Tiểu Thanh Cam

Chương 4



Thực ra tôi và ông nội không thường ăn cơm chung. Lúc trước do tôi phải đi học, nhưng năm ngoái sau khi tôi tốt nghiệp phổ thông xong, ông nội cũng không thường ăn chung với tôi. Vì tôi chỉ biết mỗi nấu mì, trừ cái đó ra thì hầu như ông nội mỗi ngày đều đến vườn quýt, hễ đi là đi cả ngày, sẽ mang theo đồ ăn cho một ngày, không cần tôi bận tâm.

Hôm nay ông chơi mạt chược với Trương A Bà cũng không dự định về nhà ăn cơm. Tôi về nhà cũng là ăn qua loa một bữa, vậy cọ một bữa cơm nhà Phổ tiên sinh cũng không sao đâu nhỉ?

Huống chi Phổ tiên sinh còn chưa trả dù nhỏ vàng của tôi lại đâu, cùng lắm tôi ăn một bữa cơm không cần dù nữa, xem như trả tiền cơm.

Nghĩ như vậy tôi lại yên lòng hơn, lấy thịt khô ngồi xuống không xa Cà Chua, lắc lắc về phía nó, chó ta lười nhác nhìn tôi một cái, không hung dữ với tôi mà cũng chẳng để ý tôi.

Tôi xé bịch thịt khô để gần nó hơn chút: "Mày không ăn thiệt hả, rất thơm đó".

Chú chó giật giật mũi, ngoan cường quay đầu ra chỗ khác.

Tôi thở dài, rất là bất đắc dĩ nói: "Thì ra Cà Chua không thích ăn cái này à, vậy để tao nói với Phổ tiên sinh một tiếng, nói ảnh đừng mua mấy cái đồ ăn vặt này cho mày nữa, mày cũng không thích ăn".

Tai chó run run, tôi nói tiếp: "Phổ tiên sinh cũng thiệt là, không nghĩ tới Cà Chua mày thích hay không thích đã mua cho mày, cũng quá là không quan tâm tới sở thích cún mà".

Cà Chua hú một tiếng, tôi giả bộ đứng lên gào về phía phòng bếp: "Phổ tiên sinh!"

Chó ta đột nhiên đứng lên tợp một phát miếng thịt khô trong tay tôi, sợ nó ăn vào túi đựng, tôi vô thức nắm chặt, nó chỉ ngoặm một đoạn, nhai vài cái nuốt xuống rồi quấn lấy cọ chân tôi.

Phổ tiên sinh đi tới cạnh cửa, hỏi: "Sao vậy?"

Tôi vừa sờ chó vừa nói: "Không có gì, Cà Chua thiệt là ngoan quá, em muốn cho nó ăn thêm một miếng thịt khô".

Phổ tiên sinh gật gật đầu lại quay vào phòng bếp.

Trải qua một trận này, chó ta cũng không lạnh nhạt giống lúc trước nữa. Tôi lấy thịt khô còn lại trêu nó, nó chạy đuổi với tôi trong sân, chỉ chốc lát sau tôi đã chạy ra một thân mồ hôi.

Tôi chạy mệt quay lại phòng khách, uống ực hết hơn nửa ly nước lạnh, mò tới phòng bếp nhìn thấy Phổ tiên sinh cau mày nhìn chằm chằm nồi trên bếp.

Hình như ảnh đặc biệt thích cau mày, lúc nào cũng là bộ dạng thâm cừu đại hận.

Một mùi hương canh cá chua ập vào mặt, tôi không nhịn được nuốt nước miếng. Cũng không biết anh có phải là có radar gì hay không mà dường như cảm nhận được, nhìn sang tôi hỏi: "Đói rồi sao?"

Tôi lắc đầu, nhưng mà bụng lại không có chí khí "ùng ục" một tiếng.

