Bác sĩ Lưu lửa giận nóng ruột, rải về hướng Nguyễn Tiêu một lượng lớn thuốc bột, người gã liên tục lui về phía sau.
Nguyễn Tiêu từ thuốc bột nhận thấy được một ít mùi máu chó đen, chu sa vân vân để đuổi quỷ trừ tà, nhưng cậu vừa không là quỷ cũng không phải tà, thứ này hoàn toàn vô dụng đối với cậu, chỉ là hơi thúi mà thôi —— cậu mãnh liệt nhảy bật lên tránh thoát đi —— không muốn đụng trúng mấy thứ thối hoắc.
Bác sĩ Lưu móc ra một lá cờ đen nhỏ, chĩa vào Nguyễn Tiêu lắc lắc lên.
Nguyễn Tiêu biết cái này, cũng là một loại pháp khí chiêu quỷ, hơn nữa tà khí rất nặng, chỉ là vẫn chả có tác dụng gì với cậu cả. Cho nên, cậu dùng vuốt quỷ lại lần nữa trảo một cái——
"Rắc."
Lại lần nữa bị trảo vỡ vụn.
Tổn thất liên tiếp làm bác sĩ Lưu gần như bạo nộ, nhưng ngoài bạo nộ ra càng nhiều lại là tâm hoảng ý loạn, quay đầu liền muốn chạy ra ngoài! Sao Nguyễn Tiêu thật sự để gã chạy được? Tay cậu run lên, vung xiềng xích, trực tiếp quấn vào người bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu chỉ cảm thấy chóng mặt nhức đầu một trận, kế tiếp thân thể nhẹ hẫng, liền không thể động đậy mà ngã xuống. Cùng thời khắc đó, gã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng trầm vang, không khỏi quay đầu nhìn lại ——
Chỉ một thoáng, mặt gã đầy kinh hãi!
Phía sau gã, một người đàn ông râu ngắn giống gã như đúc ầm ầm ngã xuống đất!
Bác sĩ Lưu đột nhiên cúi đầu, xiềng xích chặt chẽ bó trụ lấy gã, lúc này gã mới hiểu được, hóa ra xiềng xích này là trực tiếp khóa lại linh hồn gã, lôi gã ra khỏi thân thể!
·
Bên kia, Đàm Tố dùng cương xoa ngăn cản ác quỷ, sau khi Lý Tam Nương xem qua người phụ nữ không sao cũng lập tức qua đi giúp cô.
Ác quỷ kia trên người đầy khí đen, ác ý cực kỳ dày đặc, vô cùng hung hãn, nhưng mà Lý Tam Nương đối phó ác quỷ cũng có một bộ, cô mắt thấy Đàm Tố ở phía trước ngăn lại ác quỷ, chính mình liền từ phía sau ném móc sắt về phía trước một cú!
Trong phút chốc, móc sắt câu lên hồn ác.
Ác quỷ kịch liệt run rẩy lên, hắn giương nanh múa vuốt không ngừng giãy giụa giữa cương xoa và móc sắt, lại chỉ có thể ngửa đầu phát ra từng trận tru tréo thê thảm, khí đen tỏa ra ngoài phần phật, không dùng được bất luận bản lĩnh nào khác nữa.
—— Từ khi tiến vào phòng đến bắt lấy một người một quỷ, ba người Nguyễn Tiêu tổng cộng cũng dùng chưa đến hai phút.
Thẳng đến giờ phút này, bác sĩ Lưu mới rốt cuộc nhìn quanh bốn phía.
Ánh mắt gã chậm rãi dừng trên người ác quỷ, cùng với hai bóng quỷ cao lớn đang khống chế ác quỷ…… Đầu Trâu, Mặt Ngựa, đây vậy mà là Đầu Trâu Mặt Ngựa!
Bác sĩ Lưu cũng nhịn không được run lên, khi gã lại nhìn về phía Nguyễn Tiệm mặc quan phục đỏ thẫm, cổ họng lăn lộn, gần như khó có thể ngăn chặn nội tâm đầy sợ hãi.
"Ngươi là… ngươi là người nào?" Gã khàn cả giọng mà hô, "Ngươi rốt cuộc là ai!"
