Tiểu Thanh Mai Yêu Kiều - Ngô Thải

Chương 88: CHƯƠNG 88



Vừa đến địa phận Hồ Quảng, đội nhân mã mà Phàn Qua dẫn đầu liền xuất hiện từ trong bóng tối, chỉnh tề hộ vệ đội xe, thị vệ dẫn đầu giương cao lá cờ thêu chữ “Thân”.

Diệp Mạt Sơ ngạc nhiên hỏi: “Thừa Uyên ca ca, trước đó chẳng phải nói là muốn hành động bí mật, tiện cho việc điều tra sao, tại sao bây giờ lại công khai thân phận rồi?”

Úc Thừa Uyên tư thế nhàn nhã nghiêng người trên giường êm, ánh mắt mang theo ý cười nhìn tiểu cô nương: “Ta đang vội về Kinh thành, không rảnh rỗi vòng vo với bọn họ.”

 

Nghĩ đến việc Thân Vương điện hạ xưa nay luôn hành động tùy ý, Diệp Mạt Sơ cũng không lấy làm lạ trước sự tùy hứng của hắn, chỉ là thắc mắc hỏi: “Vì sao lại vội vàng về Kinh?”

Úc Thừa Uyên cười hỏi: “Nàng nói xem?”

Nhìn nụ cười đầy ẩn ý kia, Diệp Mạt Sơ lập tức hiểu được ý hắn, nhất thời có chút ngượng ngùng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Sao ta biết được.”

Úc Thừa Uyên đưa tay xoa đầu nàng, khẽ cười thành tiếng: “Đến Giang Lăng rồi, may cho ta một chiếc áo.”

Diệp Mạt Sơ tuy không giỏi nữ công, nhưng may vá thêu thùa vẫn rất khá, nghe vậy liền gật đầu: “Vậy ta sẽ đo lại số đo cho huynh.”

Úc Thừa Uyên ngồi thẳng dậy, dang hai tay ra: “Cần gì phải đợi đến lúc đó, bây giờ đo luôn đi.”

Diệp Mạt Sơ cũng không biết vì sao hắn lại gấp gáp như vậy, nhưng đang rảnh rỗi, đo thì đo thôi.

Nàng đứng dậy đi đến trước mặt hắn, bắt đầu từ một cổ tay của hắn, đo từng tấc một đến vai, lại đo chiều rộng vai, tiếp đó là chiều dài lưng, đo xong ghi nhớ tất cả trong lòng, rồi ngồi xuống.



Úc Thừa Uyên vỗ vỗ vào chân mình: “Làm thêm một cái quần nữa.”

Diệp Mạt Sơ gật đầu: “Ta biết, lát nữa sẽ làm cùng lúc.”

Úc Thừa Uyên hỏi: “Vậy sao không đo vòng eo?”

Diệp Mạt Sơ liếc nhìn eo hắn, nhớ đến cảnh sắc nhìn thấy ngày du ngoạn trên thuyền, mặt nàng lại nóng lên, quay người đi: “Không cần đo, cứ thế mà làm thôi.”

Úc Thừa Uyên cũng không ép buộc, cười nói được.

---

Úc Thừa Uyên công khai thân phận, dẫn theo hơn trăm thị vệ, nghênh ngang đi trên đường trong địa phận Hồ Quảng.

Nghĩ đến con đường đầy nguy hiểm lúc đến, Diệp Mạt Sơ vô cùng lo lắng, sợ rằng nơi nào đó sẽ đột nhiên xuất hiện một đám sơn tặc hoặc thích khách.

Không ngờ, chặng đường tiếp theo không những bình an vô sự, không còn gặp phải thích khách và bất trắc, ngược lại còn có không ít quan viên ven đường nghênh đón, thiết tiệc chiêu đãi.

Úc Thừa Uyên vẫn nghỉ chân ở những nơi cần nghỉ, nhưng lại từ chối tất cả các bữa tiệc, lấy cớ đương nhiên là đang cùng vị hôn thê du ngoạn, không có thời gian.

Úc Thừa Uyên nói được làm được, cả ngày đều ở bên Diệp Mạt Sơ, ăn uống vui chơi, bận rộn không thôi.

Đồng thời, hắn phái Phàn Qua và những người khác đi ra ngoài, vừa công khai vừa bí mật, khắp nơi thu thập chứng cứ. Tuy gặp rất nhiều khó khăn, không được thuận lợi, nhưng đến trước khi cả đoàn người đến Giang Lăng, những việc cần điều tra cơ bản đã được làm rõ, chứng cứ cũng thu thập được kha khá rồi.



Úc Thừa Uyên đưa hai chị em Diệp Mạt Sơ đến Giang Lăng, ở nhà họ Mạnh một đêm, để lại Thường Lâm và một nửa số thị vệ, rồi dẫn theo Phàn Qua và số thị vệ còn lại vội vã rời đi.

Sau khi hắn đi, Diệp Mạt Sơ và Diệp Thanh Ngô liền bị đại mẫu họ Mạnh gọi đến hỏi chuyện.

Nhìn đại mẫu đang ngồi trên giường, vẻ mặt nghiêm nghị kìm nén lửa giận, lại nhìn thấy cậu đang trốn sau bình phong, hai chị em nhìn nhau, liền biết cậu đã kể hết mọi chuyện cho đại mẫu nghe, hai người cũng không dám giấu giếm, thành thật khai báo mọi chuyện.

Đại mẫu họ Mạnh xót xa hai đứa cháu gái chịu nhiều uất ức và tai ương như vậy, ôm hai cô nương khóc một trận, vừa khóc vừa mắng: “Đồ ngốc, gặp chuyện khó không biết viết thư về nhà, coi ta và cậu các con là người c.h.ế.t sao.”

Mắng xong hai chị em, bà lại mắng tất cả những người nhà họ Nghiêm từ Nghiêm Cảnh Tri đến Nghiêm Thục Đình rồi đến Nghiêm lão thái thái, mắng xong lại mắng Thành An hầu Diệp Vinh cùng Hạ thị, hết câu này đến câu khác, không câu nào trùng lặp.

Diệp Mạt Sơ và Diệp Thanh Ngô như hai con chim cút nhỏ, một trái một phải dựa vào lòng đại mẫu, ngoan ngoãn nghe, không dám hó hé nửa lời.

Mãi đến nửa canh giờ sau, đại mẫu mắng đến khàn cả giọng, dừng lại uống trà, hai chị em mới kiếm cớ chuồn đi.

Vừa ra khỏi cửa, liền thấy đại biểu ca Mạnh Giản An đang ghé vào cửa sổ nghe lén, thấy hai chị em ra, hắn cười toe toét, nhỏ giọng nói: “Thế nào, đại mẫu ta lợi hại chứ?”

Diệp Mạt Sơ tức giận, đuổi theo đánh: “Huynh có phải là ca ca không, thấy muội muội bị mắng cũng không ra mặt cứu giúp, lại còn ở ngoài xem náo nhiệt.”

“Trước đây lúc ta bị mắng, cũng không thấy các muội ra mặt cứu giúp, chẳng phải cũng ở bên cạnh cười hì hì đó sao, ta đây chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi.” Mạnh Giản An vừa nói vừa bỏ chạy.

Diệp Mạt Sơ tức giận dậm chân, xắn tay áo lên đuổi theo, hai anh em chạy vòng quanh giàn nho.