Tiểu Thần Y Xuống Núi

Chương 177



Chương 177

“Triệu Băng Linh, mở to mắt ra nhìn xem, cậu chủ Lý chẳng phải hơn mọi mặt so với cái thằng quê mùa kia sao? Bác làm tất cả đều là vì lợi ích của cháu thôi”.

Lý Tiếu Lai nghe những lời nịnh nọt này thì liên tục gật đầu, nói: “Đúng vậy, Băng Băng, em cứ theo anh đi. Chỉ cần em đi theo anh, anh có thể làm chủ, nợ nần trước kia hoàn toàn xóa bỏ”.

“Số tiền đó ban đầu anh đã nói gì? Lý Tiếu Lai, anh đúng là vô liêm sỉ!” Triệu Băng Linh lớn tiếng chất vấn, mặt đỏ bừng bừng vì tức giận.

“Cái này… trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại. Hoàn cảnh đặc biệt, đương nhiên phải hành động khác đi”, Lý Tiếu Lai liếc Tần Khải một cái, trên mặt là nụ cười ranh ma.

Lưu Hiểu Vi cũng hùa theo: “Liêm sỉ? Liêm sỉ để làm cái gì? Thời buổi này liêm sỉ có ăn được sao? Bác nói đứa nhỏ này, sao không nghe lời hay ý tốt! Thiếu nợ thì trả nợ là chuyện đương nhiên mà.Cậu chủ Lý đòi tiền cháu thì có gì sai hả?”

“Muốn đòi tiền thì cũng phải có lý chứ?” Tần Khải đang đứng một bên đột nhiên xen vào.

“Người nhà chúng tôi đang nói chuyện, ai cho cậu nói leo? Ở đây có chỗ nào cho cậu nói chuyện sao? Không nhìn lại xem mình là cái giống gì… Cậu chủ Lý, cậu cứ mặc kệ tên khốn nhà quê này, chúng tôi sẽ giúp cậu trông chừng hắn. Giờ quan trọng nhất là cậu và Triệu Băng Linh nên sớm xác lập quan hệ, đây mới là việc quan trọng nhất”.

Triệu Hoành Quang cười lạnh với Tần Khải, nhưng khi nhìn Lý Tiếu Lai, ông ta lại vô cùng cung kính.

Ông ta và Lưu Hiểu Vi, một trái một phải vây quanh Tần Khải, như thể sợ rằng anh sẽ can thiệp.

Nhìn thấy bác của mình tiếp tay cho những kẻ bất lương, Triệu Băng Linh tức giận đến mức tay run lên, trong lòng tê tái.

Hoạn nạn mới biết chân tình

Vào thời điểm tuyệt vọng như thế này, không có người thân nào mà cô có thể dựa vào. Người duy nhất đứng về phía Triệu Băng Linh là Tần Khải – người mà cô coi thường và muốn đoạn tuyệt quan hệ nhất.

Nghĩ đến đây, Triệu Băng Linh thầm cười khổ, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Về phần Tần Khải, mặc dù thái độ của anh ấy rất bình tĩnh, nhưng Triệu Băng Linh biết rằng đối mặt với thế lực khổng lồ của nhà họ Lý thì hoàn toàn không thể trông chờ vào Tần Khải.

“Trước mặt tôi mà anh lại muốn ‘xác lập quan hệ’ với vợ chưa cưới của tôi? Chậc chậc chậc chậc… Nói không biết xấu hổ thì nhẹ nhàng với anh quá. Nhưng tôi cũng muốn xem, hôm nay có tôi ở đây, kẻ nào dám làm vậy! ”

Tần Khải tiến lên một bước, vừa nói vừa đẩy nhẹ một cái.

Không biết anh dùng bao nhiêu lực mà vợ chồng Triệu Hoành Quang bị anh đẩy ngã, nhếch nhác ngồi bệt trên mặt đất.

“Ôi, thằng phế vật này, mày dám đánh bọn tao sao! Hừ…” Triệu Hoành Quang hai tay ôm trán, nhìn thấy trán mình chảy máu thì vừa kêu lên thảm thiết vừa chửi bới.

Còn người đàn bà chanh chua Lưu Hiểu Vi cũng không kém. Cô ta lăn lộn trên sàn, kêu gào thảm thiết: “Ôi, có kẻ ra tay đánh người! Thằng nhà quê này ra tay đánh người, cậu chủ Lý, cậu phải đòi lại công bằng cho chúng tôi!”

“Kêu gào cái gì chứ? Nhiêu đó đáng là gì, món nợ của chúng ta lát nữa sẽ được tính sạch”, Tần Khải quay lại, trừng mắt quát một tiếng.

Chỉ một ánh mắt mà khiến Lưu Hiểu Vi cảm thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

Lăn lộn trên mặt đất hai vòng, Lưu Hiểu Vi ôm lấy đùi Triệu Hoành Quang, không dám ho he một tiếng.

“Cuối cùng cũng yên lặng được chút rồi”.

Tần Khải quay mặt lại nhìn Lý Tiếu Lai, cười híp mắt nói: “Bây giờ, chúng ta hãy nói đạo lý nhé”.