"Khắp quanh ta là những thân xác trống rỗng, vô hồn vàkhông biết sợ hãi... nhưng ta sẽ khiến chúng kinhhoàng." Maokai là khổng-lồ-cây đầy giận dữ chiến đấu chống đám quái vật phi tự nhiên trên Quần Đảo Bóng Đêm. Sau khi một thảm họa ma thuật phá hủy quê nhà, nó may mắn sống sót nhờ nguồn nước sinh mệnh ngấm trong lõi cây và trở thành kẻ phục hận. Tinh linh hiền hòa trước đây biến mất, Maokai giờ vật lộn trong cuồng nộ để trục xuất tai ương tử linh khỏi Quần Đảo Bóng Đêm và phục hồi vẻ đẹp ngày nào cho nơi nó đang cư ngụ. Rất lâu trước đây, một quần đảo trồi lên từ sâu dưới đại dương, tạo nên những bề mặt đá và đất sét. Cùng lúc quê hương được kiến tạo, tinh linh Maokai đã sinh ra. Nó chọn hình dạng khổng-lồ-cây, để lớp vỏ xù xì bao phủ quanh thân và cành cây rậm rạp thay cho tứ chi. Maokai cảm nhận nỗi cô đơn sâu đậm trên vùng đất, cũng như tiềm năng đâm chồi nảy lộc của nó. Nó lang thang hết đảo này đến đảo khác tìm kiếm dấu hiệu sự sống, song chỉ càng tuyệt vọng hơn trong cảnh hiu quạnh. Tại một ngọn đồi màu mỡ, Maokai thấy nguồn năng lượng vô bờ tỏa ra bên dưới mặt đất. Nó cắm bộ rễ khổng lồ xuống đến khi chạm tới suối nguồn ma thuật đem lại sự sống và ra sức hút lấy. Từ thứ chất lỏng diệu kỳ ấy, nó tạo ra hàng trăm chồi non và trồng chúng khắp quần đảo. Rất nhanh, vùng đất đã phủ đầy những khu rừng tươi tốt, những lùm thông lục cao ngất, những thân gỗ cao ngất, tất cả ngập chìm trong ma thuật nhiệm màu. Cây cối đồ sộ tỏa tán rộng, đâm rễ sâu, biến cả quần đảo thành một màu xanh mát mắt. Thảm thực vật phong phú thu hút các tinh linh và động vật đến thỏa thuê tận hưởng. Cuối cùng, khi con người đặt chân tới đây, họ phát triển mạnh mẽ trên vùng đất giàu có và thiết lập một xã hội văn minh của những học giả say mê nghiên cứu các bí ẩn khắp thế giới. Maokai cảnh giác trước sự hiện diện bất ngờ ấy, nhưng nó cũng thấy loài người tôn trọng lãnh địa thiêng liêng này ra sao. Cảm nhận ma thuật nồng đậm trong rừng, nhân loại dựng nhà ở những nơi cây cối thưa thớt, để tránh quấy rầy bất cứ tinh linh nào. Đôi khi, Maokai trực tiếp lộ diện trước những ai nó tin tưởng và ban phúc cho họ với những tri thức về quần đảo xanh tươi, thậm chí là món quà lớn lao nhất – nguồn nước ngầm có thể chữa lành mọi vết thương. Nhiều thế kỷ trôi qua, Maokai sống trong thanh bình đến khi một hạm đội binh lính từ bên kia đại dương cập bến quần đảo. Nó cảm nhận được điều gì đó vô cùng khủng khiếp sắp xảy ra. Vị vua mất trí vì đau buồn của họ mang theo thi thể hoàng hậu. Hy vọng hồi sinh được vợ yêu, ông đặt vợ vào trong nguồn nước sự sống. Bà trở lại, nhưng dưới hình hài một xác chết thối rữa cầu xin được trở về cõi vĩnh hằng. Nhà vua cố gắng đảo ngược điều ông đã làm, song vô tình đặt một lời nguyền đáng sợ lên khắp vùng đất. Từ xa hàng dặm, Maokai thấy đợt sóng đầu tiên của thảm họa sẽ sớm tàn phá cả quần đảo. Nó cảm nhận một lực lượng ghê gớm đang tập trung lại bên dưới lớp đất, và cái lạnh buốt giá tràn qua người. Khi Đại Suy Vong lan rộng, Maokai tuyệt vọng bấu chặt rễ xuống đất và hút lấy từng giọt nước sinh mệnh, đem ma thuật thấm đẫm vào từng thớ gỗ. Trước khi dòng nước bị vấy bẩn chạm tới, Maokai nhổ rễ, cắt đứt hoàn toàn liên