Orianna là kỳ quan công nghệ được tạo thành hoàn toàn từ dây cót, nhưng trước đây cô từng là một cô gái bằng xương bằng thịt. Một đứa trẻ ở Piltover, Orianna bị bệnh, và những cơ quan đang chết dần của cô được thay thế bằng các bộ phận giả tinh vi cho đến lúc cô thành người cơ khí hóa hoàn toàn đầu tiên. Bạn đồng hành thân thiết của cô là quả cầu cơ khí cô tạo ra để làm vệ sĩ và bằng hữu. Sống nội tâm và tò mò về vị trí của cô trên thế giới này, Orianna không ngừng tìm kiếm mục tiêu đích thực. Lớn lên trong một quận giàu có ở Piltover, Orianna được cha mình, nhà phát minh nổi tiếng Corin Reveck, che chắn khỏi mọi tàn bạo và bất công của thế giới bên ngoài. Các thiết kế của ông đẹp đẽ và tinh tế đến mức cả những người không có nhu cầu y học vẫn muốn được ông nâng cấp. Chủ nhân của chúng thề rằng tác phẩm của ông có chất lượng không khác gì thực thể, như thể ông đã đưa ma thuật len lỏi giữa đám bánh răng và phụ tùng. Háo hức được học nghề từ cha, cô bé Orianna làm việc không mệt mỏi với vai trò tập sự. Cha cô tài năng, nhưng thích ẩn dật, và phải nhờ Orianna tiếp xúc cùng khách hàng. Với bản tính cầu thị và thân thiện, cô sớm trở thành gương mặt đại diện của ông. Dù hiếm khi lang thang ra ngoài vùng lân cận, Orianna lại thường lẻn đến nhà hát, nơi cô ngắm nhìn các vũ công nhảy múa biểu diễn lại những câu chuyện từ bao vùng đất ngoài Piltover. Những chuyến phiêu lưu hoành tráng mở ra trước mắt cô: một pháp sư không tuổi đi khắp sa mạc để tìm kiếm câu thần chú ông đã đánh mất cả thế kỷ trước, một trinh nữ ngụy trang mình thành một tảng đá trong khu rừng ma thuật, một tín đồ khao khát leo lên ngọn núi cao ngất sẽ chữa lành cho bất kỳ ai lên tới đỉnh, và hàng tá truyện kể khác khơi gợi trí tưởng tượng của cô. Bị chúng dẫn dắt, Orianna mơ một ngày được thăm thú những vùng đất xa lạ kia. Từ ban công nhà hát, cô học hỏi từng chuyển động và chi tiết, rồi quay lại công xưởng của cha để tạo nên những hình nhân nhỏ bé tái hiện lại buổi diễn huy hoàng đó. Một ngày bình lặng ở cửa hàng, sau khi Orianna lắp tay máy cho một phụ nữ lớn tuổi, khách hàng của cô nhắc đến tai nạn khủng khiếp xảy ra ở Zaun, thành phố trên đó Piltover được xây dựng nên. Một vụ nổ đã giải phóng đám mây khí độc, làm ô nhiễm không khí trong các đường phố bao quanh. Nếu không được xử lý, hóa chất sẽ làm hỏng nội tạng và gây ra cái chết dai dẳng. Tất cả những người nhiễm bệnh đã bị cách lý trong một trại y tế ở trung tâm Zaun. Nghĩ rằng kỹ năng của họ có thể giúp những ai đang chịu đau đớn bởi luồng khí độc, Orianna nài nỉ cha xuống Zaun và chữa trị cho các nạn nhân. Corin biết phơi mình trước độc chất cỡ đó là quá liều lĩnh và cấm con gái lai vãng tới chốn nguy hiểm ấy. Nhưng Orianna không để tâm, và ngay trước bình minh, cô trốn khỏi nhà. Mang theo nhiều máy thở nhất có thể, cô đeo mặt nạ bảo hộ trước khi đi thang máy xuống tận cùng Zaun. Orianna choáng váng trước cảnh tàn phá; hàng đống đổ nát ngập đầy đường tại địa điểm xảy ra vụ nổ, và dân Zaun đi qua đám mây độc dày đặc mà chẳng có gì che mặt ngoài mảnh giẻ đầy dầu mỡ. Cô chưa từng thấy cảnh khổ ải nào như thế trong đời. Orianna gia nhập một nhóm người tình nguyện chăm sóc những ai bị ảnh hưởng nhiều nhất tời khí độc. Cô trở lại đó hết đêm này đến đêm khác để sửa chữa những thiết bị hô hấp bị hỏng và lắp đặt máy lọc không khí cho các nạn nhân, cho phép họ thở an toàn giữa khói độc. Sau khi cho đi mọi máy thở, Orianna nhận ra một đứa bé đang thở dốc trong hấp hối. Không nghĩ ngợi gì, cô bỏ mặt nạ của