Bởi vì nơi đây hoang vu hẻo lánh, sau khi một đoàn người kia vừa mới đi qua, lúc này thật không có ai đi qua.
Đường Đường cùng Mộ Dung Hạo Minh đứng bên ngoài phòng một hồi, sau đó thì thấy Mạc Ngôn từ trong phòng đi ra.
Sắc mặt của nàng so với ban nãy đã khá hơn vài phần, ra cửa sau, Đường Đường lập tức nói: “Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi trước tìm ngựa.” Nói xong, ba người cùng nhau rời khỏi tiểu viện rách nát này.
Bời vì trước khi đến tiểu viện này, Đường Đường cùng Mạc Ngôn đã chạy qua vài cái sân, cho nên lúc này muốn tìm chuồng ngựa, phạm vi thu hẹp không ít, khi bọn họ trốn thoát vài người phụ nữ đang ở trong sơn trại vội vàng nấu cơm đi tới một cái chuồng dùng gỗ vây quanh, một tiếng ngựa hí lên khiến trên mặt ba người lộ ra vẻ tươi cười sáng tỏ.
Giương mắt nhìn, thì thấy hai con ngựa lớn ở trong chuồng ngựa đi qua đi lại, chúng toàn thân đen nhánh lấp lánh, nhìn đặc trưng, hẳn là hai con ngựa tốt.
Ba người nhìn nhau, nhảy vào chuồng ngựa, Đường Đường nhảy lên lưng con ngựa thứ nhất, tiếp theo Mạc Ngôn cũng nhảy lên con ngựa kia của Đường Đường, định hai người ngồi chung một con, nhưng, Mộ Dung Hạo Minh vẫn đứng đó, biểu tình lộ ra chút lúng túng.
“Ngươi nhanh hơn ngựa sao.” Đường Đường thấy hắn đứng đó ngẩn ngơ, không nhịn được thúc giục.
“Bổn vương sẽ không cưỡi ngựa.” Do dự một chút, Mộ Dung Hạo Minh rốt cuộc nói ra nguyên nhân hắn ngốc nghếch đứng ở nơi đó bối rối.
Những lời này khiến Đường Đường cùng Mạc Ngôn đều có chút đông cứng.
Đường Đường phát hiện, thời điểm Mộ Dung Hạo Minh đang nói lời này, khuôn mặt cư nhiên có chút hơi đỏ lên.
“Mạc Ngôn, ngươi thân thể không thoải mái, thì một mình cưỡi một con ngựa đi, ta và hắn cỡi cùng một con.” Đường Đường thấy thế, đành phải cùng Mạc Ngôn phía sau thương lượng.
“Nô tì không có gì đáng ngại.” Mạc Ngôn lắc đầu, đối Đường Đường nói.
“Không quan hệ, hiện tại tình hình đặc biệt, lo không được nhiều như vậy. Đi thôi! Ngươi lên phía trước, ta cản phía sau, chúng ta cùng thiêu rụi sơn trại này, cho những tên khốn nạn kia đều phải chết hết.” Đường Đường nói, trong mắt tản ra quang mang cừu hận.
Mạc Ngôn nhảy lên ngồi lên lưng con ngựa bên cạnh, phía sau Đường Đường cũng nhảy lên ngồi vào vị trí cầm dây cương.
Mộ Dung Hạo Minh thấy thế, cũng không dong dài nữa, hắn rất nhanh bò lên con ngựa Đường Đường đang ngồi, hai tay gắt gao ôm lấy thắt lưng Đường Đường.
Mạc Ngôn sau khi lên ngựa, bàn tay vỗ lưng ngựa, “Giá” một tiếng, chỉ thấy vó ngựa vút cao lên, thoáng cái vượt qua hàng rào hướng phía ngoài phi ra, Đường Đường lập tức theo ra.
Dọc đường đi đấu đá lung tung, đem những những người già yếu còn lại trong sơn trại sợ tới mức mơ hồ, lúc bọn họ đi qua phía trước vựa củi giam giữ Mộ Dung Hạo Minh, Mộ Dung Hạo Minh từ trong ngực áo lấy ra một cái hỏa chiết tử nhỏ vô cùng tinh luyện, sau khi châm lửa, từ cổng ra một dặm ném, vừa khéo ném vào trên đống rơm kia, thế lửa nháy mắt bốc cháy lên, rất nhanh mà bốc cháy thành đại hỏa hừng hực.
“Đi chết đi.” Đường Đường hét lớn một tiếng, sau đó hung hăng vỗ lưng ngựa vài cái, con ngựa vùng lên chạy điên cuồng. Mộ Dung Hạo Minh càng cố gắng ôm lấy nàng, rất sợ không cẩn thận bị ngã xuống dưới.
Thời điểm bọn họ lao ra sơn trại, phía sau ánh lửa đã cao ngút trời. Còn không thì truyền đến tiếng kêu cứu mạng.
Khóe miệng Đường Đường nhấn cười nhạt, trong lòng kế hoạch càng thêm rõ ràng.
Ra khỏi sơn trại, Mạc Ngôn chạy ở phía trước, trên đường theo hướng sơn đạo quanh co chạy vội qua.
Con ngựa chạy lên tốc độ cực nhanh, Đường Đường chỉ nghe tiếng gió thổi bên tai, thắt lưng của nàng của nàng bị Mộ Dung Hạo Minh gắt gao ôm chặt.
“Ngươi muốn bóp chết ta hả?” Đường Đường bị hắn ôm chặt suýt chịu không nổi, quay đầu hướng hắn quát.
