"Vẻ ngoài của tôi trông đáng sợ, nhưng đừng nhầm—tôi ở phe bạn, và chúng ta sẽ chiến đấu đến tận cùng." ~ Kai'Sa
---
Bị Hư Không bắt đi khi còn nhỏ, Kai'Sa sống sót nhờ vào ý chí kiên cường và bền bỉ. Những gì cô trải qua đã biến cô thành một thợ săn đáng gờm và, với một số người, thành điềm báo cho một tương lai họ thà không sống để chứng kiến. Cộng sinh cùng một sinh vật Hư Không, rồi sẽ đến lúc cô phải quyết định tha thứ cho những ai gọi mình là quái vật, và cùng nhau đánh bại bóng tối... hay cứ quên đi tất cả khi Hư Không nuốt chửng thế giới đã bỏ cô lại phía sau.
---
Có lẽ điều đáng chú ý nhất ở Kai’Sa, thợ săn dũng cảm của Hư Không, là cuộc đời cô bắt đầu giản dị thế nào. Không đến từ một bộ tộc dạn dày trận mạc, không được kêu gọi đến những vùng xa xôi để chiến đấu chống mối hiểm họa rình rập bên dưới Shurima. Cô chỉ là một cô gái bình thường sống trên sa mạc khô cằn. Ban ngày, cô chơi đùa bên bạn bè. Ban đêm, cô mơ mộng về vị trí của bản thân trên cõi đời này.
Sang mùa hè thứ mười, số phận Kaisa vĩnh viễn thay đổi. Lớn hơn, cô nhận ra nhiều sự kiện bất thường trong các ngôi làng—hàng ngày, mẹ cô bắt cô ở trong nhà vì sợ những kẻ lạ lang thang trên vùng đất tìm kiếm tế phẩm cho sức mạnh hắc ám bên dưới. Kaisa và các bạn chẳng tin, cho đến một tối chúng bắt gặp bầy dê hiến sinh mua của một mục dân. Dùng con dao cha tặng khi lên tám, cô cắt dây buộc và thả đám thú chạy vào khe núi gần đó. Tưởng như một trò đùa vô hại, cho đến khi điều không tưởng xảy ra. Mặt đất bắt đầu rung chuyển, chớp sáng rạch ngang bầu trời, và lũ trẻ bỏ chạy thục mạng.
Hư Không đã thức giấc. Một vết nứt khổng lồ xuất hiện, nuốt chửng ngôi làng của Kaisa cùng toàn thể dân cư, chẳng để lại gì ngoài mặt cát lởm chởm những cây cột đen kịt như màn đêm.
Kaisa tỉnh lại và thấy mình bị kẹt dưới lòng đất. Nỗi sợ choán đầy tâm trí, nhưng vẫn còn hy vọng; cô nghe được tiếng kêu yếu ớt của những người khác. Họ gọi nhau, lặp lại lặp lại từng cái tên như một câu thần chú. Đáng buồn thay, đến ngày thứ ba, còn mỗi giọng cô. Bạn bè và gia đình cô đã chết, bỏ cô một mình trong bóng tối.
Chỉ khi mọi thứ dường như đã mất, cô mới thấy ánh sáng.
Bám theo nó, cô đi xuống.
Dọc đường, cô tìm thấy chút ít thức ăn. Giữa đống đổ nát, rải rác đây đó có một bao nước, mấy thứ quả đang đổi màu—bất kỳ thứ gì có thể xoa dịu cái bụng cồn cào. Nhưng cuối cùng, cơn đói của Kaisa lại bị thay thế bằng nỗi sợ. Cô thấy mình đang đứng giữa một cái hang khổng lồ tràn ngập ánh sáng tím từ thế giới khác, và cô thấy mình không còn đơn độc nữa.
Hàng đàn sinh vật ùa vào trong. Con đầu tiên không lớn hơn Kaisa là bao. Hai tay cô nắm chặt con dao, sẵn sàng tự vệ. Nó hất cô ngã xuống đất, nhưng cô cắm ngập mũi nhọn vào tim nó, và cả hai ngã xuống sâu hơn.
Con vật có vẻ đã chết, nhưng lớp da phi tự nhiên của nó dính chặt lấy tay cô. Lớp vỏ đen kịt ngứa ran, nhưng chạm vào thì cứng như thép. Trong cơn hoảng loạn, Kaisa cố dùng dao gỡ nó ra nhưng lưỡi dao gãy đôi. Tuy vậy, khi những con quái vật lớn hơn ập đến, cô dùng nó làm lá chắn để chạy thoát.
Rất nhanh, cô nhận ra lớp vỏ trở thành một phần của cô. Những ngày vật lộn để sống sót kéo dài thành năm, bộ da thứ hai này lớn lên cùng cô, và cô cũng dần chấp nhận nó.
Còn hơn cả hy vọng, giờ cô có một kế hoạch. Chiến đấu kiên cường. Giữ mình sống sót. Tìm được trở về.
Cô đã biến đổi từ một bé gái sợ sệt thành một chiến binh can đảm, từ con mồi thành kẻ đi săn. Suốt gần một thập kỷ, cô sống giữa hai thế giới, cố gắng giữ chúng cách xa nhau—Hư Không không chỉ muốn nuốt chửng mỗi mấy ngôi làng nhỏ bé ở Shurima, nó muốn cả Runeterra. Cô sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
Dù đã tiêu diệt vô số quái vật Hư Không, cô hiểu rằng nhiều người cô đang bảo vệ cũng sẽ coi cô là quái vật. Quả thật, tên cô bắt đầu đi vào huyền thoại, một tiếng vọng của nỗi kinh hoàng cổ xưa trên vùng đất chết Icathia.
Không còn là Kaisa… mà là Kai’Sa.