Tại bệnh viện, 10h sáng ngày hôm sau Dương Chấn Phong đã tỉnh lại, dấu hiệu hồi phục rất khả quan đến nỗi các bác sĩ cũng phải ngạc nhiên.
Bà nội và bà Trúc Anh hết sức vui mừng, họ tạ ơn trời phật đã cho con cháu họ tỉnh lại. Trước thì sợ quá mà khóc, nay lại vì mừng quá mà khóc.
Chị Khiết Như thấy em trai tỉnh thì cũng mừng vô cùng, mấy ngày nay chị gắng gượng tinh thần. Nếu em mà cứ không tỉnh chắc chị sẽ ngã khụy mất.
"Phong ơi, Phong! Mẹ nè con, con nghe mẹ nói không?" Bà Trúc Anh nắm lấy tay Dương Chấn Phong, rơi lệ hỏi.
Dương Chấn Phong chớp mắt, đầu gật nhẹ. Đến lượt bà nội, bà vuốt mặt cháu trai: "Cháu nội giỏi lắm, không có làm nội phải thất vọng."
"Con làm nội phải lo, con xin lỗi nội."
Cháu nó nói rất yếu, nhưng bà nội nghe được, bà ngậm ngùi, ngón tay xoa xoa má đứa cháu: "Nội không có trách con, chỉ cần con không bỏ nội thôi."
Mọi người đều rất xúc động khi Dương Chấn Phong tỉnh lại. Nhưng lúc này bà nội lại chợt nhớ đến cháu dâu. Bà dáo dác nhìn quanh rồi hỏi bà Trúc Anh: "Mỹ Duyên nó đâu rồi?"
Mẹ Dương Chấn Phong nghe nhắc đến con dâu là trong lòng của bà lại bức xúc: "Từ hôm qua tới giờ đã chẳng thấy nó đâu rồi mẹ ạ."
Bà nội chau mày: "Từ hôm qua là sao? Hôm qua mẹ vẫn thấy nó mà."
Khiết Như lên tiếng nói: "Hình như Mỹ Duyên đã về nhà rồi đó bà."
"Không có đâu." Nội tỏ ra không tin.
"Mỹ Duyên nó không phải là đứa sẽ bỏ đi về khi mà thằng Phong nó còn nằm trong đây. Với lại nếu nó có đi nó cũng sẽ xin phép nội đàng hoàng. Cái tánh nó nội hiểu lắm."
Bà nội nói rồi quay qua nhìn Dương Chấn Phong bảo: "Con đừng có giận nha, chắc Mỹ Duyên nó bận gì đó nên chưa có vô thôi. Chứ nó cũng lo cho con lắm đấy."
Bà biết cháu trai hay cáu giận với vợ nên sợ nó bực bà mới dỗ ngọt thế. Bà chỉ muốn hai đứa hòa hợp, muốn tốt cho chúng nó, nhưng sự đời chẳng ai biết trước được chuyện gì đang xảy ra. Nội cũng chẳng ngờ được cháu dâu đã ký vào đơn ly hôn, rời khỏi nhà họ Dương trong đêm hôm. Và nội cũng chẳng thể ngờ nữa khi mà cháu trai cất giọng hỏi: "Mỹ Duyên...là ai?"
Cả ba người mở to mắt nhìn Dương Chấn Phong. Khiết Như lo lắng xích lại gần, chỉ tay vào người cô: "Em có nhận ra chị không? Chị là ai?"
Dương Chấn Phong nhìn chị một chút sau đó thì lắc đầu. Khiết Như ngỡ ngàng, cô vội chạy đi tìm lại bác sĩ.
Bà Trúc Anh và bà nội bàng hoàng lo lắng. Không biết Dương Chấn Phong có bị làm sao nữa không? Bác sĩ sau đó vô khám lại. Họ cho Dương Chấn Phong đi làm các biện pháp chuẩn đoán, sau khi có kết quả bác sĩ thông báo cho người nhà biết: "Triệu chứng này gọi là mất trí nhớ tạm thời do bị chấn thương ở đầu, sẽ có những người nhớ được, nhưng cũng sẽ có những người bệnh nhân không nhận ra họ là ai."
Bà Trúc Anh bất an hỏi: "Vậy có chữa được không bác sĩ?"
Bác sĩ trả lời: "Với công nghệ phát triển của y học hiện nay thì tình trạng của anh ấy vẫn có thể chữa được. Nhưng cần có thời gian và liệu trình điều trị. Nếu muốn nhớ lại ngay thì dĩ nhiên là không thể."
