Giấy tờ kết hôn rất phức tạp, Hàn Hữu Minh giằng co hai tháng mới giải quyết xong được.
Hiện tại chỉ cần bé thỏ con kia kí tên vào sổ đăng kí kết hôn của bọn họ, bọn họ lập tức có thể trở thành vợ chồng hợp pháp.
Nhưng mà Hàn Hữu Minh không dám mở miệng, nhìn bé thỏ con kia nhảy nhảy nhót nhót trên sân khấu, trong đầu của hắn lại bắt đầu suy diễn một ngàn câu mà bé thỏ con kia dùng để từ chối lời cầu hôn.
Thôi kệ, bị từ chối thì thôi.
Hàn Hữu Minh tự an ủi mình như vậy.
Chẳng có gì làm mình phải sợ cả.
Bé thỏ con trình diễn xong xuôi, trở về bộ dạng nhút nhát đứng ở trước mặt hắn: “Hàn tổng, sao ngài lại đến đây?”
Hàn Hữu Minh nói: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Tô An cứng nhắc một phút, nhỏ giọng nói: “Tôi… Tôi cũng có chuyện muốn… Muốn nói với ngài…” Hàn Hữu Minh giật mình.
Lẽ nào bé thỏ con này… Muốn chủ động tỏ tình với hắn sao?
Hàn Hữu Minh ho nhẹ một tiếng: “Em nói trước đi.”
Tô An lấy dũng khí nói: “Tôi… Tôi muốn đi lấy đồ, chuyện này… Chuyện này nên được nói một cách nghiêm túc với ngài.”
Tim Hàn Hữu Minh đập vô cùng mạnh.
Nhà cũ bốc cháy rồi, nhà cũ đã bốc cháy rồi!*
*Gốc là 老房子着火: mình dịch thô ra thì như trên, theo mình search được thì ám chỉ tình yêu của những người già, người già khi yêu thì giống như ngôi nhà cũ đang bốc cháy và không thể dập được =))))(?).
Hàn Hữu Minh ho nhẹ một tiếng, giữ cho hô hấp mình bình tĩnh lại: “Được, tôi chờ em.”
Tô An nói: “Tôi… Tôi phải đi ra ngoài một lát…”
Hàn Hữu Minh nói: “Tôi gọi người đến chở em.”
Tô An hoang mang xua tay: “Không cần không cần, tôi sẽ quay lại sớm thôi.” Bé thỏ con mặt đầy hốt hoảng cứ thế mà chạy mất.
Hàn Hữu Minh hưng phấn gọi điện cho trợ lý.
Đặt một bữa tối tại một nhà hàng sang trọng, có nhạc có nến, còn có cả nhẫn cưới mà hắn đã đặt từ sớm.
Chuẩn bị kỹ càng tất cả những thứ này, Hàn Hữu Minh giả vờ thong thả đi làm, ở trong phòng làm việc mà tinh thần không yên, cứ lật tới lật lui lật xui lật ngược các tờ báo cáo. Truyen DKM.com
Bên trong tai nghe chính là bài hát ra mắt của Tô An, hát bài tình ca có chút ngây thơ non nớt mà cũng rất ngọt ngào.
Một phút… Hai phút… Ba phút…
Hai tiếng trôi qua.
Vào lúc Hàn Hữu Minh đã mất kiên nhẫn chuẩn bị ra đường bắt thỏ, lại thấy Tô An thở hồng hộc vọt vào phòng làm việc của hắn, trong lồng ngực ôm một đống đồ rất lớn.
Hàn Hữu Minh thờ ơ nhìn cậu: “Rốt cuộc có chuyện gì?” Tô An đem xấp giấy tờ đặt lên bàn làm việc của Hàn Hữu Minh, lấy hết dũng khí nói: “Hàn tổng, tôi muốn hủy hợp đồng bao dưỡng.”