Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 101





“Nàng ta chọc tức mâu thân thế nào hả?” Khi thấy Vân Khương Mịch đuổi nhau với Đức phi, cảnh trong điện hỗn loạn như gà bay chó sủa, Mặc Lệ Nga nhíu mày nói.

Vân Khương Mịch này đúng là một ngày không tự tìm đường chết thì không thoải mái mà!
Nàng ta cũng nghe nói Đức phi nổi giận muốn trừng phạt Vân Khương Mịch, cho nên mới vội vàng chạy đến….

Tuy nàng †a vẫn không có thiện cảm với Vân Khương Mịch.

Nhưng chuyện của bốn năm trước, Khương Mịch vô tội.

Thất ca ca thích nàng, bây giờ còn chống lưng cho nàng.

Nàng ta là muội muội, còn làm gì khác được chứ? Chỉ có thể cưng chiều nàng như Thất ca ca đã làm thôi!
Lần này Thất ca ca vẫn chưa tiến cung, mẫu phi lại cực kỳ chán ghét Vân Khương Mịch, Mặc Lệ Nga chỉ có thể mau chóng đến giải vây giúp nàng.

Ai ngờ vừa vào đến cửa, đã nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời khó quên.

Thường ngày, mẫu phi cao quý, bây giờ lại thành tóc tai lộn xộn, hai má đỏ bừng đuổi theo Vân Khương Mịch?!
Thật là, kỳ lại Lý ma ma giải thích dăm ba câu, rồi vội vàng nói: “Công chúa, người mau nghĩ cách đi! Nếu cứ như vậy, nô tỳ sợ nương nương sẽ tức chết mất!”

“Không vội.

” Thế mà Mặc Lệ Nga lại khoanh hai tay, đứng một bên xem náo nhiệt!
Nàng ta nhìn Vân Khương Mịch với vẻ mặt đầy thích thú.

Có thể khiến mẫu thân tức giận tới mức này, “tẩu tẩu tốt” của nàng ta, có lẽ là người đầu tiên!
“Thường ngày mẫu phi ít tập luyện, thái y cũng nói, thân thể người không tốt.

Hôm nay nhân cơ hội này, để người vận động một lát cũng tốt” Khóe môi Mặc Lệ Nga mang nét cười.

Lý ma ma: “…” Làm gì có nữ nhỉ nào như người chứ?
Thấy mẫu phi và tẩu tẩu nhà mình đuổi đánh nhau mà lại đứng một bên xem náo nhiệt.

Còn nói hoa mỹ lên là, để Đức phi rèn luyện sức khỏe!
Cửu công chúa này, cũng không thể trông cậy được rồi.

Thế là, Lý ma ma lại kêu gào thảm thiết xông vào: “Nương nương, Vương phi, hai người mau dừng tay lại đi! Chuyện này mà truyền đến tai Hoàng thượng và Hoàng hậu, thì không hay đâu ạI”
“Ngươi bảo bà ấy dừng lại trước!” Vân Khương Mịch thở hổn hển nhảy ra từ cửa sổ: “Bảo bà ấy bỏ vũ khí trong tay xuống đi!” Một giây sau, Đức phi đầu bù tóc rối từ cửa đuổi ra, trong tay cầm một cái chổi lông gà….


.

Loạn rồi!
Cả cung Vĩnh Thọ, loạn hết rồi!
Thấy Đức phi trông có vẻ rất tức giận, lúc này Mặc Lệ Nga mới đi tới, ngăn bà lại: “Mẫu phi, người đừng tức giận nữa!”
“Lệ Nga, con tránh ra! Hôm nay bổn cung không xé rách miệng của nha đầu thối này, tên của bổn cung sẽ viết ngược lại!” Thấy bà bị Mặc Lệ Nga chặn, lúc này Vân Khương Mịch mới dừng lại dưới chân tường.

Cũng lâu rồi không vận động, nên Vân Khương Mịch thở hổn hển.

Nàng thở dốc nhìn chằm chăm Đức phi: “Mẫu phi, con chỉ muốn người nhìn nhận rõ thực tế thôi, nếu như người vẫn ngang ngược không phân rõ phải trái như vậy, con, con sẽ về vương phủ đánh nhi tử của người!” Hay là đánh cháu bà ấy nhỉ!
Bỏ đi bỏ đi, không nỡ đánh Phong Bảo bảo bối.

Vẫn nên đánh con trai bà ấy thì hơn!
“Ngươi dám!” Đức phi suýt chút nữa thì nổ tung, dáng vẻ như muốn xông lên tiếp, nhưng lại bị Mặc Lệ Nga ôm eo giữ chặt lại: “Mẫu phi, †ao nhã, tao nhã” Được nàng ta nhắc nhở như vậy, Đức phi mới bình tĩnh lại một chút.

Bà bị Mặc Lệ Nga kéo vào tẩm điện.

Sau khi sửa sang một chút, lại biến thành Đức phi tôn quý †ao nhã như ngày thường.

Chỉ là nhìn ánh mắt nhìn về phía Vân Khương Mịch, vẫn đang phát hỏa.