Mẹ Dương Chấn Phong thở dài, con trai bà mệnh lớn may mắn được sống sót. Nhưng trí nhớ lại có vấn đề. Nạn này qua khỏi coi như cũng là cái phước, có quên vài người vài chuyện cũng không sao. Điều quan trọng là sức khỏe của con trai.
Bà Trúc Anh và con gái nghe thêm vài dặn dò của bác sĩ xong thì đi về lại phòng bệnh. Nội thì vẫn ngồi ở đấy, bà hỏi Dương Chấn Phong về người này, người kia xem nó có nhớ họ không. Thế mà nó nhớ hết cơ, bà chả hiểu tại sao chị nó với vợ nó thì nó lại không nhớ ra nữa.
"Sao rồi?" Nội hỏi Khiết Như.
"Dạ, Phong nó bị mất trí nhớ thật nội à. Nhưng bác sĩ nói có thể chữa được."
Đến lượt nội nghe xong thì thở dài, bà rầu rĩ: "Quên ai thì quên chứ sao quên Mỹ Duyên được hả con? Nó biết nó buồn lắm cho xem."
Dương Chấn Phong chẳng mấy để ý đến lời của nội than thở. Mắt anh lim dim khép lại. Mọi người cũng không hỏi hang thêm gì nữa, nội kéo chăn đắp cao cho cháu rồi đi ra ngoài cùng bà Trúc Anh và Khiết Như.
Ở công ty, tin tức về vụ tai nạn của tổng giám đốc vẫn còn đang được lan truyền. Mặc dù đã bị cấm, nhưng các nhân viên cũng vẫn to nhỏ, nói cho nhau những chuyện mà họ biết.
Lâm Chi cầm tài liệu đi ra khỏi phòng kế hoạch, lúc đi cô có nghe được tiếng xì xầm của ai đó ở ngay chỗ cầu thang bộ. Chỗ đó có gió thổi vô thoáng mát, nên đôi khi các nhân viên ra đấy tán gấu với nhau.
"Nghe nói hai người kia chết rồi đó."
"Trời! Thiệt không vậy?"
"Nghe bảo thư ký Hạnh bị cái gì mà máu tràn lồng ngực gì đó, không cứu được. Còn phó phòng thì tim ngừng đập."
"Vậy còn CEO Phong?"
"Nghe cũng bị nặng lắm, không biết có sống nổi không nữa."
Lâm Chi không đi tới gần hai cô gái đó mà chỉ đứng nép vào vách để nghe. Tay cô ôm cuốn tài liệu run run. Đi về phòng ý tưởng, Lâm Chi muốn khóc lắm nhưng vẫn ráng nén lại. Công việc cô vẫn phải làm, nếu để cảm xúc cá nhân chen vô thì cô không thể hoàn thành tốt công việc được.
Dù đã rất cố gắng nhưng đến giờ ăn cơm, Lâm Chi cũng ăn không có nỗi. Cô lo quá, nghe đồn thư ký Hạnh với phó phòng đi cùng Dương tổng đã mất rồi. Tai nạn ấy làm họ bị thương rất là nặng. Khi cô đi vào thăm Dương tổng thì thấy người anh ấy gắn nhiều thiết bị y tế nên cô cũng rất lo. Không biết bây giờ anh ra sao rồi, trong lòng cô như lửa đốt vậy.
Suốt ngày hôm nay, Lâm Chi làm việc nhưng cứ liên tục nhìn thời gian. Hồi đó giờ cô đi làm chẳng quan tâm đến việc đã mấy giờ rồi, nhưng bây giờ thì rất quan tâm. Thời gian sao mà trôi lâu quá vậy? Nhanh lên một chút có được không? Phải nhanh lên thì cô mới chạy vào bệnh viện được.
-Vẫn như cậu nhé các bạn!
1.Đủ 5 like/1chapter
2.Đủ 4 share/1chapter (❤Mục share nằm trêи đầu chương phía bên tay phải có dấu ba chấm. Lít vào để share lên face nha các bạn.)
3. Bạn nào share xong thì cmt cho mình biết nhé. Đủ 4 bạn cmt/1chapter.
👉Hội tụ đủ cả 3 cộng lại thì mình sẽ ra chương mới nhé! Còn nếu không đủ thì mình vẫn ra chương nhưng sẽ chậm hơn.