Tô An còn tưởng bản thân mình nghe lầm rồi, đần độn mà ngửa đầu: “Hàn tổng…”
Hàn Hữu Minh đặt thẻ ngân hàng vào túi Tô An, âm trầm nói: “Em qua kia để Trần tổng đ*t em một đêm, tôi sẽ nói cho em biết mật mã của tấm thẻ.”
Lần này Tô An nghe rất rõ ràng.
Cậu trầm mặc năm giây, nước trong mắt liền “tí tách” rơi xuống.
Trong lòng Hàn Hữu Minh lập tức sôi trào niềm suиɠ sướиɠ không thể tả nỗi, nhưng giọng nói lại càng ngày càng tệ: “Chẳng phải em có thể vì tiền mà cái gì cũng làm được hay sao? Đi mau đi, ba mươi vạn đấy!”
Tô An không trả lời lại, cậu cố lau nước mắt, liều mạng mà lắc đầu.
Cậu không đi, cậu không muốn cùng Trần tổng gì đó lên giường.
Cậu cần tiền, vì tiền cậu có thể làm tất cả, nhưng mà… Nhưng mà chỉ có thể là Hàn Hữu Minh… Người khác không được… Không được… Hu hu… Lúc ấy, Trần tổng cũng chú ý đến động tĩnh bên này, lập tức bưng ly rượu đi đến.
Tô An sợ hãi, khóc lóc trốn ra phía sau Hàn Hữu Minh.
Hàn Hữu Minh nắm gáy kéo cậu lại, âm trần nói: “Không được khóc, mau chào hỏi Trần tổng.”
Trong lòng hắn rất hồi hộp.
Hàn Hữu Minh cuối cùng đã biết, bé thỏ con này đã quen bị hắn cɦịƈɦ rồi, cậu đồng ý làm một con cɦó ƈáϊ hay một tiểu tính nô trong lồng ngực của hắn, nhưng sẽ không bao giờ đồng ý để tên đàn ông khác chạm vào người.
Thể loại gì đây?
Tình tiết chim non sao*?
*雏鸟情节: Ặc này mình không hiểu lắm nên giữ nguyên, bạn nào hiểu thì giúp mình với nhé.
Hay là… Tình yêu?
Truy๖enDKM.com
Hàn Hữu Minh càng nghĩ càng suиɠ sướиɠ, bưng ly rượu cụng một cái với Trần tổng.
Trần tổng liếc mắt qua tiểu mỹ nhân trong lồng ngực của hắn, cười giỡn nói: “Quả nhiên Trịnh Cần luôn tặng mặt hàng tốt nhất cho ngài nhỉ.” Hàn Hữu Minh nhìn bé thỏ con trong lồng ngực, cố ý nói: “Trần tổng có muốn nếm thử một chút không?”
Tô An bị dọa đến run run, vùi vào lồng ngực Hàn Hữu Minh khóc lóc nói: “Tôi… Tôi không muốn… Hu hu… Không muốn…”
Trần tổng phì cười một tiếng, nói một câu thú vị, sau đó khách sáo rời đi.
Ý cười ở khóe môi Hàn Hữu Minh sắp không kiềm chế được nữa, đôi mắt tổng tài luôn âm trầm kia giờ đang tràn đầy vui sướng và ôn nhu, thế nhưng ngoài miệng vẫn dữ tợn như cũ: “Ba mươi vạn, mất tiêu rồi.”