Mặc Vân Khinh vô cùng sốc, không chút do dự đứng ra: “Phụ hoàng, tuyệt đối không thể!”
“Có gì mà không thể?” Mặc Quốc Thiên quăng cho hắn một ánh mắt sâu sắc: “Lần này cử con đến biên cương, tất cả công việc năm doanh trại của con không giao cho Vân Đức và Lão Thất hoàn toàn”
“Đợi con thành công trở về, đương nhiên sẽ giao cho con”
“Nhưng mà Phụ Hoàng…” Mặc Vân Khinh không bỏ cuộc, vẫn muốn tiếp tục đưa kiến nghị.
“Sao? Con không hài lòng sắp xếp của trãm?” Giọng điệu của Mặc Quốc Thiên trở nên trầm xuống.
Nghe ra vẻ không hài lòng trong giọng điệu của ông ta, Mặc Vân Khinh cực kỳ lúng túng, không cam lòng, cũng chỉ có thể đè ép xuống đáy lòng: “Nhi thân không dám, tất cả đều nghe theo lời dặn của phụ hoàng!”
“Vậy thì tốt” Mặc Quốc Thiên quét mắt qua hắn ta một chút, rồi thu lại †âm mắt.
Khóe mắt Mặc Vân Khinh lóe lên, dường như chứa kim có độc, phóng lên người Mặc Phùng Dương.
Đương nhiên hắn ta sẽ không căm giận Mặc Vân Đức.
Hắn ta và Mặc Vân Đức đều do Triệu hoàng hậu sinh ra, huynh đệ thân thiết hơn tất cả mọi người!
Mặc Vân Đức thay hắn ta quản lý năm doanh trại, đương nhiên Mặc Vân Khinh yên tâm rồi.
Nhưng Mặc Phùng Dương…
Tiểu tử thối này xích mích với hắn ta từ lâu!
Lần này hắn ta rời kinh, chắc chắn hắn không tiếc tất cả thủ đoạn để có được năm doanh trại của hắn ta!
Thánh chỉ của Mặc Quốc Thiên xảy ra bất ngờ, làm xáo trộn tất cả cơ hội của Mặc Vân Khinh.
Không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý, trong lòng nhanh chóng suy tính phải ứng phó chuyện này thế nào.
Nếu hắn ta rời kinh…
Tất cả đều phải hy vọng vào Mặc Vân Đức và Tân Nghiên Tuyết!
Lúc Mặc Quốc Thiên đến Ngự Thư Phòng, Vân Khương Mịch đang đọc “Sơn Hải Chí”, đọc rất nhiệt tình, say mê.
Đến cả ông ta bước vào cũng không cảnh giác.
Mãi đến khi Mặc Quốc Thiên ngồi xuống sau bàn sách, hỏi nàng đang đọc cái gì, nàng mới hồi hồn bừng tỉnh.
Vân Khương Mịch vội đặt sách trong tay xuống, vẻ mặt còn muốn đọc nữa: “Thưa phụ hoàng, con đọc “Sơn Hải Chí, một quyển sách rất thú vị!”
“Con lại có hứng thú với mấy cái này à?” Mặc Quốc Thiên vô cùng ngạc nhiên.
Nữ nhân đọc sách biết chữ không nhiều, công chúa trong cung, cả tiểu thư nhà Vương công quý tộc đều từng học.
Nhưng, những cô nương bình thường đều không thích mấy tạp văn Kinh Thi này mà?
Thích đọc “Sơn Hải Chí, Vân Khương Mịch vẫn là người đầu tiên ông ta biết.
“Rất thú vị” Vân Khương Mịch mỉm cười, thành thật hỏi: “Phụ hoàng có thể cho con mượn quyển sách này đọc mấy ngày không? Mấy ngày sau, chắc chắn con sế trả lại nguyên vẹn không chút hư hao!” Thấy bộ dáng nàng còn muốn đọc nữa, Mặc Quốc Thiên thấp giọng cười.
“Nếu con có thể trả lời mấy câu của trẫm, trẫm cho con mượn!” Vân Khương Mịch dấy lên ý chí chiến đấu: “Phụ hoàng cứ hỏi!” Vốn dĩ nghĩ câu hỏi có liên quan đến “Sơn Hải Chí: Nào ngờ câu hỏi đầu tiên Mặc Quốc Thiên đưa ra cho nàng…
“Hôm nay trên Triều Đường, hình như Lão Tam không hài lòng lắm với sự sắp xếp của trãm, e là có suy nghĩ gì đó.
Con có cách gì tốt có thể khiến loại bỏ tâm trạng bất mãn của Lão Tam không?” Mặc Quốc Thiên vô cùng hứng thú quan sát nàng, đợi Vân Khương Mịch trả lời.
Không ngờ lại là vấn đề hóc búa này!
Vân Khương Mịch chợt cau mày, yếu ớt trả lời: “Phụ hoàng, con là nữ nhân trong nhà không thể tham gia vào chính sự!”
“Trãm bảo con trả lời thì con phải trả lời!” Mặc Quốc Thiên vỗ bàn, ngang ngược dọa nàng: “Nếu con không trả lời, hoặc đưa ra câu trả lời trãm không hài lòng…”
“Thì trãm chém đầu conl” Đúng là bạo quân!