Tiểu Thê Bảo

Chương 91: Bức tranh sơn thuỷ của Trọng Khanh tiên sinh.



Bạch Quả không phát hiện sự tàn nhẫn dưới đáy mắt của Từ trắc phi, vừa vặn cậu cũng không có nhiều hảo cảm với Từ trắc phi, sau khi khách khí cười với đối phương, thì chỉ nói chuyện với một mình Khúc tiệp dư bên cạnh.

Từ trắc phi chỉ cho rằng Bạch Quả ỷ vào thân phận là chính phi nên xem thường thiếp thất như hắn ta, giấu đi ghen ghét dưới đáy lòng, hắn ta buồn bực quay đầu lại nhìn Vạn Ấu Lam đang gục đầu ngồi bên cạnh, khuôn mặt rất không vui.

Trùng hợp Bảo phi ở bên kia cũng đang âm thầm đánh giá Vạn Ấu Lam.

Bảo phi thấy, số phận của Vạn Ấu Lam này thực sự kỳ quái, thoạt nhìn giống như kẻ không được sủng ái, nhưng hết lần này đến lần khác được tấn phong phân vị trong bóng tôi, Tấn Nguyên Đế hình như chưa từng đưa cho Vạn Ấu Lam cái gì gọi là hoàng ân che chở, ngay cả cung tì thái giám hầu hạ Vạn Ấu Lam phần lớn cũng là các tai mắt của các cung khác phái vào, điều này không khỏi làm Bảo phi càng thêm suy nghĩ, chẳng lẽ vận khí của Vạn thị này thật sự may mắn? Bị mèo cào nát bét mặt, không mất sủng hạnh lại còn có thể được đến bồi thường tấn vị, thực sự là vị cung phi đầu tiên của Đại Tấn.

Vạn Ấu Lam không biết Bảo phi đang âm thầm phỏng đoán vận khí của mình, nhưng mặc dù là nàng có biết, thì Vạn Ấu Lam cũng sẽ chỉ nói đám người cổ nhân chẳng có kiến thức, hiện giờ mình xui xẻo đến như vậy rồi còn nói mình may mắn, nếu đổi thành những tiền bối xuyên không khác, họ cũng không kinh ngạc đến rớt răng như mấy người?

Trong vườn bên ngoài mọi người nói nói cười cười, nhưng sau lưng mỗi người đều có tính toán khác nhau, Từ trắc phi là thiếp, nên Bạch Quả cũng không thèm đáp lời với hắn ta, không sao hắn ta có thể lướt qua Bạch Quả đi theo Bảo phi nói giỡn, làm toàn bộ không khí náo nhiệt không ít. Khuôn mặt của Vạn Ấu Lam kia mới vừa khôi phục tốt tuy rằng làm người ta tò mò, nhưng biểu tình nàng không vui, thậm chí còn không thèm sẽ thu liễm, nên không có gì người đi tới nói chuyện với nàng.

Chờ đến khi tiệc tan, Từ trắc phi thân mật kéo Vạn Ấu Lam đi ra bên ngoài, cũng không bận tăm đến sắc mặt khó coi của nàng, chỉ ôn hòa cười cười cáo biệt với đám người Bảo phi.

"Ngươi cùng các nàng tán gẫu vui đến, mắc gì lại thân thiết với ta?" Vạn Ấu Lam chờ người chung quanh đi hết, cũng không màng cung tì đi theo bên người, thẳng tay hất cánh tay Từ trắc phi ra, thần sắc chán ghét lại ghét bỏ.

Từ trắc phi bị thái độ của nàng làm cho sửng sốt, đáy mắt hiện lên một tia đen tối, trên mặt lại chỉ lộ ra ý cười bất đắc dĩ ý, liên tục lắc đầu nói: "Quý nhân ngươi ghen tị à?"

"Ai ghen tị?!" Vạn Ấu Lam nháy mắt phản bác.

Nàng đánh giá Từ trắc phi vài lần, nghĩ triều đại này tuy song nhi là nam tử có bề ngoài thanh tuấn tú, dáng người tinh tế, eo thon kia nếu nắm chặt còn có vẻ mềm mại hơn cả nữ tử. Khi quen biết với Từ trắc phi thì chưa từng nhận ra, lúc này Vạn Ấu Lam mang theo bắt bẻ mà đánh giá đối phương, mới cảm thấy khí chất trên người này rất quyến rũ mê người, còn nổi bật hơn cả nữ nhân là mình.

Không khỏi sinh ra vài phần ghen tỵ cùng không cam lòng.