mình ra và đưa cho đứa bé, rồi lấy khăn tay ra thay thế. Trong vòng vài ngày, Orianna đổ bệnh, và sớm thấy khó thở ngay cả giữa bầu không khí trong lành quê nhà. Mỗi hơi thở thật đau đớn khi phổi cô bị hủy hoại dần từ bên trong, và cô buộc phải đối mặt với cái chết của chính mình. Suy sụp trước tình trạng sức khỏe của con gái, Corin đổ mọi nỗ lực vào phát triển dự án tham vọng nhất của ông từ trước đến giờ: thay thế lá phổi bị hỏng của Orianna bằng những cỗ máy tự hoạt động. Ông sử dụng những vật liệu lọc sinh-cơ tốt nhất, thường chỉ dành cho những khách hàng trả hậu hĩ. Sau nhiều tuần không ngủ để chế tạo một thiết bị dây cót tinh vi, Corin gắn nó vào lồng ngực Orianna. Mong muốn ngăn ngừa Orianna lộ mình trước nguy hiểm lần nữa, Corin cài đặt một cơ chế cấp nguồn năng lượng cho phổi của cô bằng một chìa khóa chỉ ông vặn được. Lá phổi nhân tạo hoạt động hoàn hảo, và Orianna sớm trở lại với công việc trong cửa hàng. Thật đáng buồn, vận may của Orianna không tồn tại lâu. Sau vài tháng khỏe mạnh, tình trạng của cô lại tệ đi khi căn bệnh lan sang phần còn lại của cơ thể. Orianna và cha làm việc quên mình để phát triển các bản sao dây cót của nhiều cơ quan khác nhau, và cứ mỗi phần cơ thể bị hỏng, nó lại được thay thế. Cơ thể dần thay đổi, Orianna càng khó xác định mình là gì hơn. Theo thời gian, bánh răng và dây cót đưa vào ngày một nhiều. Cô vẫn giữ được phần lớn ký ức, nhưng lại thấy thật xa cách với con người trước đây. Ngay cha cô cũng nhận ra sự thay đổi; Orianna đôi khi nghe tiếng ông khóc trong đêm. Ông mua vé đưa cô đến nhà hát để khích lệ tinh thần cô, nhưng Orianna kiên quyết rời buổi diễn giữa chừng. Cô nói mình đã học được mọi điều có thể từ đó rồi. Đau khổ khi con gái mất dần nhân cách, Corin cố gắng giúp Orianna nhớ lại những ký ức ngày xưa, hướng cô về đúng đường khi cô đi quá xa khỏi cách hành xử trong quá khứ. Orianna làm theo chỉ dẫn của ông, nhưng dần không bằng lòng với sự can thiệp đó. Cô ước mình có thể đơn giản là chính mình. Trong vòng một năm, Orianna đã gần như được cơ khí hóa hoàn toàn, trừ trái tim. Thật kỳ diệu, nó vẫn không bị chất độc kia nuốt chửng. Trong thời gian Orianna bị bệnh, Corin chỉ tập trung vào con gái mà bỏ qua nhiều khách hàng giàu có khác, và đã mất gần hết khách quen. Không còn tiền để tiếp tục công việc, Orianna và Corin buộc phải bán tài sản và chuyển xuống Zaun. Họ mở một cửa hàng bên trên một phòng thí nghiệm hóa-kỹ ở lưng chừng vách núi, và nhanh chóng đảm nhận việc điều chỉnh thiết bị hô hấp để lọc Zaun Xám. Kỹ năng chế tạo dây cót cơ khí của Orianna giỏi hơn bao giờ hết, vì tay cô không còn mệt mỏi khi làm những công việc tỉ mỉ, và đầu óc phi nhân loại của cô chỉ cần nghỉ ngơi rất ít. Cô không cần đo lường thiết bị, bởi chỉ cần liếc qua là cô đã ngay lập tức biết rõ thông số của nó, và có thể giải quyết các công thức phức tạp thường tốn nhiều giờ chỉ tỏng vài giây. Orianna học cách tự bảo trì cơ thể, thay dầu, sửa chữa các bộ phận đã hao mòn, và chỉnh dây cót bị kẹt khi cần, dù cô vẫn phải nhờ cha lên dây cót mỗi khi các cơ quan hoạt động chậm chạp đi. Bánh răng chạy không ngừng nghỉ bên trong khiến Orianna thường thấy khó chịu vì thời gian dường như chẳng bao giờ trôi – ít nhất là với cô. Năm tháng trôi qua, những nếp nhăn dần hiện trên trán cha cô và mái tóc nơi thái dương dần ngả bạc. Nhưng các bộ phận trong Orianna vẫn không ngừng hoạt động, và cô thay đổi rất ít. Cô tự hỏi liệu cuộc đời mình có mãi tiếp tục trong vòng lặp bất biến này không, và thấy mất