Tiểu Tà cùng ta rời chính đạo

Chương 7



Không cần đợi quá lâu, Huyền Tâm rất nhanh đã quay trở lại. Nhìn hai bài thi có phù niêm phong trong tay y, tất thảy đều trở lên căng thẳng. Bởi đây không đơn giản chỉ là xem lại bài thi bình thường. Mà còn liên can tới danh tiếng của cả một môn phái, một gia tộc. Mà tất nhiên việc này phải do chưởng môn phái ra mặt.

Không nhanh không chậm, trước tất thảy ánh mắt, Định An cầm lên bài thi phá bỏ phù niêm phong, lại đồng thời xuất ra chút linh lực chiếu ra đáp án cùng hai bài thi. Nhưng không ngờ tới đáp án của vòng lại khiến người người đen mặt. Đặc biệt, là đám người của Hội Nguyên lão lúc trước còn vô cùng sôi nổi, giờ lại rơi vào trầm mặc.

Trương Huyền trưởng lão đứng đầu khối trung lập, bước lên, ngẫm nghĩ một hồi, hổ thẹn nói: “Thì ra là vậy. Cốc đựng nước. Nước trong cốc. Tuy đều là dùng đựng nhưng bản chất lại khác biệt. Lại nói, đời người nếm đủ bốn vị ngọt, chua, cay, đắng. Mà ở đây lại chỉ có ba. Vậy nào đã đủ một đời. Nhành trúc đặt ngược vốn đã khô héo nghĩa là chết đi, lại không hề thay đổi nhân dạng.” Nói tới đây mắt lão sáng lên như một đứa trẻ, vô cùng kích động: “Tất thảy lại cơ hồ chỉ đang nói tới hai chữ. NH N. T M.”

Định An kiêu ngạo: “Nhành trúc đặt ngược hiện chữ tim. Lấy “nhân” làm cốc. Hóa nước thành “tâm”. Dạ sư đệ, đề thi này thực rất dụng tâm không ít.”

Dạ Thiên cung kính: “Cảm tạ sư huynh khen thưởng.”

Hệ thống: "Độ hảo cảm: đồng loạt + 15, thưởng thêm + 5"

Nhìn đáp án cùng bài làm của Tư Mạc Tà không mấy sai khác, Tư Mã hoàn toàn rất sốc. Nhưng bản thân hắn ta vẫn trầm mê bất ngộ: “Thật nực cười. Đây là cái thể loại đáp án gì vậy?”

Lúc này, Kiệt Kha đã không còn nhịn được nữa mà quát: “Cái tên hỗn đản nhà ngươi. Ngươi đây là tới phá?”

Bị uy áp của Hóa Thần kỳ phóng tới, Tư Mã chỉ là một Ngưng Khí tầng bốn nhỏ nhoi, chưa đầy nửa giây liền không thể chống đỡ hộc máu, kêu thảm một tiếng rồi ngất đi.

Kiệt Kha phất tay, hướng đám đệ tử đỉnh mình, nói: “Mang hắn ném đi. Từ sau không được phép tham gia thi tuyển. Thực chướng mắt!”

Đám đệ tử câm nín.

Nhìn biểu tình trên mặt vị sư huynh keo kiệt của mình, Dạ Thiên cơ hồ nhịn không được mà nở một nụ cười rất nhẹ, dương quyền cảm tạ.

Bảng hệ thống: "Độ hảo cảm: Định An - 6, Kiệt Kha + 3."

Dạ Thiên thầm than: Lại để vị ca ca hay ghen kia nhìn ra tâm tư rồi.

Cũng coi như đã thành công vượt qua ải đầu tiên, y vậy là đã có thể nghỉ ngơi chút rồi.

Nhưng ngay lúc Dạ Thiên đang định theo chân các tiền bối trở về chính điện thì vạt áo y cơ hồ bị một lực mỏng manh giữ lại.

“Tiên gia? Trong tửu lâu khi đó? Là người phải không?” Thiếu niên Tư Mạc Tà mắt không ngừng xao động, tay giữ chặt miếng ngọc bội.

Câu hỏi không đầu không cuối cơ hồ lại một lần nữa đánh động sự chú ý của tất thảy mọi người. Dù ai ai trong Tu chân đều biết chuyện Dạ phong chủ y để lại đề thi kia rồi mới rời khỏi Thanh Li phái, ngao du khắp nơi suốt mấy năm qua. Nhưng khi tiên gia lập ra đề thi lại có quen biết thí sinh, còn là thủ khoa đề thi của y? Đây là có bao nhiêu nghi vấn đặt lên y a?

Lại nói, y thực là có chút chột dạ. Không phải đan dược dịch dung y chế có sai sót gì? Không thể nào. Nó là thuộc đan lục phẩm đấy. Không lẽ mắt nhân vật chính lại thần kỳ tới vậy?

Mọi thứ như ngưng đọng lại. Chờ đợi một câu khẳng định của Dạ Thiên.

“Trí nhớ ta không có tốt lắm. Ta và bé con có từng gặp qua nhau trước kia sao?” Dạ Thiên mặt không chút biến sắc.

Tư Mạc Tà có chút hẫng hụt, thất vọng buông tay: “Là tiểu bối phi lễ rồi.”