Từ trắc phi thấy sắc mặt Vạn Ấu Lam không thấy tốt, nhưng vẫn tiếp tục dỗ nàng, cố ý lộ ra chút thần sắc đáng thương: "Chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, bây giờ mới nhận ra hóa ra ngươi là người lòng dạ hẹp hòi như vậy, ngươi chỉ lo tức giận, mà chưa từng nhớ tới kẻ hèn này chỉ là một trắc thất trong vương phủ thôi sao? Mới vừa rồi trong viện nhiều người như vậy, nơi chốn đều là người có thân phận cao quý hơn ta, không nói đến vị Bảo phi kia trăm triệu không thể trêu vào, ngươi nhìn Tĩnh Vương phi xem, đối với ta cực kỳ lạnh lẽo, càng chưa từng dùng một con mắt nhìn ta......" Hắn ta nói đến chỗ này rồi dừng lại một chút, làm như cực kỳ thương tâm nói, "Ta bị ủy khuất ngươi từng để ý chưa?"

Lời này đặc biệt đẫm máu, làm sắc mặt Vạn Ấu Lam không tốt chút nào.

Nhưng mà Từ trắc phi nói đến câu Bạch Quả đối xử hắn ra rất lạnh lẽo, lại thêm bản năng vốn không ưa gì đôi phu phu Tĩnh Vương, thậm chí Vạn Ấu Lam trong lòng mang chán ghét lại tìm được một chút đồng cảm.

"Ngươi đã biết các nàng đều là người cao quý trèo không tới, lúc đó hai ta đi ra là xong, tại sao ngươi lại cực khổ tìm một vị trí ngồi xuống, trộn lẫn với đám người kia?" Vạn Ấu Lam mềm lòng với Từ trắc phi trong chớp mắt, nhưng cơn tức giận vẫn chưa nguôi.

Từ trắc phi thở dài: "Ta tất nhiên là cũng không thích mặt nóng dán mông lạnh với đám người kia, nhưng ai biểu hiện giờ trong phủ Dự Vương điện hạ thê thiếp có thể ra mặt chỉ có một mình ta? Nếu ta không ở trước mặt đám người đó tỏ vẻ quy củ, nếu vào một ngày nào đó có người lấy cái này ra khinh nhục điện hạ, nói hậu viện vô quy vô củ thì phải làm sao cho phải?"

Vạn Ấu Lam nhớ tới chuyện Dự Vương hợp ly với Dự Vương phi, hiểu rõ gật đầu, không khỏi đáng thương cho hắn ta nói: "Là ta trách oan ngươi, ngươi cũng không dễ dàng gì."

Từ trắc phi cười cười, thấy Vạn Ấu Lam không oán giận hắn ta giống như lúc nãy nữa, lại nói thêm vài lời mềm lòng làm bậc thang, chỉ trong một lát, Vạn Ấu Lam đã cùng hắn nói cười trở về, hai người hòa hảo trở lại.

Bên kia, Khúc tiệp dư thật vất vả đáp lời với Bạch Quả, lúc gần đi hai người lại tiện đường một đoạn.

Bạch Quả ấn tượng về nàng rất không tồi, liền cùng Khúc tiệp dư nói nói cười cười thẳng một đường, sau khi tách ra, cậu liền trở về sân của mình, đóng cửa lại đề bút viết một phong thư gửi cho Lý Tiên Nhi đang dưỡng thai ở nhà mẹ đẻ.

Mở đầu hỏi thăm trạng thái thân thể mà thai nhi trong bụng của Tần Vương phi, khúc sau mới kể đơn giản một chút tình huống hiện giờ của Khúc tiệp dư. Thư viết không dài, thể chữ Khải mà Bạch Quả viết rất thanh tú hợp quy tắc, tuy không cương nghị rắn rỏi, nhưng cũng ngay ngắn xinh đẹp, so sánh với nét chữ vào hai năm trước ở trong phủ Xương Bình Hầu được hai ma ma giáo dưỡng tập viết, không thể không gọi là thay da đổi thịt.

Đem phong thư nhét vào bì thư, Bạch Quả đem cái này giao cho hạ nhân bên người, dặn dò vài câu, cung nhân hầu hạ bên ngoài nói: "Vương phi, điện hạ trở về."

"Hôm nay sao trở về sớm vậy?" Bạch Quả đứng dậy nhìn ra bên ngoài phòng, trên mặt tràn đầy ý cười kinh hỉ.

Tạ Lâm đi vào, gã sai vặt phía sau cẩn thận nâng một quyển trục, thật cẩn thận đặt lên trên án thư rồi lui ra.

Bạch Quả lộ vẻ tò mò, đi lên phía trước mở bức họa bị cuộn tròn ra, lộ ra một bức tranh sơn thuỷ chưa khô nét mực, lộ ra cảm thán cùng kinh nghi: "Nét vẽ tinh diệu, lên màu tinh xảo, bức họa này là do ai vẽ vậy?"

