Tiểu Thần Tượng

Chương 48: Bonus 16



Nguồn: cucbotnho.home.blog

Ngày ấy ra mắt, Tô An đi cùng đội ngũ của chương trình.

Dây chuyền ngọc thạch trên cổ cậu lập tức thu hút sự chú ý của MC.

Người MC cười nói: “An An, cái dây chuyền này nhìn độc lạ quá, là đặt riêng theo yêu cầu hả?”

Tô An nhớ tới lai lịch của dây chuyền, lập tức đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Là của một người bạn tặng tôi.”

Cậu cảm thấy cái dây chuyền này rất xấu hổ, cảm giác như mình như là một sủng vật bị xích buộc lại, biểu thị cho mọi người xung quanh rằng: “Xem này, tôi có chủ nhân.”

Tô An đã vào nhà của Hàn Hữu Minh.

Bên trong căn nhà này không có người nào cả, chỉ có Hàn Hữu Minh và một vài người hầu.

Chính giữa đầu giường ở phòng ngủ có một tấm ảnh gia đình, trong ảnh là con trai và vợ trước của Hàn Hữu Minh.

Tô An nghe nói, vợ trước của Hàn Hữu Minh là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, sau khi ly hôn đã mang theo con trai ra nước ngoài sinh sống, rất nhiều năm rồi chưa có trở về.
Buổi tối lúc Tô An nằm nhoài trên giường lớn làʍ ŧìиɦ, hai con mắt vừa vặn nhìn nhau với người trong hình.

Cậu cảm thấy vô cùng mất mặt, một bên khóc lóc xin tha một bên che mắt không dám nhìn nữa.

Sau một hồi tính sự kịch liệt kết thúc, Hàn Hữu Minh rút ƈôи ŧɦịŧ bán cương ra, nắm chiếc áo mưa chứa đầy tϊиɦ ɖϊƈh͙ vứt lên mông Tô An.

Động tác này mang ý tứ muốn nhục nhã cậu, Tô An nằm lì ở trên giường thở hổn hển, nước mắt rơi lõm bõm xuống.

Nguồn : truyendkm.com

Hàn Hữu Minh không thích đeo bao, miệng đáy huyệŧ của Omega lúc chưa đánh dấu sẽ rất kín, tϊиɦ ɖϊƈh͙ vốn sẽ không vào được xoang sinh sản.

Nhưng mà nếu như Tô An đòi hắn đeo, hắn cũng sẽ tốt bụng mà đeo vào.

Tô An mở mắt ra liền thấy ảnh gia đình của Hàn Hữu Minh, cậu cảm thấy vô cùng nhục nhã, cuối cùng quyết định nằm dài ra giường giả bộ ngủ.
Hàn Hữu Minh ngồi bên giường, bàn tay to mò mẫm đường cong cơ thể tuyệt đẹp của Tô An, ngón tay cắm vào trong c̠úc̠ ɦσα nóng ấm hơi sưng, thờ ơ mà móc ngoáy.

Tô An nhẹ nhàng rêи ɾỉ: “Ưm… Hàn tổng…”

Hàn Hữu Minh trầm mặc một lát, sau đó ném cho cậu một tấm thẻ: “Ba mươi vạn.”

Bệnh tình của mẹ Tô An đã chuyển biến xấu, cần hơn hai mươi vạn để làm giải phẫu.

Tô An không biết tại sao Hàn Hữu Minh biết được chuyện này, nhưng cậu vẫn rất cảm kích nhẹ giọng nói: “Hàn tổng… Cảm ơn… Cảm ơn ngài…”

Hàn Hữu Minh nói một cách vô tâm: “Cảm ơn cái gì? Sau này cũng sẽ đòi lấy từ cái mông của em thôi.”

Tô An cẩn thận chu mông lên, để Hàn Hữu Minh có thể mò dễ dàng hơn, chân răng cậu có chút mỏi, khẽ run nói: “Ngài… Tiền ngài cho tôi… Đã đủ mua tôi cả đời rồi…”
Hàn Hữu Minh nói: “Tôi là người kinh doanh, Tô An, tôi sẽ không giao dịch nếu bị thua lỗ…” Hắn lấy ra một sợi dây xích chó trong tủ, thuần thục đeo lên cổ Tô An, “Ba mươi vạn này là để mua em làm con cɦó ƈáϊ của tôi.”