Tiểu Thái Hậu Tám Tuổi Thật Tà Ác

Chương 79





Bốn người tìm được một sơn động. Sơn động vừa không có ao lại không được sâu lắm, cửa hang hình bán cung, miễn cưỡng có thể dung được cả bốn người các nàng.
Thị vệ trưởng tiên phong đi kiếm đồ ăn, còn lại nàng và Mạc Ngôn ở lại để mắt đến Mộ Dung Hạo Minh. Các nàng hai mắt mở to nhìn nhau, lâu như vậy nhưng chẳng ai nói với nhau câu nào.
Cuối cùng, vẫn là Đường Đường chịu không nổi không khí trầm mặc, nàng tiến đến gần Mộ Dung Hạo Minh ngồi xuống bên cạnh rồi nhìn hắn nói : “Ngươi sẽ kể chuyện xưa cho ta chứ ? Ngươi mau giảng chuyện xưa cho ta đi ! “
Mộ Dung Hạo Minh nghe vậy, hơi quay đầu nhìn về phía Đường Đường: “Thái hậu thật lịch sự tao nhã, chỉ tiếc rằng, bản vương chưa bao giờ kể chuyện xưa “.

“Ngươi không phải một vương gia sao ? Ta còn tưởng các nhân vật lớn đều biết rất nhiều chuyện xưa, nguyên lai là ngươi sẽ không kể chuyện xưa ah ” Đường Đường nghe Mộ Dung Hạo Minh nói xong, vẻ mặt không còn thú vị, nàng lại đem mặt chuyển hướng sang Mạc Ngôn : “Mạc Ngôn, ngươi kể cho ta đi “.
“Thái hậu thứ tội, nô tỳ sẽ không kể chuyện xưa.” Mạc Ngôn sắc mặt có chút khó xử nhìn về phía Đường Đường.
“Ai, thực sự là buồn chán a.” Đường Đường thở dài cảm thán, nàng bất lực ngồi thụp về vị trí ban đầu.
Đột nhiên, Đường Đường trầm giọng: “Có người đến.”
Mạc Ngôn cùng Mộ Dung Hạo Minh nhìn nhau, bọn họ đã lĩnh giáo được trực giác của nàng là đáng tin, biết nàng có thể nhận thấy được nguy hiểm đã tới, lập tức cả hai người bọn họ đều đứng dậy.
“Không có chỗ trốn, bọn chúng lần này đã bao vây chúng ta.” Đường Đường vừa dứt lời, mười mấy người cưỡi ngựa đã xuất hiện trước mặt.
Ba người các nàng tâm lập tức trùng xuống. Bọn chúng không phải là cái đám sơn tặc kia sao?
Không nghĩ tới bọn chúng lại tìm ra được các nàng. Các nàng ba lần bảy lượt tìm cách trốn, rốt cuộc vẫn là trốn không thoát. Nếu không phải Đường Đường phát hiện ra có động tĩnh, cả bọn sớm đã bị đám sơn tặc kia đánh lén không biết trời trăng là gì rồi.
“Đại đương gia, khẳng định chính là bọn chúng ! Chúng ta đã tìm trong vòng hơn năm trăm dặm, thật không ngờ chúng lại trốn ở nơi này. Đương gia, chính chúng giết chết tam đương gia và các huynh đệ đó ! .” Một người mặc áo vải thô khoác ngoài bước ra chỉ vào các nàng, dõng dạc kết tội với nam tử đang cưỡi ngựa.

“Mang tất cả bọn chúng đi.” Nam tử dẫn đầu có khuôn mặt dữ tợn nhìn lướt qua nàng cùng Mộ Dung Hạo Minh trầm giọng phân phó, sau đó thúc ngựa đi trước.
Đường Đường cổ tay khẽ động, vừa mới muốn ra tay phản kháng, bất chợt bị bàn tay của Mộ Dung Hạo Minh khẽ siết. Hơi ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến làm lòng nàng ấm áp, trấn tĩnh lại. Hắn âm thầm hướng nàng lắc đầu, dùng ánh mắt ý bảo nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Ở tình huống hiện tại, nếu nàng ra tay chính là không biết tự lương sức mình. Đường Đường tương đối xung động, không suy nghĩ được nhiều đến như vậy, hơn nữa lại bị Mộ Dung Hạo Minh ngăn cản, nàng quyết định im lặng chịu trói.
Ba người bị áp giải đi một đoạn đường không nhỏ, phải mất một thời gian mới đến được sơn trại.
Đường Đường mở to mắt âm thầm đánh giá sơn trại của địch nhân, nàng tự nhắc nhở phải quan sát thật kĩ càng để tìm cơ hội tháo chạy.
Sắc trời lúc này đã tối đen như mực, xung quanh nàng khói đuốc bốc mù mịt. Dường như để chúc mừng chiến thắng của đại đương gia trở về, rất nhiều nam tử đốt đuốc đứng ở hai bên hoan hô.

Ba người bước vào sân chính của sơn trại thì phát hiện trên mặt đất bày vài cỗ thi thể.
Bọn họ tự nhiên nhận thức những thi thể này, đây chính là những sơn tặc mà ban chiều đã giết.
“Giết bọn họ, giết bọn họ!” Nhìn thấy Đường Đường cùng Mộ Dung Hạo Minh bị bắt trở về, bọn sơn tặc hô to phẫn nộ.
Bọn họ chính là muốn giết chết các nàng để báo thù!