Kết quả, nàng mới nói hết, Mộ Dung Hạo Minh tiếp theo cũng ngoảnh lại, môi hai người vô tình chạm nhẹ vào nhau, một loại cảm giác khó hiểu khiến cho bọn họ đều ngẩn ra. (TCC: *khoái trá* kiss nha *gian xảo* nguy hiểm, nguy hiểm, đang trên lưng ngựa bay như gió nha)
Đường Đường cũng không biết đây là cảm giác gì, nàng không hề cảm thấy ngượng ngùng,trái lại vương đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm bờ môi của hắn, cuối cùng, mới xiêu vẹo suy nghĩ nói: “Mùi vị chả ra sao.” (TCC: “NG! Tỷ thiệt là phá bối cảnh mà, chạm tự ái người ta”)
Mộ Dung Hạo Minh trong lúc nhất thời choáng voáng, hắn thật lâu sau mới phản ứng câu nói kia của Đường Đường là cái ý tứ gì.
Lúc Đường Đường đang chuẩn bị quay đầu lại, hắn nhưng lại giống như giận dỗi, tay trái buông thắt lưng nàng ra sau đó giữ chặt cằm của nàng, đem miệng của nàng cùng miệng của mình trùng điệp cùng một chỗ, đầu lưỡi ấm áp khe khẽ mở hàm răng của nàng, cùng cái lưỡi thơm tho của nàng dây dưa cùng một chỗ. (TCC: Màn 1 cảnh 2 action)
“Ngô….” Đường Đường nhất thời cảm thấy đại não trống rỗng.
Hắn…… Hắn….. Hắn đây là đang là cái gì hả?
Đầu lưỡi hắn cư nhiên….. Cư nhiên…. A…… Rõ ràng nên cảm thấy ác tâm, nhưng…. Chính là vì cái gì, vì cái gì nàng trở nên lãnh hội nhanh như vậy chứ? Hơn nữa….. Hơn nữa….. Dường như, cảm giác kia cũng không tệ lắm.
Chỉ có điều….. Hắn làm sao được phép hôn nàng? Chỉ có ba ba mới có thể hôn nàng, nam nhân này làm sao có thể.
Nghĩ đến đây, mày Đường Đường đột nhiên nhíu lại, nâng tay một quyền đánh trên mũi Mộ Dung Hạo Minh. (TCC: “NG! Tỷ lại phá bối cảnh nữa rồi”)
Mộ Dung Hạo Minh thình lình xơi đau, tay trái bưng kín cái mũi của mình, trong mắt lộ vẻ căm tức.
“Hừ….. Ngươi cư nhiên dám vụng trộm hôn ta một quyền đánh ngất ngươi.” Nàng nói xong, đã đem suy nghĩ chuyển qua nhìn đường phía trước, thanh âm vó ngựa phát ra làm trái tim đang đập liên hồi của nàng chậm rãi hồi phục lại.
Bị đánh một quyền, Mộ Dung Hạo Minh tức giận một chút, rất nhanh liền khôi phục lại như ban đầu, trên mặt cư nhiên còn nổi lên vẻ tươi cười thản nhiên.
Thời điểm hắn vừa mới hôn môi của nàng, phản ứng của nàng không tự nhiên như vậy, căn bản như là xử nữ chưa trải việc đời mới có phản ứng như vậy.
Chạy một mạch phía trước, Mạc Ngôn đột nhiên dừng lại.
“Thế nào?” Tiếp theo Đường Đường cũng ngừng lại, nhìn Mạc Ngôn hòi.
“Phía trước sẽ tiến vào ranh giới Lí Châu.” Mạc Ngôn quay đầu lại nhìn Đường Đường nói.
“Thật sao? Đi mau, chúng ta phải nhanh chóng vào thành, phòng chừng lúc này đám sơn tặc kia nhìn thấy hang ổ mình bị đốt, có thể tức giận đến hộc máu.” Vừa nghe đến địa phương phía trước, Đường Đường tức khắc sôi nổi. Hai chân kẹp bụng ngựa, con ngựa lại rất nhanh chạy tiếp.
Mạc Ngôn cũng nhanh chóng chạy theo.
Lí Châu thành, biên giới Tĩnh quốc, xuyên qua Lí Châu, phía trước là mãng nguyên, xuyên qua mãng nguyên, liền tới chỗ tiếp giáp Vũ quốc cùng Tĩnh quốc, bay qua một dãy núi, trước mặt đó là biên cương Vũ quốc.
Ba người đi vào trong thành, thời gian lúc này đã là hoàng hôn, một ngày không có ăn uống, hơn nữa đường dài bôn ba, ba người đều cực kì mệt mỏi.
Ngay cả Mộ Dung Hạo Minh trên mặt bình tĩnh kiên trì kia lúc này cũng trở nên một mảnh tái nhợt.
Mới vào bên trong, Đường Đường cảm giác có người đi theo bọn họ.
Đi vào một tửu quán, ba người ngổi xuống gọi chút đồ ăn, trong khoảng thởi gian chờ đợi đồ ăn, một nam tử xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Nô tài Dương Đắc Ý phụng mệnh Thái tử điện hạ, đến đây nghênh đón Công chúa điện hạ hồi quốc.” Nam tử kia đi đến bên cạnh Đường Đường, dùng thanh âm cực thấp nói bên ta nàng.
Như thế rất tốt, Đường Đường nghe vậy, hai mắt lập tức tỏa ra tia sáng sắc bén, giống như là tìm được tổ chức chăm sóc những người lao động khổ sai gặp nạn vậy.