Tiểu Tà cùng ta rời chính đạo

Chương 4



Năm năm cứ vậy trôi qua rất nhanh. Ngày Thanh Li phái tuyển chọn tân sinh lại tới. Người người đều điên cuồng tiến nhập Cố Đô mong sao có thể thành công một bước lên mây, một bước phát tài. Nhưng đa số vẫn là các chủ dịch quán, tửu lâu, cùng các cửa hàng phát tài sớm.

Trong dịch quán nhỏ đông đúc

Một đám thiếu niên khá may mắn chiếm được một chỗ tốt nghỉ chân. Tới Cố Đô, chưa nổi mấy ngày, vài vạn nguyên thạch của họ liền cứ không cánh mà bay như điên. Khiến sắc mặt ai cũng đều không thể tốt được.

Tư Mã cau có nhìn nguyên thạch trong thẻ phụ thân cùng mẫu thân cho đang không ngừng điên cuồng giảm xuống mà đen mặt. Ở địa phương hắn năm vạn nguyên thạch đã là rất rất lớn. Vậy mà, chưa nổi hai ngày ở Cố Đô liền chỉ còn hơn hai vạn. Cố Đô này không phải là đang hút máu người sao? Nếu còn không mau thành công tiến nhập học viện thì hắn thực sự sẽ trở thành quỷ nghèo, đến tiền hồi gia còn chẳng có.

Song khi nhìn sang thiếu niên quần áo đơn bạc đứng bên cạnh, hắn lại càng trở lên tức giận. Việc hắn có thể tham gia tuyển sinh đó là điều nghiễm nhiên. Chẳng hiểu cha hắn Tư Thành lại để cái thứ tạp chủng kỹ nữ dơ bẩn sinh ra kia hưởng lấy vinh hiển này. Hại hắn phải nuôi thêm một miệng ăn. Càng nhìn càng thấy giận.

Tư Mã trừng mắt, nghiến răng, đạp mạnh xuống chân nam thiếu niên đứng bên cạnh quát: “Đứng lui ra sau. Từ bao giờ, cho phép phế vật như ngươi ngang hàng với chủ.”

Thiếu niên bị ủy khuất lớn như vậy, cũng chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn, lui về sau.

Nhưng Tư Mã lại không đơn giản vậy mà tha cho y quát: “Lưỡi ngươi là bị cẩu tha đi rồi? Lại còn cần bổn thiếu gia đây nhắc nhở?”

Thiếu niên chỉ còn biết cúi người hạ quyền: “Tạ nhị thiếu.”

Được hả hê một phen, Tư Mã tươi cười, ôm ấp tiểu mỹ nhân bên cạnh: “Tiểu Yến, hôm nay thích ăn gì nào?”

Tử Yến cố ý lấy khăn che mũi, chua ngoa nói: “Tư Mã ca ca, ngươi thử nói xem. Có thứ dơ bẩn như vậy ở đây. Sao muội có thể ăn ngon được?” Liếc xéo thiếu niên thấp bé phía sau Tư Mã.

Thấy tiểu mỹ nhân không vui, Tư Mã liền hướng thiếu niên đay nghiến: “Cút. Ngươi không tự cảm thấy mình làm bẩn mắt bổn thiếu gia, cùng Tử Yến tiểu thư sao?”

Thiếu niên cúi thấp đầu.

Ngay khi định lui bước rời đi thì vô ý đụng phải một ánh mắt. Một ánh mắt xinh đẹp, hút hồn. Làm vị thiếu niên mới lớn bỗng chốc ngây người, đứng chết chân tại chỗ. Trùng hợp là người này vậy mà lại thẳng tiến tới nơi đây. Bạch y trang nhã với phần tà áo phía dưới nhiễm đỏ khiến người nhìn thấy vô cùng mới lạ lại cơ hồ thu hút không ít ánh mắt.

Liếc thấy thiếu niên không có ý rời đi, tâm trạng vui vẻ của Tư Mã liền bị phá hủy. Hắn rút ra roi da bên hông, truyền xuống linh lực, thị uy quát: “Tư Mạc Tà, thứ tạp chủng, ngươi đây là dám chống đối bổn thiếu gia?”

Thiếu niên kia vẫn không có chút động tĩnh.

Tư Mã nộ khí xung thiên, truyền xuống roi da một cỗ linh tức, nghiến răng: “Ngươi đây là đang thách thức bổn thiếu gia?”