hệ với mạch nước ngầm. Nó gào lên giận dữ khi nguồn năng lượng thiêng liêng mà nó tin tưởng giao phó cho con người đã hoàn toàn bị ác hóa – từng sợi hắc ám khuấy tung tất cả đến khi chẳng còn gì thuần khiết tồn tại. Sau chốc lát, màn sương bao quanh quần đảo đen kịt lại và tràn ra khắp nơi, trói buộc mọi sinh vật sống trong tình trạng phi tự nhiên giữa sống và chết. Maokai bất lực chứng kiến tất cả những gì nó từng biết – cây cối, tinh linh, động vật, và cả con người – xoắn vặn lại thành đủ loại hình hài khốn khổ. Cơn giận bốc lên; khung cảnh tráng lệ nó vun trồng bấy lâu sụp đổ trong nháy mắt chỉ vì sự bất cẩn của nhân loại. Màn sương độc địa trùm lên Maokai, làm những bông hoa rực rỡ tô điểm trên vai héo rũ rồi tan thành bụi. Cơ thể nó quằn quại thành một đống rễ cành chằng chịt khi sự sống bị rút dần. Nhưng, phần lõi cây chứa đầy nước sinh mệnh quý giá đã cứu thoát Maokai khỏi số phận kinh khủng đang chực chờ. Giữa lúc yêu ma quỷ quái ngập tràn vùng đất, Maokai đụng độ một nhóm thi thể vô hồn. Nó hung tợn tấn công chúng bằng những cánh tay như cành cây, sức mạnh của mỗi cú đập đủ sức khiến chúng tan ra từng mảnh. Maokai run lên vì kích động: trước đây nó chưa từng ra tay kết liễu một sinh mạng nào. Trong cơn cuồng loạn, nó quét sạch những bóng ma trống rỗng kia, nhưng hàng trăm con khác lại ập đến, cuối cùng buộc nó phải rút lui. Quê nhà đã tiêu vong, bạn bè đã biến thành xác sống, ham muốn thoát khỏi cơn ác mộng trên quần đảo trỗi dậy trong Maokai. Tuy nhiên, sâu dưới hình dáng méo mó bây giờ, nó vẫn cảm nhận được sự sống mà dòng nước thiêng mang lại. Nó đã sống sót qua Đại Suy Vong nhờ vào tinh hoa của chính vùng đất này, và chắc chắn sẽ không rời bỏ nơi đây. Là tinh linh đầu tiên trên Quần Đảo Thiêng, nó sẽ ở lại chiến đấu cho linh hồn của xứ sở. Dù bị bao vây bởi vô tận quân thù hiểm độc cùng màn sương tăm tối, Maokai đấu tranh không ngừng để đánh bại cái ác đang gieo rắc tai họa lên quần đảo. Thú vui duy nhất của nó giờ là trút cơn thịnh nộ lên bầy ma quỷ đang hiện diện khắp nơi trên vùng đất quê hương. Có lúc Maokai khuất phục được màn sương và đám vong linh, phá tan sự trói buộc của chúng trên một lùm cây hoặc bụi rậm nhỏ bé. Dẫu rằng sự sống mới sẽ không nảy nở trên thứ đất đã bị nguyền rủa nhiều năm ròng, Maokai vẫn cố gắng tạo nên những chốn trú thân, tuy là tạm thời, tránh xa khỏi mọi hối tiếc và suy tàn. Chừng nào Maokai còn tiếp tục chiến đấu thì hy vọng sẽ còn tồn tại, bởi chảy trong thân nó là nguồn nước sinh mệnh thuần khiết, cơ hội cuối cùng để phục hồi lại quần đảo. Nếu vùng đất này trở về trạng thái tươi xanh ngày nào, chính Maokai cũng rũ bỏ được hình dạng quái dị hiện tại. Rất lâu trước đó, tinh linh đã thổi sinh khí cho quần đảo, và nó sẽ không ngừng nghỉ đến khi sự sống lại một lần nữa đâm chồi. DẠ HỎADẠ HỎA Cơn gió buốt giá quất qua những khe nứt trên vỏ ta, tạo nên âm thanh rền rít thê lương. Ta rùng mình. Tứ chi ta từ lâu đã quên đi cái ấm áp của mùa hè. Những hình dáng cao ngất quanh ta gãy đoạn, đổ ập xuống giữa bão tố. Sinh mạng trong đó đã chết lâu lắm rồi; biến thành người bạn đồng hành câm lặng của ta. Thân cây xù xì chỉ còn là cái vỏ trống rỗng, bức họa xám xịt thô kệch