Hệ thống: "Độ hảo cảm: Tư Mạc Tà: -10"

Nhìn thân ảnh nhỏ ỉu xìu rời đi, lại đối độ hảo cảm nhân vật chính bị hao hụt, tâm y không khỏi có chút gào thét. Nhưng y đành phải ngậm ngùi tự an ủi rằng, đây là vì tương lai tươi sáng sau này.

Huyền Tâm đi tới, ánh mắt sắc bén hướng Tư Mạc Tà, thâm ý: “Sư tôn, có cần đồ đệ?”

“Chưa tới lúc.” Dạ Thiên phất tay, lạnh nhạt đáp.

Huyền Tâm tuy lòng đầy nghi hoặc như vẫn hết mực cung kính, cùng tin tưởng: “Vâng, thưa sư tôn.”

- -

Hệ thống thay mặt giải thích:

Tên một bộ chữ Trung Hoa, tức bộ Tâm, cũng viết là () 忄. Nhành trúc bị đặt ngược, có hình thái tựa như chữ này.

“Cốc đựng nước. Nước trong cốc.” - Ý chỉ vị trí, cùng vai trò của “nhân” và “tâm”. Cốc sinh để đựng nước mới là làm tròn bổn phận của cốc. Hay cũng giống như, đã là người thì phải có “tâm”, mới được coi là toàn vẹn.

“Tuy đều là dùng đựng nhưng bản chất lại khác biệt.” - Đoạn nói, tuy đều cùng là người, nhưng tâm không chung, không giống nhau.

“Lại nói, đời người nếm đủ bốn vị ngọt, chua, cay, đắng. Mà ở đây lại chỉ có ba.” Thiếu đi vị ngọt, vốn chủ ý thực không hề giống như lão nhân kia giải thích là “nào đã đủ một đời”. Mà thực muốn nói về tâm địa con người, khi chỉ còn nghĩ cho chính mình, thì cả đời cũng là nếm được ba vị kia. Cũng giống như nhành trúc khô héo bị đặt sau ba cốc nước kia chỉ mang hình tượng chữ “tâm”, lại mất đi giá trị, hảo cảm của người nhìn.

- - Hết giải thích --

Không ngoài mong đợi, sau thành công gỡ bỏ pháo hôi Tư Mã bên người, hào quang liền sáng tới chói mắt, không thua kém gì nam chủ. Dù kết quả không quá nổi bật, nhưng ít ra một đường không trở ngại. Thực làm y có chút mong đợi.

Nhìn vị đệ đệ ruột để ngoài da, bao nhiêu mong chờ cùng vui mừng đề mang ra trưng hết, Định An chỉ đành bất lực, nuông chiều nói: “Đệ rất vừa mắt tiểu tử kia?”

Vẫn không rời ánh mắt, Dạ Thiên chẳng ngại thừa nhận: “Đúng là ta có chút thích đứa nhóc kia. Nhưng vẫn là để nó tự lựa chọn nơi phù hợp, tốt hơn.”

y cũng không phải là tự nhiên vì trốn tránh việc sợ bị nam chính diệt đi mà nói bừa. Bởi trong nguyên tác, Tư Mạc Tà cũng chính là bị cưỡng chế tới cùng y, mà rất rất lâu không thể thăng tiến. Khiến cho một vài việc về sau trở lên bế tắc. Lại nói, về võ thuật và luyện thú, tiểu tử kia vẫn là hợp với Nộ Tâm đỉnh của Kiệt Kha hơn. Song cùng trận pháp rất có duyên, ở Sinh Tâm đỉnh của phu thê Giang Hư hẳn sẽ sống không tồi. Còn về vẽ phù của Định Tâm đỉnh-Định An, khắc thiên văn của Mộc Tâm đỉnh-Điệp Linh, hẳn là cũng giống luyện dược không mấy sai khác, rất trì trệ.

Kiệt Kha lại không nghĩ quá nhiều: “Ngươi không phải mọi lần đều thích là lấy đi sao?”

Dạ Thiên lắc đầu: “Chỉ tiếc đứa nhóc không có chút thiên phú nào ở luyện dược.”

Kiệt Kha hào hứng như vớ được vàng: “Ngươi đây là đã tự quyết định.”

Dạ Thiên một lần nữa khẳng định: “Đúng vậy.” Vị sư huynh này liêm sỉ của ngươi đâu rồi.

Dù biết đây là quyết định của tiểu sư đệ nhưng Điệp Linh nàng vẫn là không thể ưa nổi cách ăn nói của Kiệt Kha. Nhưng khi nàng tính lôi hắn đi đánh một trận thì Dạ Thiên lại tươi cười, tự mình rót trà, níu nàng lại.

“Sư tỷ người đã có chủ ý chọn đệ tử chưa? Ta thấy có vài nhân tài hẳn sẽ vừa ý tỷ. Tỷ xem.”

Hệ thống: "Độ hảo cảm: Điệp Linh: + 15, Kiệt Kha + 5, Định An -5."

Dạ Thiên cạn lời.

“Chưởng môn sư huynh cũng tới đây đi.”

Hệ thống: "Độ hảo cảm: Định An + 10"

- -- Hết chương ---