Tiểu Tâm Của Nhược Đông

Chương 3: Bị Lừa



Cậu chạy khỏi khuôn viên trường, đi bộ xung quanh thành phố kiếm phòng để thuê. Nhưng mà...Giờ đây cậu hối hận rồi, hối hận vì cậu lỡ mạnh miệng với người ta, bây giờ phải chuyển ra ngoài, tiền phòng hàng tháng bắt buộc phải trả, không miễn phí như trong kí túc xá, điều kiện cũng không tốt, chủ nhà thì cáu gắt. Còn nếu tìm trọ hợp với tiêu chuẩn vô cùng cao ấy thì cậu lại không đủ tiền thuê, một phần vì ở xa, cậu không có xe máy, những dãy trọ gần trường cũng thế, giá cả đắt đỏ không phù hợp túi tiền.

Vẫn đang chán nản đi bộ trên vỉa hè cậu nhìn thấy một căn nhà hai tầng, bề ngoài khá đẹp mắt, cũng rất lớn. Bên trên dán tờ giấy bán nhà có kèm số điện thoại của người bán. Cậu chạy tới đứng trước ngôi nhà ngắm nghía một lúc rồi liếc nhìn tờ giấy bên cạnh thở dài ngao ngán

- Nhà lớn như vậy tiền đâu mà mua.

Trong lúc cậu đang chán nản, mệt mỏi dựa cả người vào tường nhà, thì một người đàn ông trung niên từ đâu đi đến. Ông ta ăn mặc lịch sự, trên tay cầm cặp hồ sơ nhìn thấy cậu liền mời chào mua nhà.

Lúc đầu cậu liên tục từ chối vì chi phí không đủ mua căn nhà lớn thế này nhưng sau khi nghe giá cậu ngay lập tức ngã ngửa. Số tiền rẻ hơn so với suy nghĩ của cậu rất nhiều lần, tuy rằng đối với sinh viên nó vẫn còn hơi lớn nhưng cậu không do dự quyết định sang tiền, về sau khi ra trường không cần phải mua nhà nữa.

Ông ta thấy cậu đồng ý, ngay lập tức gỡ tờ giấy bán nhà đi, mở cửa rồi đưa chìa khóa cho cậu. Lúc này cậu vui sướng vô cùng, quên đi vấn đề quan trọng là không có giấy tờ đàng hoàng. Nhanh chóng đuổi người đó ra khỏi nhà của mình.

Đi vòng vòng tầng một, cậu thấy nơi đây vô cùng khang trang. Chiếc đèn chùm trên trần được bật sáng, gang màu óng ánh tạo cho cậu cảm giác bản thân là con người trong giới quý tộc.

Ngôi nhà sạch sẽ không một lớp bụi, trên bàn phòng khách đặt một cái laptop nhỏ, lúc đầu cậu khá thắc mắc về nó nhưng dần không để ý mà tiếp tục khám phá mọi ngóc ngách của nơi đây.

Bước lên tầng hai, ở đó nội thất đầy đủ, còn có một kệ sách bằng kính chịu lực, số lượng sách nhiều vô kể, từ tiểu thuyết văn học của nhiều tác giả khác nhau cho đến sách giáo khoa của nhiều khối. Cậu cầm quyển sách dày cộm trên tay, vui vẻ ôm nó vào lòng.

- Thật tốt khi quyết định mua căn này, nội thất đầy đủ, sách vở cũng có nốt, hơn nữa nhà còn gần trường tiện việc đi lại. Sao mà yêu cái tên môi giới đã bán nhà cho mình quá vậy.

Trong lúc còn đang vui vẻ vì mua được nhà. Một người con trai từ đâu bước ra. Cậu nhìn thấy liền giật mình.

- G-giảng viên đẹp trai.

Chưa để anh kịp phản ứng, cậu liếc nhìn từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm che đi hạ thế liền ngại ngùng lấy sách giấu đi khuôn mặt.

- Thầy làm gì ở trong nhà em?



- Cái này tôi phải hỏi em mới đúng, đây là nhà của tôi.

Nghe đến đây cậu nghĩ anh định chiếm đóng căn nhà của mình liền lên tiếng phản bác giữ dội, đưa ra bằng chứng thuyết phục khiến anh bắt buộc phải tin. Nhưng anh cũng không chịu thua, đưa chìa khóa và giấy tờ nhà ra cho cậu xem.

Cậu thế mà vẫn chưa tin, liên tục cãi cố bảo anh cắt chìa khóa giả, làm giấy tờ giả. Lúc này anh bực rồi, áp sát cậu vào tủ sách đằng sau khiến cậu không kìm nổi, mặt đỏ bừng. Nhưng anh dường như không quan tâm tiếp tục nói lí lẽ.

Bây giờ anh nói gì cậu nghe cũng không lọt tại, chỉ biết rằng cậu và anh đang ở rất gần nhau, ngơ ngơ ngác ngác suy nghĩ linh tinh.

Nhận ra suy nghĩ của mình không đúng, cậu liên tục lắc đầu nguầy nguậy, chân càng lùi về sau, đổ cả người về kệ sách khiến chiếc hộp trên cao vì cậu tác động vào mà đột ngột rơi xuống, anh nhận ra không cãi lí lẽ nữa, gục đầu, chống hai tay vào kệ che chắn cho học sinh của mình.

Cái hộp đổ thẳng vào người anh, sách trong đó cũng rơi xuống đất. Thấy tình hình đã ổn, anh đứng thẳng dậy hỏi han cậu nhưng anh mới là người bị nó đập trúng mà. Cậu đang suy nghĩ mà không trả lời anh, anh thấy vậy cũng không truy cứu nữa, một tay chống hông, tay còn lại gãi gãi đầu.

- Em bị người ta lừa rồi đấy, lần sau cẩn thận một chút, giờ thì đi khỏi nhà tôi đi.

Cậu vẫn đứng im bất động, hai tay cầm quyển sách che mặt, tư thế không đổi. Anh thấy có gì đó không đúng, một tay lấy đi quyển sách cậu đang cầm, nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ bừng của cậu.

- Mặt em, đỏ hết lên rồi này.

Cậu giật mình đẩy anh ra mà hét lớn.

- Tất cả là do thầy, đã không mặc đồ còn áp sát người khác. Thầy có thói quen thả rông trong nhà mình à.

Anh nghe đến đây liền phì cười nhìn hành động ngu ngốc của cậu.

- Tôi đi tắm, em có thấy ai đi tắm mà mặc đồ chưa. Tôi đã che đi phần cần che, hơn nữa cùng là con trai, em ngại cái gì vậy?

Lúc này cậu cuống hết cả lên, miệng lắp bắp nói anh mặc lại trang phục. Anh mạnh miệng là thế nhưng về phòng lại dựa vào cửa, đưa tay che miệng của mình, khuôn mặt cũng đỏ như đám cháy lớn đang cần được dập. Lẩm bẩm câu nói " Em ấy dễ thương quá"