Tạ Lâm nới lỏng một nút áo trên áo mãng bào, cười nhạt nói: "Mấy ngày gần đây trong triều thái bình không có việc gì, phụ hoàng nổi lên chút tâm tư nhàn nhạt, ngày trước sai người đi thỉnh Trọng Khanh tiên sinh đang quy ẩn rời núi. Bức họa này là hôm nay sau khi Trọng Khanh tiên sinh vào cung vẽ ra, phụ hoàng lấy này họa làm phần thưởng, kêu ta với Thái Tử, nhị ca ở trước mặt mấy vị cận thần tỷ thí một phen tài nghệ."

Bạch Quả ngẩng đầu lên, cười nói: "Kết quả là điện hạ thắng?" Giọng nói cậu tuy là hỏi, lại không khó nghe ra có vài phần kiêu ngạo khẳng định.

Tạ Lâm cười cười, đầu tiên là gật đầu, rồi lại lắc đầu, lúc sau mới chậm rãi nói: "Lần này bệnh tình Thái Tử chưa lành, mười thành công lực ngày xưa phát huy không tới ba phần, về phần nhị ca đầu kia không biết tại sao lại vụng về che giấu, thế là bổn vương nhặt được món hời."

Bạch Quả nghe Tạ Lâm nói như vậy, gương mặt tươi cười sửng sốt, ngay sau đó lại lo lắng thay: "Dự Vương điện hạ vụng về ẩn giấu? Chính là nói tỷ thí lần này có vấn đề gì sao?"

Cũng không trách cậu nghĩ nhiều.

Lúc trước khi ở phủ Xương Bình Hầu, không có người dạy dỗ, cậu không biết chuyện, một lòng chỉ nguyện có thể thoát khỏi hậu viện hầu phủ, nhưng sau khi trải qua tuyển tú trong cung, được tứ hôn cho Tĩnh Vương, trong hầu phủ thay đổi bất ngờ, thêm cữu cữu mười mấy năm chưa từng thấy chiến thắng trở về triều, đem cậu ra khỏi hầu phủ, dốc lòng dạy dỗ......

Hiện giờ thân là Tĩnh Vương phi, Bạch Quả đối với việc tranh đấu phe phái trong triều cũng trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều, ví dụ như Thái Tử Tạ Chiêu kia nhìn như ngồi trên vị trí Thái Tử vững chắc, nhưng vẫn có rất nhiều người như hổ rình mồi.

Tấn Nguyên Đế có vài người nhi tử thành niên, ngoại trừ Thái Tử phò tá triều chính, còn lại được phong vương chỉ có ba người, Tần Vương là người tuổi nhỏ nhất cũng là người đã từng được sủng ái nhất, người này có tính cách kiêu sa thành thói quen, là kẻ đần độn, cũng là người dễ đoán tâm tư nhất, uổng cho dã tâm đoạt vị, nhưng thủ đoạn thì không cao minh, mấy vị đại huynh đệ khác chỉ đối với hắn mắt nhắm mắt mở, chỉ có khi nào Tần Vương làm việc quá trớn, mới ra tay sửa trị đối phương một phen, trả thù cũng không thể uy hiếp gì.

Về phần Dự Vương Tạ Cừ, Tần Vương đần độn và Tĩnh Vương thì thủ đoạn thô bạo đáng sợ, hắn lại là người thành thật rộng lượng nhất. Hắn dường như không có cảm giác tồn tại trong chư vị Vương gia, nhưng trong lòng bá tánh là người liêm khiết có lý lẽ nhất, lúc trước thế nhân nhắc tới Dự Vương, đều phải cảm thán hắn một câu ôn hòa nhân từ, mà bây giờ Dự Vương giải quyết được án oan diệt môn chấn động khắp Giang Châu, trong lúc nhất thời địa vị ở trong lòng bá tánh càng cất cao, tính cả Từ trắc phi đi cùng hắn đến Giang Châu, bá tánh Giang Châu cũng đều quỳ lạy xưng tiên tử hạ phàm, vì đó là chuyện phát cháo phát gạo lúc trước. Bá tánh cũng sẽ không quan tâm tiền phát cháo phát gạo là xuất ra từ túi ai, trước đó Dự Vương phi sớm bị Dự Vương hưu bỏ, các loại ân oán hiếm khi bị người khác đề cập, hiện giờ Từ trắc phi đi ra ngoài, người khác chỉ vì mặt mũi của Dự Vương tôn xưng hắn ta một tiếng Vương phi, nhưng bá tánh không hiểu mấy chuyện loanh quanh lòng vòng, chỉ nói Từ trắc phi bỗng dưng bị mang tiếng xấu.

Hiện giờ thanh danh của Dự Vương ở trong dân gian cực tốt, nếu là đổi là Bạch Quả năm đó, chỉ nghe tên đồn trên phố, chỉ sợ cũng giống như bá tánh thiệt lòng cho rằng Dự Vương là Vương gia không màng danh lợi, nhưng sau khi trải qua chuyện Dự Vương phi bị hưu bỏ, tuy Bạch Quả vẫn có chút giao thoa với Dự Vương, nhưng đã sớm nổi lên cảnh giác với người này.