của khu rừng tươi xanh từng phát triển tại đây. Một linh hồn đảo qua đảo lại giữa những thân cây trước mặt ta, tái nhợt và ma quái trên nền trời đêm. Lớp vỏ của ta xiết lại. Thường thì ta sẽ cắm rễ xuyên qua trái tim nó, nhưng hôm nay ta ngồi yên, cố không cho nó biết sự tồn tại của ta. Ta mệt mỏi vì tranh đấu. Ta tồn tại chỉ để chống lại lời nguyền đang phủ lên vùng đất này. Đôi mắt như mặt trăng của nó trống rỗng. Chẳng có thứ gì, còn sống và dễ tổn thương để xua đi cái lạnh trên quần đảo chết chóc này, chẳng có thứ gì để săn đuổi và ngấu nghiến. Linh hồn lách khỏi rặng cây, để mặc ta trong cô độc. Ta nhìn qua khu rừng tăm tối, cành lá rung rinh. Mắt ta bắt được một ngọn lửa đỏ leo lét giữa màn xám bất tận. Mọc lên từ một đống bùn đất đen đặc, cánh hoa mỏng manh ấy sáng rực đến mức thiêu đốt đôi mắt ta. Dạ hỏa. Từ rất lâu trước, chúng tô điểm cho nền đất của Quần Đảo Thiêng, nở rộ vào đêm ngày hạ chí. Đến sáng, bông hoa tàn lụi, chỉ để lại những cánh hoa đen thẫm, và không bao giờ xuất hiện trở lại cho đến năm sau. Nhưng, trong một đêm, chúng thắp sáng cả khu rừng với màu đỏ rực rỡ, như thể cả mặt đất đang bùng cháy vậy. Ta nhìn quanh và, trong thoáng chốc, hy vọng nếu đã có một thì sẽ còn nhiều bông hoa khác tồn tại. Nhưng tất cả chỉ là màu xám xịt trên quần đảo chết này. Cành cây kẽo kẹt khi ta chậm chập cất bước. Ta tiến lại chỗ bông hoa, dẫm nát mọi chướng ngại cản đường. Thân thể to lớn của ta phủ bóng lên hình dáng tinh tế ấy. Ta cúi xuống đến khi khuôn mặt chỉ còn cách cánh hoa ngọt ngào vài phân. Dòng nước thiêng trong lõi ta xao động. Sự sống. Bông hoa nghiêng đi như tò mò. Những đường gân đỏ thắm lan tỏa nơi mỗi cánh hoa, và màu xanh nhạt ở cuống hoa được bao phủ bởi hàng trăm sợi lông bạc mềm mượt như lụa. Ta có thể dành cả đời ngắm nhìn từng khía cạnh của nó. Nó ngập ngừng mọc cao hơn và biến đổi; cành hoa vươn xa hơn, cánh hoa dần dần hé mở. Ta nhìn như mê hoặc theo từng chuyển động. Bông hoa nở tung để lộ phần nhị hoa, mùi thơm đem màu sắc tràn ngập tâm trí ta. Trong thoáng chốc, ta quên đi cái lệnh, quên đi cơn gió rít, và cả nỗi đắng cay của chính mình. Ánh sáng nhợt nhạt chập chờn. Ta giật mình, một hình dạng mờ ảo tiến lại. Lớp vỏ ta ngứa ran. Chẳng có gì trong rừng cây thiếu sinh khi này lại là đồng minh cả. Linh hồn đáng nguyền rủa đó đang quay lại, bị chuyển động thu hút. Sự sống không lúc nào tĩnh lặng như cái chết cả. Ta vung tay trong cuồng nộ, không ngăn cản khao khát bạo lực trong mình nữa. Ta chào đón nó. Trong một đêm, một sinh mạng sẽ tồn tại trên quần đảo khô cằn bị các thế lực đen tối chế ngự này. Linh hồn lướt về phía chúng ta. Ả từng là con người, nhưng giờ trông nhờ nhờ và trắng như xương. Biểu cảm vô hồn biến đổi khi ả nhìn thấy bông hoa màu đỏ máu. Con ma lao tới bông hoa, cố gắng hút đi sự sống mong manh đó. Trước khi bông hoa lụi tàn, ta quất cánh tay về phía trước, quật nó vào chân con ma. Ả rít lên, co rúm người lại như bị thiêu đốt trong lúc ta cất tiếng gầm. Dòng nước thiêng trong ta là khắc tinh của những thực thể phi tự nhiên này. Ả bị bẻ gãy dưới bàn tay xiết chặt của ta. Ta vung tay ném ả xuống đất. Cú va chạm khiến mặt đất nứt nẻ, đem chấn động lan truyền