Phổ tiên sinh nhếch môi cười, tôi xấu hổ đến nóng cả mặt, hận không thể tìm ổ chó của Cà Chua để chui vào.

Phổ tiên sinh không để ý lắm nói: "Rất nhanh là xong". Sau đó anh nhanh nhẹn bỏ cá vào nồi, tráng nồi bằng dầu nóng, cuối cùng múc một muỗng sa tế vào canh cá.

Tôi bị mùi thơm đến muốn xỉu, cảm giác nếu như ăn một bữa cơm như thế này, giây lát sau cho tôi đi Địa Phủ dạo một chuyến cũng đồng ý.

Phổ tiên sinh tháo tạp dề, bưng thức ăn làm xong lên bàn ăn. Tôi thức thời tới bồn rửa tay, giúp Phổ tiên sinh lấy chén đũa. Sau đó tự giác ngồi xuống, còn chủ động tự bới cho mình một chén cơm trắng.

Ăn chực ăn đến tự giác như vậy, cả trấn Lộc Tự chỉ sợ có mỗi mình tôi thôi.

Phổ tiên sinh lại không ngồi xuống liền mà anh còn nấu thịt cho Cà Chua, cho chó ăn trước mới trở lại.

Trong lúc nhất thời tôi lại hơi ngưỡng mộ Cà Chua, thấy rằng mình sống qua ngày có chút người không bằng chó.

Phổ tiên sinh ngồi xuống rồi đầu tiên là hỏi tôi: "Cay không?"

Anh hỏi là hỏi cá có cay không, tôi vội lắc đầu: "Phổ tiên sinh anh nấu cơm thiệt sự quá là ngon!"

Phổ tiên sinh gật gật đầu, rót một ly nước để bên cạnh tôi rồi mới cầm đũa lên ăn cơm.

Bữa cơm này thiệt sự là một bữa thoải mái nhất của tôi dạo gần đây. Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là có một món bắp cải tôi không thích ăn cho lắm. Lúc sắp ăn no tôi thấy Phổ tiên sinh gắp một đũa lớn, hi vọng ảnh không phát hiện ra tôi không kiêng ăn, mà kén ăn.

Ăn cơm xong tôi giúp Phổ tiên sinh dọn dẹp bàn ăn, vốn còn muốn giúp anh rửa chén, nhưng mà bị anh đuổi ra ngoài, chỉ đành đi tìm Cà Chua.

Cà Chua đã ăn no bụng, biếng nhác nằm bên bồn hoa phơi nắng, bồn hoa nhà Phổ tiên sinh có người chăm sóc, trồng mấy khóm nguyệt quý vàng, vừa khéo đang nở hoa, trừ cái này ra còn có một số hoa cỏ tôi không biết mà mấy cây sen đá, thoạt nhìn hơi lộn xộn nhưng mà tổng thể lộ vẻ sức sống bừng bừng.

Tôi gảy những cây sen đá kia một chút, cảm thấy thực vật nhỏ bé xinh xắn đáng yêu này thật sự không ăn nhập gì với Phổ tiên sinh.

Cơ mà cả người Phổ tiên sinh đều lộ ra một vẻ "không ăn nhập".

Lần đầu tiên khi tôi gặp anh dưới mưa thì thấy anh tựa như một con tinh quái có linh khí, không ngờ lần sau gặp lại phát hiện anh là thợ sửa xe, còn nuôi một chú chó vàng chất phác.

Có thể nấu cơm ngon, còn biết trồng hoa.

Phổ tiên sinh thiệt đúng là một người... ừm... một người đặc biệt.

Phổ tiên sinh đặc biệt bận rộn trong bếp xong thì đi ra. Anh đi thẳng tới bên cạnh tôi, hỏi: "Thích không?"

Mặt mày tôi mờ mịt.

Anh nói: "Sen đá".

"Thích ạ", Tôi gật gật đầu, lại thở dài: "Hồi trước em trồng chết nhiều lắm".