Nguyễn Tiêu đứng phía trước gã, từ trên cao nhìn xuống gã: "Tội nhân họ Lưu, hiệp trợ ác quỷ cướp lấy cơ thể người sống, lợi dụng lòng tốt của thiện nhân, dẫn tới mẫu tử tương tàn, cũng mài mòn công đức của thiện nhân, ngươi có biết tội hay không?" Tiếng nói cậu lạnh nhạt lại uy nghiêm, từng tiếng chấn vào tai bác sĩ Lưu, "Ngươi sinh ra đủ loại ác niệm như thế nào, làm như thế nào, ngọn nguồn, tốc tốc báo cho bản quan!"
Bác sĩ Lưu cũng rốt cuộc phản ứng lại đây, gã run rẩy giọng nói nói: "Ngươi là, ngươi là…… Thành Hoàng gia?"
Nguyễn Tiêu không để ý tới nghi vấn của gã, mà tiếng nói đột nhiên nổ vang, lạnh giọng nói: "Khai mau!"
Theo này một tiếng gầm chấn động, bác sĩ Lưu gần như xụi lơ trên mặt đất.
Trước mặt thần linh, gã không có bất luận sức mạnh nào để đánh trả……
"Nếu dám nói dối, tội thêm một bậc!"
"Ta… ta khai……"
·
Bác sĩ Lưu tên nguyên là Lưu Thụ Căn, là xuất thân nhà nông rất bình thường. Chỗ bọn gã rất nghèo, đàn ông cưới không được vợ, lại không dám làm hoạt động mua vợ gì, thông thường đều là một nhà sinh mấy đứa, sau đó cùng người nhà khác tôi cưới em gái anh anh cưới em gái tôi, cưới qua cưới lại.
Nhà Lưu Thụ Căn xem như gia cảnh tốt hơn một chút, cũng đưa Lưu Thụ Căn đi học, vẫn luôn học đến cấp ba, chỉ là thành tích học tập của gã thật sự không được, dù không thi đại học. Nhưng dẫu vậy như vậy, gã cũng là "cao tài sinh" ở địa phương, có rất nhiều cô gái đều bằng lòng gả cho gã. Có đi điều Lưu Thụ Căn tự nhận là đã thấy việc đời, gặp qua những bạn nữ cùng lớp, sao có thể coi trọng mấy cô gái ở quê nhà? Gã vẫn luôn muốn đi ra ngoài kiếm đồng tiền lớn, sau đó có khả năng cũng là vận khí tốt, gã học theo người ta đào mộ trong núi tìm bảo bối, thật đúng là bị gã tìm được một quyển sách cũ nát, bên trong ghi lại một pháp thuật của môn phái tên là "phái Ngũ Quỷ".
Sau khi có được quyển sách cũ nát, Lưu Thụ Căn như đạt được chí bảo, hơn nữa gã vẫn có lực đọc sách lý giải, liền ở trong nhà đau khổ nghiên cứu một thời gian, thật đúng là học được một ít môn đạo.
Lưu Thụ Căn tự cho là bản lĩnh cao cường, liền đi ra ngoài lang bạt, nhưng chút bản lĩnh cỏn con này của gã thì tính cái gì, bên ngoài có thuật sĩ Huyền môn mạnh hơn gã nhiều. Gã có thể lừa gạt một ít người nhà nghèo, kiếm được chút tiền ấy còn không đủ tiêu dùng, vậy nên gã quyết tâm, quyết định nghiêm túc "nghiên cứu". Kế tiếp, gã bắt đầu học thuật pháp càng "cao thâm" hơn.
Phái Ngũ Quỷ kỳ thật là một tà phái đã từng diễu võ dương oai ở địa phương, tai họa rất nhiều người, sau khi bị người trong Huyền môn đứng đắn biết thì phái cao thủ lại đây tiêu diệt toàn bộ, chỉ còn sót lại số ít người ở bên ngoài kéo dài hơi tàn. Đại khái là có một thời điểm người của phái Ngũ Quỷ sắp gặp đại nạn, lưu lạc đến này thâm sơn cùng cốc, làm hậu sự cho chính mình làm, để lại pháp thuật trong môn phái.