Lại ngay lúc quất xuống, đầu roi liền không hiểu sao lại chuyển hướng nhằm thẳng vào mặt hắn ta. Cảm giác đau đớn cùng máu từ vết thương cứ vậy mà rỉ ra, chảy dài. Hoàn toàn dọa Tư Mã ôm mặt, hét toáng lên như một hài tử:

“Đau chết ta rồi! Đau chết bổn thiếu rồi!” Lại chỉ thẳng Tư Mạc Tà. “Ngươi… Ngươi ám toán ta. Tên tạp… Ư… ư.”

Trong sự kinh ngạc của mấy tên thích xem trò vui, miệng của nhị thiếu Tư gia vậy mà bị dính lại không có cách nào cạy mở được. Đây chẳng phải là Cấm ngôn thuật sao? Phải là tu giả cấp bậc trên Kim đan sơ kỳ mới có thể dùng thành thục, lại so người trúng thuật kia ít phải hơn một đến hai tầng để tránh phản vệ. Mà người kia tu vi đối mấy cao thủ trong dịch quán đều chênh lệch quá lớn.

Tên theo hầu Tư Mã vội vã thử phá giải nhưng cũng không thành nên đành hướng Chủ Thượng, nói nhỏ: “Nhị thiếu người kia đã là Man Hồn kỳ rồi.”

Tư Mã mắt mở căng, kinh hãi, rồi lại hướng nam nhân đang đứng bên cạnh Tư Mạc Tà xanh mặt. Tên kia sao lại có thể được một ma tu Man Hồn kỳ để ý? Tại sao mọi chuyện tốt đều hướng tên tạp chủng đó tới?

“Đã bị Cấm Ngôn rồi. Vậy mà, tâm ngươi vẫn không yên nhỉ?” Nam nhân kia chắn trước Tư Mạc Tà, cười khúc khích rồi lại đột ngột thanh lãnh đầy sát khí: “Thực mất hứng!”

Bị ánh mắt thanh lãnh xuyên qua mạng che mặt của người kia dọa sợ, Tư Mã như tiểu cẩu núp sau tên nô gia theo hầu.

Cảm thấy có chút vừa ý, nam nhân kia liền vui vẻ quay sang lấy quạt nâng cằm Tư Mạc Tà, nói: “Vẫn là bạn nhỏ này làm ta cảm thấy hứng thú.”

Bị người trêu đùa, Tư Mạc Tà không tử chủ mặt bỗng chốc phi thường đỏ.

“Muốn theo ta không?” Nam nhân cúi thấp người, vén lên mạng che mặt của nón mũ để lộ ra chút nhân dạng, tươi cười.

Ngay lúc mạng che mặt vén lên, trong đầu Tư Mạc Tà chỉ có một câu hỏi: “Người này liệu có thể là của hắn không?”.

Đôi con ngươi màu mực tàu cứ như đêm đen phóng khoáng, lại có chút gì lạnh giá, thâm sâu khó lường như vực thẳm sâu cả ngàn vạn trượng. Làm người nhìn qua có chút ái ngại. Nhưng đuôi mắt cùng khóe môi bẩm sinh hơi cong cong, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể nở một nụ cười, lại khiến người người càng muốn thân cận, càng muốn chiếm lấy.

Tư Mạc Tà cơ hồ đã bị mê hoặc thần hồn chậm rãi gật đầu. Nhưng không hiểu vì sao lúc sau lại từ chối.

Nam nhân lui lại một chút hạ xuống mạn che mặt, buồn rầu nói: “Thật đáng tiếc a.”

Tư Mạc Tà cung kính cúi người: “Cảm tạ tiền bối coi trọng.”

“Nhưng ta đây không dễ từ bỏ đâu.” Nam nhân lại một lần nữa tiếp cận thiếu niên, thần không biết quỷ không hay đặt vào tay cậu một thứ gì đó, lại nói: “ Ta là người rất cố chấp. Nên hẹn gặp lại nhé, bé con.”

Không đợi Tư Mạc Tà kịp từ chối món quà định ước thì người kia lại cùng các thuộc hạ rời đi không để lại chút dấu tích gì. Cứ như nếu không có thứ kia, mọi thứ tưởng chừng dường như chưa từng xảy ra vậy. Nhưng cũng vì vậy mà gieo vào tâm thiếu niên non nớt một hạt giống kì quái.

Hệ thống thông báo: [Độ hảo cảm: Tư Mạc Tà + 20]

Trong tửu lâu đối diện, nam tử ngồi sau màn trướng có chút não nề chống tay, than vãn với vị bên cạnh: “Ta vậy mà đối tên nhóc đó mỹ lực không đủ sao?”

Hầu cận: …

- -- Hết chương ---