Phổ tiên sinh yên lặng.

Lúc này mà nói chủ đề trồng cây chết có phải không hay lắm không nhỉ? Tôi đổi đề tài: "Phổ tiên sinh, cảm ơn anh hôm nay mời em ăn cơm".

Phổ tiên sinh lắc đầu. Tôi đứng dậy hoạt động thân thể: "Em cũng nên về nhà rồi".

Phổ tiên sinh: "Tôi tiễn cậu".

Tôi vội xua tay: "Không cần đâu anh, nhà em rất gần đây mà, nhanh lắm là có thể về tới".

Phổ tiên sinh: "Tiện đường dắt chó đi dạo".

Dắt chó đi dạo?

Phổ tiên sinh nói rồi đi vào trong nhà, không lâu sau đi ra, trên tay cầm theo dây dắt chó. Cà Chua lại còn rất tự giác, vừa thấy dây xích liền bò dậy vẫy đuôi chạy tới trước mặt Phổ tiên sinh, anh đeo dây lên cho nó, nói: "Đi thôi".

Tôi: "..."

Tôi nhìn mặt trời giữa trời, lại móc điện thoại ra xem giờ. Không sai nha, trưa trời trưa trật cộng thêm mặt trời nắng to, ai sẽ đi dắt chó vào giờ này?

Có thể là Phổ tiên sinh đặc biệt như vậy ha.

Tôi đi theo Phổ tiên sinh cùng ra ngoài, đi dọc theo bóng râm cây hải đường, Cà Chua thè lưỡi đi đằng trước, dáng vẻ hùng dũng khí thế hiên ngang.

Bỗng nhiên một chiếc lá xoay tròn rơi lên đầu Phổ tiên sinh, Phổ tiên sinh tiện tay lấy xuống, nắm trong tay quan sát, tôi nhìn thấy cười nói: "Phổ tiên sinh anh sẽ gặp may mắn".

Phổ tiên sinh nhìn tôi: "Phải không?" Nói xong cất lá vào trong túi áo.

Tôi gật gù: "Đúng nha, Tân Lam nói với em đó, cổ nói lá cây rơi lên đầu thì sẽ gặp may".

Phổ tiên sinh không đáp, tôi trộm nhìn anh một cái, anh không thích nói chuyện đến vậy hở? Còn không ồn ào bằng Cà Chua, tôi nhìn nhìn Cà Chua, lại nhìn nhìn dây xích, hỏi: "Phổ tiên sinh, em có thể dắt Cà Chua không ạ?"

Phổ tiên sinh ngập ngừng chốc lát, mày lại hơi nhíu, đưa dây dắt cho tôi: "Cẩn.."

Anh còn chưa nói xong, tôi đã bị Cà Chua lôi đi loạng choạng, khi lấy lại tinh thần đã bị Cà Chua dẫn chạy như điên dưới bóng cây.

Hôm nay tôi mang một đôi sandal, trong sân chạy chơi đùa không sao, bây giờ chạy nhanh thật sự là chịu khổ, cảm thấy chân sắp tuột khỏi giày. Chạy một lát Phổ tiên sinh đuổi tới níu lại dây dắt, quát bảo dừng lại một cách hung dữ: "Cà Chua!"

Cà Chua lập tức thắng lại, nằm xuống không nhúc nhích.

Phổ tiên sinh ngồi xổm xuống vuốt lỗ tai Cà Chua, vỗ vỗ đầu chó: "Mày đang làm gì vậy hả?"

Cà Chua oan ức ư ử hai tiếng, chó ta khó được ra ngoài một chuyến, phấn khởi cũng là chuyện khó tránh. Phổ tiên sinh nhìn có vẻ rất nghiêm khắc, đến mức như hơi hung dữ. Tôi vừa muốn khuyên anh thì Cà Chua lại còn biết điều hơn tôi.