Pháp thuật tà phái đương nhiên là càng tà uy lực càng lớn, Lưu Thụ Căn ngay từ đầu lá gan không lớn, không dám động thủ quá tàn nhẫn, sau lại ác từ trong lòng dâng lên, vì kiếm tiền cũng không cố kỵ nữa.
Lưu Thụ Căn vì tu luyện tà pháp, bắt đầu tai họa người thân bên cạnh, chờ tai họa xong rồi tà pháp còn chưa đủ mạnh, liền dứt khoát tai họa người địa phương, rút hồn luyện phách không chỗ nào không làm, cũng làm tà pháp của gã từ đây có tiến bộ nhảy vọt, còn căn cứ theo tà pháp luyện chế mấy thứ pháp khí tà ác, lợi hại nhất trong đó chính là đầu lâu và lá cờ đen.
—— Nói đến cùng, Lưu Thụ Căn chính là một dã thuật sĩ*, nếu thật sự là người trong Huyền môn, kiểu gì cũng có thể nhận ra thần quang trên người Nguyễn Tiêu. Tiếc là gã không phải, cho nên thẳng đến khi gã thấy Đầu Trâu Mặt Ngựa mới suy đoán ra Nguyễn Tiêu không phải quỷ hồn bình thường.
(*thuật sĩ lang thang, thôn dã, không có chính thống)
Lại nói về Lưu Thụ Căn, gã tự giác bản lĩnh có rồi lại đi lang bạt, lúc này cũng đích xác xông ra chút thanh danh với một số ít phú thương. Nghiệp vụ chủ yếu của gã là giúp đỡ bọn họ diệt trừ dị kỷ*, làm hại rất nhiều người chết tan nhà nát cửa, bởi vậy bị đạo sĩ Huyền môn theo dõi. Lưu Thụ Căn dựa vào hai loại pháp khí này đào tẩu, nhưng cũng không dám gióng trống khua chiêng xuất hiện nữa, chỉ dám ngầm đi tìm nhà giàu.
(*giết những người không có chung tư tưởng, khác với mình)
Đồng thời Lưu Thụ Căn cũng học được khôn khéo, hiểu được dùng thân phận khác nhau che giấu chính mình.
Chẳng hạn như lúc này, thân phận của gã chính là bác sĩ Lưu. Sở dĩ sẽ tới nhà này thật ra cũng là có người thỉnh gã, hơn nữa còn giúp gã trà trộn tiến vào. Người kia mục đích chính là để Lưu Thụ Căn thi pháp, làm một hồn phách khác chiếm cứ cơ thể con trai độc nhất của vợ chủ gia đình này, hơn nữa hưởng thụ tài phú của nhà này.
Nguyễn Tiêu mắt lạnh hỏi: "Con ác quỷ này?"
Lưu Thụ Căn xấu hổ cười.
Nguyễn Tiêu nhíu mày lại: "Nói!"
Lưu Thụ Căn rất kính sợ thần linh, môi ngập ngừng, vẫn là nói ra.
"Cái này là Lưu Cát, cháu trai tôi, năm đó tôi vì tu luyện tà pháp, chặt đứt gốc rễ, nhưng nhà họ Lưu chúng tôi không thể tuyệt tự, cho nên tôi liền giữ nó lại, muốn nó nối dõi Lưu gia…."
Cũng là vì như vậy, Lưu Thụ Căn đối với huyết mạch duy nhất này khá tốt, cũng dạy hắn một chút thuật pháp sương sương, kết quả Lưu Cát là kẻ to gan lớn mật, dám làm không ít chuyện xấu bên ngoài, kết quả cũng gặp phải người trong Huyền môn, bị đánh thành trọng thương, trở về thì cũng chết. Lưu Thụ Căn giữ lại hồn cấp của hắn, chuẩn bị nghĩ cách cho hắn sống lại.
Lúc này Lưu Cát đi theo Lưu Thụ Căn lại đây làm việc, thấy gia cảnh nhà này liền động tâm tư, nài nỉ Lưu Thụ Căn sửa lại chủ ý. Bọn chúng muốn trộm long tráo phụng, liền gạt cố chủ, để Lưu Cát chiếm xác.