ra xung quanh. Lực dội lại trúng vào con ma, khiến ả rên lên đau đớn. Ta bật cười chua chát. Ta xuyên cánh tay qua người ả và ả biến mất. Sương đêm trỗi dậy khỏi mặt đất, cùng với đó là mùi hôi thối ghê tởm. Trong tiếng gió than khóc, hàng tá linh hồn hiển hiện trước ta, câm lặng nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Bông dạ hỏa và ta đang lớn dần trước bức tường bóng tối. Ta sẽ không để chúng phá hủy thứ thuần khiết duy nhất giữa muôn trùng hắc ám này. Dồn hết giận dữ vào cú đánh, ta đẩy lùi chúng lại với sức mạnh cuồng nộ. Ta không thể tiêu diệt tất cả ma quỷ trên quần đảo, nhưng ta có thể xua đuổi chúng trong một thời gian. Một con ma cố phóng qua người ta. Ta gầm lên, đập thẳng tay vào người nó, và nó tan rã thành sương mù. Sức lực ta dần bị rút cạn khi có quá nhiều linh hồn xung quanh, nhưng ta không dừng lại. Dạ hỏa nở rực rỡ dưới ánh trăng, không màng đến trận chiến cho sự tồn tại của chính nó. Một cánh hoa đỏ rơi khỏi đài hoa như một giọt máu. Vòng đời của bông hoa đã gần đến hồi kết, cái chết đang đến, và cùng với nó, là sự an nghỉ. Nhưng ta không muốn vậy. Ta muốn thanh tẩy cả hòn đảo khỏi tai họa trong cơn cuồng nộ của mình. Màn sương đáng nguyền rủa đã vượt qua hàng cây và cuộn lại thành đám mây lớn. Đoàn linh hồn vô tận tuôn ra từ sương, miệng há rộng trong cơn đói vĩnh hằng. Ta đứng thẳng người, vung vẩy cánh tay ra bốn phía, đập tan hết con ma này đến con ma khác thành cát bụi. Nhưng chúng vẫn đang kéo đến. Không khí xung quanh khuấy động thành một cơn lốc xoáy dữ dội, ta nuôi dưỡng cơn thịnh nộ của mình đến khi nó vỡ tung ra thành gió bão. Ta thích thú nhìn sự hỗn loạn mà dòng xoáy cuộn xoắn quanh ta cùng bông hoa đã tạo thành. Nó hất văng lũ hồn ma bay qua hàng cây. Ở chính giữa cơn ác mộng này, ta tạo nên một nơi ẩn náu để sự sống có thể sinh trưởng. Ta quay lại bông hoa. Chúng ta im lặng đứng giữa tâm bão. Cánh hoa thứ hai rời khỏi bông dạ hỏa, rồi một cánh hoa nữa. Cơn lốc xoáy hút đi năng lượng của ta, nhưng ta không ngừng thúc đẩy nó tiếp tục. Mỗi giây phút trôi qua, bông hoa rủ xuống càng thấp đến khi nó chạm mặt đất. Sự tàn úa chậm rãi, tự nhiên đến hoàn hảo. Ta không thể quay đầu đi trong lúc bông hoa mất dần vương miện rực rỡ và hoàn toàn tắt lịm. Nó đã chết. Ta hạ tay xuống, cơn lốc tĩnh lặng. Trên đầu ta, bầu trời phủ màu xám – như hàng trăm năm nay vẫn thế. Màn sương tụ lại, kéo theo càng nhiều hơn linh hồn trở về. Khuôn mặt chúng đờ đẫn khi không còn cảm thấy sức sống của bông dạ hỏa nữa. Chúng rút vào rừng. Ta quất cành cây qua một bóng ma đi ngang qua, đập nó tan thành sương. Đám còn lại né xa ta và quay về chốn âm u. Dù vùng đất dường như không thay đổi gì, song nó đã không còn là quần đảo hoang vu xám xịt của ngày hôm qua nữa. Dòng nước sinh mệnh xáo động trong ta và đất đai bên dưới chân ta lại trở nên màu mỡ. Cánh hoa đã lụi tàn, nhưng sắc màu rực rỡ của bông dạ hỏa vẫn cháy sáng trong tâm trí ta, thắp lên cơn giận của ta. Giống như ngày quần đảo này sinh ra từ đá rực cháy, ta sẽ thanh tẩy nó khỏi đám sâu bọ đang bám trên bằng ngọn lửa đỏ. Ta đi theo đám linh hồn đang vật vờ đi qua những thân cây quái dị. Chúng sẽ phải trả giá cho sự độc ác của chúng.