Tô An ngồi trên ghế da, cặp mông mới vừa bị đánh sưng tiếp xúc với lớp da lạnh lẽo cảm thấy hơi đau đau.
Cậu xấu hổ đỏ mặt, cũng không dám để Hàn Hữu Minh nói lại lần thứ hai, vội vàng nhỏ giọng kêu: “Chủ nhân…”
Hàn Hữu Minh suиɠ sướиɠ xoa xoa đỉnh đầu của cậu: “Ừm, ngoan lắm.”
Tô An nghe được một câu khích lệ, đáy lòng bỗng nhiên tuôn ra một cảm giác kỳ diệu, trong cổ họng không ngừng tràn ra mấy tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào dụ người: “Ưm…”
Hàn Hữu Minh cảm thấy đầu quả tim mình run run, lập tức xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Tô An, nói: “An An, ngồi xuống.”
Hắn ấn một cái nút bấm trên ghế, một cây ƈôи ŧɦịŧ giả thô to lập tức duỗi ra, xoay tròn giữa hai đùi trắng mịn của Tô An.
Tô An vừa xấu hổ vừa mờ mịt: “Cái này… Đây là cái gì vậy…” Hàn Hữu Minh nói: “Là đại ƈôи ŧɦịŧ cho em ăn, ngoan ngoãn ngồi lên đi.”
Tô An sốt sắng nhấc cái mông lên, không biết làm sao mà nhìn cây ƈôи ŧɦịŧ nọ, có chút sợ sệt nói: “Chủ nhân… Tôi… Tôi ăn không nổi… Lớn… Lớn quá…”
Hàn Hữu Minh xoa xoa khe mông Tô An, sau đó vói một ngón tay vào móc móc thử độ co dãn, nói: “Nuốt vào đi, nghe lời nào.”
Tô An uất ức rưng rưng, cong lên cái mông cố gắng nhắm ngay cái ƈôи ŧɦịŧ giả kia, rêи ɾỉ mà từ từ ngồi xuống: “Thật lớn… A… Quá… Quá cứng rồi… Cắm hỏng mất… A a… Bị cắm hỏng…”
Hàn Hữu Minh nhìn tiểu tính nô ngoan ngoãn của mình từng chút từng chút ngồi xuống cây ƈôи ŧɦịŧ giả, cặp mông trắng mịn run rẩy, cố gắng nuốt vào cây gậy màu đen kia.
Tô An rốt cuộc cũng ngồi xuống tận cùng, cái đùi trắng mịn run rẩy không dám khép lại. Hàn Hữu Minh nói: “An An, cởϊ áσ ra đi, đút cái vú cho chủ nhân ăn.”
Khuôn mặt tinh xảo của Tô An đỏ đến độ muốn nổ tung, cậu thẹn thùng không chịu nổi, nhưng cũng không dám phản kháng, ngoan ngoãn cởi hoodie ra, nắm núʍ ѵú phấn nộn đầṳ ѵú không biết làm sao mà ưỡn về phía trước: “Mời… Mời chủ nhân uống sữa ạ…”
Hàn Hữu Minh quỳ một chân trên đất, ôm eo nhỏ của Tô An chồm người qua, cắn một cái lên núʍ ѵú bên trái của Tô An.
Núʍ ѵú mẫn cảm bị ngậm trong khoang miệng ấm áp mềm mại, đầu lưỡi thô ráp liếm thổi qua núʍ ѵú non mềm, Tô An không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh, run rẩy nghẹn ngào: “Ưm… Ngứa… Chủ nhân… Núʍ ѵú ngứa…”
Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
Hàn Hữu Minh cắn chặt núʍ ѵú của Tô An, rồi lại mút vào một cái. Tô An run rẩy khóc nức nở: “Đau… Hu hu… Núʍ ѵú đau…”