Nó lăn lộn lật người dậy, chơi lại chiêu cũ đến cọ bắp chân tôi, đầu thì cụng lòng bàn tay tôi vừa nhiệt tình vừa vô lại.

Tôi dở khóc dở cười, nói với Phổ tiên sinh: "Phổ tiên sinh anh xem nè, Cà Chua mới nãy chỉ là quá phấn khích thôi, nó cũng không có ý xấu".

Vẻ mặt Phổ tiên sinh hơi nguôi giận, nhưng cũng không tốt tới đâu. Tôi cũng không dám đòi dắt chó với anh nữa, chỉ sờ sờ đầu to của chó, cùng đi về nhà với Phổ tiên sinh.

Nhà Phổ tiên sinh cách nhà tôi không tính xa lắm, đi một lát cũng sắp tới.

Tôi vốn định nói vài câu với Phổ tiên sinh, lại nhìn thấy có một người đứng trước cửa nhà mình vẫy tay với tôi, tới gần hơn một tí thì thấy thế mà là Tân Lam.

Cô mặc váy xanh biển, đội một cái nón che nắng màu vàng nhạt, dây ruy băng xanh trên nón phất phơ trong gió nhẹ giữa hè, cả người đứng trong bóng cây xanh phảng phất như một bức tranh sơn dầu.

Tôi thế nào cũng không ngờ sẽ gặp cô vào lúc này. Sáng ra cô còn nhắn tin cho tôi nói mấy ngày nữa sẽ về, nào ngờ bây giờ đã tới rồi.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, xoay đầu quên sạch sẽ mấy lời chuẩn bị nói với Phổ tiên sinh. Đầu tiên vọt tới cho Tân Lam một cái ôm chặt.

Tôi không nhịn được nói với Tân Lam: "Lam Lam, mình nhớ cậu lắm".

Lần trước gặp Tân Lam vẫn là mùa hè năm ngoái, sau khi tốt nghiệp phổ thông Tân Lam hỏi nguyện vọng đại học của tôi, biết được tôi không định học tiếp thì giận muốn chết. Hai đứa tôi cãi nhau to, sau đó cô đến thành phố khác gặp người thân, mãi cho đến không cô khai giảng chúng tôi cũng không gặp mặt.

Đến tết cả nhà cô đi tới nhà bà ngoại Tân Lam, mà cô trực tiếp không về trấn Lộc Tự.

Mặc dù tôi và cô ấy không tới vài ngày đã làm hòa trên điện thoại, thỉnh thoảng cũng tán gẫu hỏi han nhau, nhưng vẫn không thấy người thật, tôi rất là nhớ.

Tân Lam là người bạn tốt nhất của tôi trong 21 năm qua.

Tân Lam vỗ vai tôi, nói: "Lộc Lộc, sao cậu còn dính người hơn trước đây nữa vậy?"

Tôi buông cô ra, nói: "Đã lâu như vậy không gặp, mình rất nhớ cậu mà".

Tân Lam trắng mắt liếc tôi: "Cậu chính là đồ không có lương tâm, cậu mới không nhớ tôi đâu".

Cô đang nói thì dừng lại, mắt nhìn sang hướng khác: "Vị này là?"

Không biết Phổ tiên sinh đi tới từ lúc nào, lại nhíu đôi mày dài như thâm cừu đại hận của anh, gật đầu với Tân Lam, nói một cách rất lạnh nhạt: "Phổ Tự Thanh".

Sau đó lại nói với tôi: "Tôi về trước".

Nói xong anh kéo kéo dây dắt chó, lại nhìn Tân Lam một cái, rời đi không quay đầu lại.

Tôi đuổi theo mấy bước muốn gọi anh một tiếng, lại không biết làm sao gọi anh, bối rối giây lát như vậy mà anh đã đi rất xa. Tôi thở dài, thôi vậy, xoay người cầm chìa khóa mở cửa mời Tân Lam vào nhà.

- Hết-