Đem xác đám sơn tặc xử lí sạch sẽ, thị vệ trưởng nhìn Đường Đường với ánh mắt kinh ngạc.
Kỳ thực, không chỉ là thị vệ trưởng, ngay cả Mạc Ngôn cùng Mộ Dung Hạo Minh đều nhìn nàng với cặp mắt khác lạ.
Trước đây Tử Ngọc tuy có nói qua với Mạc Ngôn rằng nàng bây giờ đã khác trước, thế nhưng, dù sao đi chăng nữa, nàng vẫn không thể nghĩ được rằng thái hậu quả thực biến đổi lớn như vậy. Nếu nói nàng là một người khác cũng không sai biệt là bao.
Nàng từ khi nào xuất thủ nhanh gọn đến như vậy ? Trước kia không hề nghe qua nàng từng đụng đến sách võ thuật, mà những chiêu thức này cũng không giống trong sách võ, tất cả chỉ đơn giản là dùng lực, không có chút động tác hoa mĩ nào.
“Các ngươi làm sao thế? Không phải là bị dọa cho sợ hãi rồi đấy chứ? Ai gia không phải đã nói qua sao, nếu có chuyện gì xảy ra, ai gia sẽ thu thập sạch sẽ.” Đường Đường thấy ba con người đang ngây ngốc nhìn mình, nàng khẽ lắc lắc đầu, sau đó từ từ bước đến gần Mộ Dung Hạo Minh.
Nhìn cái xe ngựa lăn lóc ở một bên, đầu nàng đột nhiên đau nhói.
Lúc trước còn ghét xe ngựa, nhưng bây giờ thì có muốn cũng không có mà dùng rồi.
Chân của nàng nhỏ như thế này, không biết đến bao giờ mới đi đến đất Vũ quốc đây.
“Này, ngươi thế nào rồi? Vẫn ổn đấy chứ?” Nàng đứng trước mặt Mộ Dung Hạo Minh khẽ gọi hắn, chẳng phân biệt vai vế .
Lúc này thì Mộ Dung Hạo Minh mới bừng tỉnh, hắn ngồi dưới đất, toàn thân không có một chút khí lực, thân thể miễn cưỡng tựa vào cái xe ngựa bị lật nghiêng. Hắn thật chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Đường Đường, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tìm hiểu.
“Ta hỏi ngươi hiện tại thế nào?” Đường Đường nhìn thấy hắn không trả lời câu hỏi của mình mà chỉ giương mắt nhìn, lại mở miệng lần nữa.
“Bản vương không có việc gì.” Thanh âm của hắn rất thấp, ngữ khí cũng đã không còn ung dung như trước, trái lại làm cho người ta cảm thấy hắn thật lạnh lẽo, vô cảm.
Đường Đường nghe được hắn tự xưng bản vương, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, nói tiếp: “Không có việc gì là tốt rồi, hiện tại xe ngựa cũng không có, chúng ta chỉ có thể tự lực thôi .”
Sau đó, nàng lại quay sang nhìn về phía Mạc Ngôn nói: “Giải dược cho hắn đi, hắn không đi được, chúng ta rất khó đến nơi sớm.”
“Nô tỳ tuân mệnh.” Mạc Ngôn nhìn Đường Đường gật gật đầu, sau đó khom lưng, từ trong lòng lấy ra một bình nhỏ. Bên trong bình là những hạt dược hoàn nho nhỏ màu đen. Mạc Ngôn dốc ra một viên rồi nhét vào miệng Mộ Dung Hạo Minh.