, thanh âm trong trẻo nhưng nhiễm lên mấy phần hàn khí lạnh nhạt :
- Vì sao lại nói cho tôi biết?
Hạo Tư trầm mặc mấy phút, rồi lôi điện thoại từ trong túi ra, Giang Ngôn hơi ngạc nhiên nhìn cậu.
- Tôi nghe bạn cậu nói ... cậu tức giận là vì không hiểu tại sao cô ấy tìm tôi mà không tìm cậu???
Giang Ngôn bóp méo lon bia rỗng trong tay, để lại trên mặt bàn, ánh mắt anh lãnh đạm:
- Cậu có ý gì?
- Tự cậu xem đi !!! Hạo Tư đưa điện thoại cho anh, trên màn hình là khung liên hệ tin nhắn hiện tên của cô.
[[ Hạo Tư: Sao lúc nảy lại nói dối?
Ngôn Hạ: Nói dối gì cơ? Chúng ta đúng là tình cờ gặp nhau mà!
Hạo Tư: ừm, không tính là nói dối! Nhưng sao không nói với cậu ấy chuyện bị vây đánh?
Ngôn Hạ: Chuyện chúng ta tự giải quyết được không cần thiết cho anh ấy biết! Tránh liên lụy. ]]
TIỂU SOÁI CA , TỚ NHÌN TRÚNG CẬU RỒI !!!
(132)
Ánh mắt Giang Ngôn dừng trên màn hình vài giây ,đột nhiên khẽ biến. Sắc mặt anh có chút trắng bệch thất thần , giữa hai hàng lông mày tinh xảo tuấn lãng, lộ ra mấy phần ẩn nhẫn đau đớn.
Trong này là có cái ý gì ?
[[ Tránh liên lụy....
Tránh liên lụy....
Tránh liên lụy....]]
Giang Ngôn đờ đẫn xuất thần,anh nhìm chầm chầm vào màn hình điện thoại, cả người như hóa đá.
- Cô ấy là vì sợ liên lụy tôi???
Hạo Tư nhìn thấy phản ứng của Giang Ngôn thì bật cười.
- Cậu nghĩ cô ấy thích tôi nên rủ tôi đi đánh nhau?
Giang Ngôn chau mày, âm thanh lạnh lẽo truyền đến, lãnh ý giữa hai đầu lông mày ngưng kết.
- Là tôi hôn trộm Ngôn Hạ!!! Hôm đó cô ấy...cô ấy ngủ rồi, cô ấy không biết!!
Giang Ngôn nghe những lời kia.Đáy mắt đã đọng lại u ám. Anh cảm thấy lòng ngực nhói đến khó chịu,đã sớm không nghe rõ Hạo Tư đang nói cái gì.
Nếu như chuyện này là sự thật... Sau lưng Giang Ngôn khẽ dâng lên một tầng mồ hôi lạnh , đáy lòng có chút hoảng.Tay anh cầm điện thoại, càng xiết chặc.
Giang Ngôn đứng lên, không nói không rằng bỏ đi ra khõi phòng đạo cụ, Hạo Tư ngước mắt nhìn anh đi khõi cũng không ngăn cản. Cậu vươn tay, khui tiếp 1 lon bia đưa lên miệng. Trong phòng có chút thiếu sáng , thân người Hạo Tư như ẩn như hiện trong bóng tối.