mát trước những thứ cô có lẽ chẳng bao giờ được trải nghiệm. Khi hầu hết dân Zaun đã quen với việc hít thở không khí đầy hóa chất, người ta chỉ thỉnh thoảng mới đến cửa hàng của Corin, và chuyện làm ăn kém đi trông thấy. Thêm vào đó, Corin còn bị ho tức ngực kể từ khi họ chuyển đến Zaun và buộc phải nghỉ ngơi thường xuyên. Một ngày, Orianna nhận thấy một đứa trẻ thường đi ngang qua cửa hàng, và dành cả buổi chiều để chế tạo một hình nhân cơ khí cho cậu ta. Một quý ông dây cót ngả mũ cúi chào khi vặn dây cót. Cậu bé rất vui. Nghĩ rằng cuộc sống ở Zaun có thể có thêm nhiều niềm vui, Orianna thiết kế một loạt hình nhân tinh xảo. Ở một nơi mà hầu hết vật dụng đều chỉ thuần túy chức năng, những tác phẩm vui nhộn của cô đem lại nụ cười cho rất nhiều người. Đống hình nhân nhanh chóng hết hàng, và danh tiếng của cửa hàng Corin lại nổi lên. Một lần nữa, họ lại có thể mua được những vật liệu đắt tiền, thậm chí là tinh thể hextech. Danh tiếng thu hút nhiều người ghé qua, nhưng không phải ai trong số họ cũng thân thiện. Đám côn đồ dưới trướng Petrok Grime, một Hóa-Chủ hùng mạnh, đến đòi Corin tiền bảo kê. Ông từ chối, tin rằng đứng lên chống lại tội phạm thì tốt hơn là nhân nhượng với chúng. Đêm đó, cửa hàng bị cướp, toàn bộ số tiền bị lấy đi. Orianna dành một tháng sau để phát triển công cụ tự vệ: một quả cầu kim loại có thể tán xạ năng lượng mạnh mẽ, khiến mục tiêu cực kỳ đau đớn. Corin nhận thấy quả cầu tự động hỗ trợ Orianna trong công việc, như thể giữa cả hai có mối liên hệ không nhìn thấy được. Sức khỏe của Corin tiếp tục xấu đi, Orianna buộc phải mua về nhiều thuốc bổ đắt tiền. Cô chăm sóc ông hết lòng, nhưng một thầy thuốc Zaun đã xác nhận không khí đầy hóa chất đã xâm nhập mạch máu Corin và đầu độc trái tim ông. Mặc cho những tiến bộ về máy móc sinh-cơ, cả Corin lẫn Orianna đều chưa phát triển được một cơ chế đủ tinh vi để thay thế trái tim. Trái tim khỏe mạnh của Orianna đã cho thấy sự kiên cường suốt quãng thời gian bệnh tật. Nó cũng là một liên kết không thể phá vỡ với quá khứ, đóng băng cô giữa dòng thời gian. Orianna biết cha cô yêu mến người con ông từng cô, nhưng cô chẳng còn cảm thấy như cô gái đó nữa. Có lẽ trao trái tim của cô cho cha có thể giữ ký ức về con gái của ông sống mãi, khi mà cô chẳng thể làm điều đó nữa. Nếu có thể tạo ra một trái tim cơ khí cho chính mình với nguồn hextech, phổi của cô sẽ không cần lên dây cót nữa. Có thể khi ấy, thời gian sẽ tiếp tục trôi. Orianna cho cha uống một liều thuốc ngủ và chế tạo trái tim máy từ tinh thể hextech họ vừa thu được. Nó vượt ngoài tầm của bất kỳ thứ gì cô và cha từng làm ra. Có quả cầu trợ giúp, cô gỡ bỏ chìa khóa sau lưng và cài đặt thiết bị mới, biết rằng nhịp tim được hextech truyền năng lượng sẽ không bao giờ còn phụ thuộc vào ai khác nữa. Đến lúc đó, cô mới thay thế trái tim bị hủy hoại của cha với phần cuối cùng của Orianna mà ông từng biết và yêu mến. Orianna nghe tiếng tim cha đập đều suốt đêm, và đến bình minh, cô rời đi vĩnh viễn. Dù vẫn yêu ông, nhưng cô muốn thấy thế giới. Cô đã trở thành một thứ hoàn toàn mới, một quý cô dây cót, và giờ cô hoàn toàn là cơ khí, cô đã tự do. Corin tỉnh dậy và thấy công xưởng ngập tràn hàng trăm hình nhân nhỏ: những con người bằng dây cót có thể đứng thăng bằng trên dây, hát dân ca, hoặc thậm chí lắc lư những quả cầu bạc nhỏ. Một gia tài đủ để ông quay về Piltover ngay lập tức. Nhưng có một hình nhân ông thề sẽ không bao giờ bán: một vũ công màu vàng chẳng cần lên dây, nhảy múa trong một vũ điệu không hồi kết.