Ta bước vào một quầng sáng bất ngờ. Chớp. Chớp, chớp, chớp. Mắt ta thích nghi và đánh giá quang cảnh trước mặt. Có tiếng sột soạt. Ta nhìn xuống và thấy một sinh vật bé nhỏ màu trắng đang đứng trên chân sau, ngửi ngửi ta. Nó khiến ta chú ý. Ngươi có thể làm gì? Ta phân tích nó. Một ánh chớp tím thẫm lóe lên, nơi nó từng đứng run rẩy chỉ còn một nhúm bụi. Loài có vú... Rất thính tai... Vô cùng yếu đuối. Nhưng chúng sinh sôi nảy nở rất nhanh chóng. ''Hừm,'' Ta tự lẩm bẩm. Hi vọng sẽ có những thứ phức tạp hơn; những thứ khiến ta hào hứng. Hấp thụ và học hỏi: đây là mục đích của ta. Những kẻ đi cùng ta chỉ là loài nguyên thủy sơ khai: giết và ăn, giết và ăn. Ta cần thu thập tất cả mọi thông tin có thể - thu thập mọi nguồn nguyên liệu quý giá. Cuối cùng, bọn ta đến một thành phố hoang tàn, chỉ trừ một tòa tháp tuyệt đẹp. Có vẻ như nó được bảo vệ - hoặc được chừa ra có chủ đích. Ta phân giải hỗn hợp của đống hoang tàn. Phân tích của ta cho rằng đây từng là một nơi ngập tràn pháp thuật vĩ đại; Ta không bất ngờ khi nó là mục tiêu để hủy hoại. Có một điều gì đó rất cuốn hút ở tòa tháp này. Khi những kẻ khác bỏ đi tìm kiếm thức ăn, ta tiến vào tòa thành. Những dụng cụ ma pháp nằm ngổn ngang khắp nơi. Ta xem xét một trong số đó. Một tia chớp tím thẫm nữa, một đống bụi nữa. Thú vị thật: một công cụ để thay đổi ý niệm về thời gian. Lạ lùng. Chưa thấy bao giờ. Dựa trên tình trạng của tòa tháp, có vẻ như chủ nhân của nó chỉ mới bỏ đi gần đây. Những cổ vật bị bỏ lại từng tồn tại ở hơn một thời điểm và địa điểm. Một số phức tạp hơn những thứ còn lại; tất cả đều ấn tượng hơn tất cả mọi thứ mà ta từng thấy ở hành tinh này. Rõ ràng chủ nhân nơi này biết những thứ mà ta chưa từng gặp lần nào trong những chuyến du hành. Ta cần những kiến thức đó. Rời khỏi tòa tháp, ta thấy những kẻ khác đang tiến vào cổng, sẵn sàng phá hủy nơi này như chúng vẫn luôn làm. Chúng sẽ chỉ cản trở mục đích của ta mà thôi. Có những thứ mà Hư Không đừng nên hấp thụ không cần suy nghĩ. Không hề báo trước, ta phóng ra một xúc tu nóng đỏ. Điện chớp xuyên qua sinh vật đầu tiên, đẩy lui nó lại. Tiếng thét của nó lịm dần khi ta tung toàn bộ 3 chi ra, năng lượng tuôn trào giữa chúng, nung nóng không khí xung quanh. Những kẻ còn lại bỏ chạy, chúng biết điều gì sẽ xảy ra. Lúc nào chúng cũng phải chạy sao? Ta mở to mắt ra và phóng ra một luồng năng lượng, đuổi theo những kẻ đang bỏ chạy. Chúng lập tức hóa thành tro bụi.''Hừm. Sinh vật từ Hư Không có giới hạn nóng chảy không ổn định,'' ta ghi nhớ điều đó. Nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Cơn đói trong ta càng mạnh mẽ. Một sự thèm khát không thể thỏa mãn, mạnh chưa từng thấy. Ta đã thấy nguồn kiến thức tối thượng. Và ta sẽ có được nó.