“Nhị tỷ tỷ không cần phủ nhận! Bây giờ ta đã bị tỷ hại chết!” Vân Lan Thanh đột nhiên vươn tay ra, dọa Vân Ngọc Linh hét lên một tiếng, nấp trong lòng Vân Bách Tùng.
“Diêm Vương gia nói, ta bị người khác hại chết! Những người bị hại chết khi vào điện Diêm Vương đều sẽ được thả lại đến khi báo được thù mới có thể đi đầu thai!” Tiểu nha đầu này cũng là một người lanh lẹ.
Nàng ấy khăng khăng nói: “Ta chính là bị tỷ độc chết!”
“Diêm Vương gia nói, ta phải lấy đạo của người trả lại cho người, mới bằng lòng để cho ta bước qua cầu Nại Hài” Nghe thế, Vân Khương Mịch ho nhẹ một tiếng, bưng chén trà trong tay lên.
Nàng đang nhắc nhở Vân Lan Thanh, diễn kịch thì cũng đừng lố quá, dễ dàng bị phản lại.
Nghe ra ý nhắc nhở của nàng, Vân Lan Thanh nhanh chóng thu nước mắt lại, ánh mắt oán nhận nhìn nàng ta chằm chằm: “Nhị tỷ tỷ, nếu bây giờ tỷ chịu quỳ xuống dập đầu với ta, cầu xin †a tha thứ”
“Ta sẽ tha thứ cho tỷ, không tìm tỷ báo thù” Nghe xong lời này, Vân Ngọc Linh do dự.
Nàng ta luôn tự nhận rằng thân phận mình cao quý hơn Vân Lan Thanh, lại là tỷ tỷ của nàng ấy…
Bảo nàng ta quỳ xuống dập đầu, đây là đạo lý gì?!
Nhưng Vân Lan Thanh trở về từ dưới suối vàng, là người biết rõ nhất chuyện đã xảy ra, nếu muốn tìm nàng ta báo thù, nàng ta chỉ sợ cũng không sống được hết hôm nay!
Trong lòng giấy dụa một lát, Vân Ngọc Linh đã nhanh chóng quỳ xuống.
Nàng ta khóc ròng ròng: “Tam muội muội, ngàn sai vạn sai đều là do ta sail”
“Ngươi tha thứ cho tỷ tỷ đi! Tỷ tỷ không dám nữa! Tỷ tỷ sẽ thắp nhang hóa vàng cho ngươi, thắp cho ngươi một chiếc đèn chong, cầu xin ngươi tha cho tỷ tỷ đi!” Cảnh tượng này khiến Vân Bách Tùng chấn kinh đến nói không ra lời.
Còn chưa làm gì cả mà, Vân Ngọc Linh đã thừa nhận rồi?
Hóa ra, thật sự là nàng ta làm?!
Chuyện này sao lại có thể như thế?!
Sao lại có thể như thế?!
Thân hình Vân Bách Tùng chấn động một chút, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Ông không dám nhìn mà nhìn Vân Ngọc Linh đang khóc chảy nước mắt nước mũi trước mắt, tức giận chất vấn: “Ngọc Linh, đây rốt cuộc là thế nào?!”
“Lan Thanh là em gái ruột của con mài”
“Cha, chuyện này cũng không thể trách con được!” Vân Ngọc Linh ôm chầm lấy chân ông, khóc nói: “Lan Thanh biết quá nhiều bí mật của con, vì để đảm bảo an toàn cho bản thân, con không thể không diệt trừ muội ấy” Đến lúc này, nàng ta còn không biết hối hận.
“Lan Thanh là em gái ruột của con! Sao con lại có thể ra tay được như thế?!” Vân Bách Tùng giận dữ, hai mắt đỏ bừng như sắp rỉ máu, tia máu trong mắt hết sức đáng sợ!
“Cha! Con cũng không còn cách nào khác” Vân Ngọc Linh cứ lặp đi lặp lại câu nói kia: “Con theo Doanh Vương mấy năm, nhưng đến bây giờ cũng không thể quang minh chính đại tiến vào phủ Doanh Vương, chuyện này con đã chuẩn bị rất lâu”
“Nhưng lại bị Tam muội muội biết, nhỡ đâu muội ấy nói cho người khác biết.
.
”
“Thì con sẽ xong đời đấy cha!” Vân Ngọc Linh và Vân Lan Thanh với ông mà nói, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.
Chỉ có Vân Khương Mịch là móng tay trên ngón tay, có cũng được mà không có cũng không say, vứt bỏ lúc nào cũng được.
Vân Bách Tùng đục ngầu hai mắt, giơ tay lên nhưng làm thế nào cũng không xuống tay được.
Nhìn xem dáng vẻ Vân Ngọc Linh khóc ròng, ông nức nở nói: “Sao con có thể ác độc như thế? Với em gái ruột của mình cũng có thể xuống tay được!” Vân Lan Ngọc khóc càng lúc càng hắng.
Vân Khương Mịch ngồi ở một bên xem kịch.
Nàng vẫn luôn suy nghĩ một chuyện.
Vân Ngọc Linh và Vân Lan Thanh đều là do Trần thị sinh.
Nhưng thái độ của bà ta với hai chị em này, thật sự là quá mực không công bằng…
Nếu Vân Bách Tùng bất công thì cũng thôi đi, dù sao nàng cũng không quan tâm.
Nhưng Trần thị thân là người làm mẹ, một người làm mẹ sao lại có thể mất lí trí như thế, đối xử với hai đứa con gái ruột khác nhau như thế?