Tạ Lâm cũng không nghĩ một câu nói của mình mà làm Bạch Quả lo lắng, không khỏi buồn cười mà nắm tay cậu, lôi kéo Bạch Quả cùng nhau ngồi xuống án thư: "Chớ có lo lắng, chỉ là một trân tỷ thí bình thường, mặc kệ nhị ca có suy nghĩ gì, tóm lại lần này bổn vương nhặt được chỗ tốt."

Thần sắc Bạch Quả buông lỏng, lại nhìn về phía bức tranh sơn thủy của Trọng Khanh tiên sinh ở trên bàn.

Tạ Lâm thấy thế, cố ý đùa cậu nói: "Trọng Khanh tiên sinh vẽ, có thể nói là giá trị liên thành, từ sau khi quy ẩn, bút tích của tiên sinh cực kỳ khó mua, nếu có được một bức như vậy, ít ra cũng phải vạn lượng hoàng kim."

"Vạn lượng hoàng kim!" Bạch Quả hít hà một hơi, cái tay vốn muốn sờ sờ bức họa nhanh chóng rụt lại, thần sắc khẩn trương mà nhìn về phía Tạ Lâm nói, "Điện hạ mau đem bức họa này cất giữ cẩn thận, bức tranh quý như vậy, phải hảo hảo trân quý mới được."

"Tranh vẽ ra là để con người thưởng thức, giấu đi làm gì?" Tạ Lâm mỉm cười, "Không bằng đem bức họa này treo ở trong phòng......"

"Treo ở trong phòng, nếu gió thổi làm ô uế thì sao bây giờ?" Bạch Quả vội nói.

Bức họa vạn lượng hoàng kim đó, nếu bị dơ sẽ không còn đáng tiền nữa, biết khóc ai bây giờ?

Tốt nhất vẫn là đem đi cất!

Yên tâm.

Tạ Lâm nhận thấy được tâm tư của Bạch Quả, duỗi tay xoa bóp chóp mũi cậu, ngạc nhiên nói: "Lúc trước thế mà lại không phát hiện, hóa ra Vương phi lại là bé tham tiền?"

Sắc mặt Bạch Quả đỏ lên, mũi bị nhéo nên cậu chỉ có thể dùng miệng nhỏ để hô hấp, đôi tay kéo tay áo Tạ Lâm, nhỏ giọng phản bác nói: "...... Làm gì có? Em, em chỉ là yêu quý bức tranh của tiên sinh thôi!"

Cậu mới không phải bé tham tiền!

Tạ Lâm nhớ tới trong phòng có không ít hạ nhân, Bạch Quả lại da mặt mỏng, nên không tiếp tục trêu đùa cậu, đành phải cười mà xoa xoa chóp mũi đỏ ửng của cậu, cười nói: "Ừ, Vương phi không phải, là bổn vương hiểu lầm."

Bạch Quả lấy lại được cái mũi, liền dùng mũi hít hai cái thật sâu.

Bên cạnh là bức tranh sơn thuỷ khó cầu của Trọng Khanh tiên sinh vẫn chưa khô mực, cái mùi của than chì duy nhất toả ra mùi thơm ngát thoang thoảng, chóp mũi Bạch Quả khẽ nhúc nhích, nhưng dạ dày lại không biết sao co bóp một phen, một cảm giác như muốn nôn mửa lan tràn khắp khoang bụng, giây tiếp theo cậu liền nhịn không được che miệng nôn khan một trận ——

"Ọe...... Thật khó chịu."

Chân mày nhíu lại, sắc mặt hồng nhuận của Bạch Quả đột nhiên trở nên trắng bệch.

Thần sắc Tạ Lâm hoảng loạn trong giây lát, ôm cậu vào trong lòng ngực, mất đi vẻ trấn tĩnh ngày thường, âm thanh thúc giục hỏi: "Khó chịu chỗ nào sao?"

Lúc sau liền lạnh giọng gọi hạ nhân chung quanh kêu thái y tới.

"Muốn nôn......" Bạch Quả che miệng, khổ sở mà lắc đầu, "Điện hạ, mau tránh xa em chút."

Dạ dày đột nhiên dâng lên một trận sông cuộn biển gầm, Bạch Quả cũng không biết là lấy sức lực từ đâu, một phen đẩy Tạ Lâm ra, chạy đến cạnh cửa, đỡ khung cửa nôn ——

......

Editor: Finally....trời tui muốn khóc quá, sau chuỗi ngày hít drama cuối cùng em bé lớn cũng có em bé nhỏ 🤧🤧