Lý ma ma lập tức bưng cháo đậu đỏ lên.
Vân Khương Mịch hất cằm: “Mấy vị ngự trù, ăn đi”
“Cái này…
Chương ngự trù dẫn đầu bày tỏ sự khó hiểu: “Không biết Minh Vương phi đang muốn làm gì?”
“Bổn vương phi lượng thứ cho các người, đêm hôm khuya khoắc còn bị ăn hèo.
Bữa canh gan dê cùng cháo đậu đỏ này xem như bổn vương thưởng cho các ngươi.
”
Vân Khương Mịch khoanh tay, vẻ mặt vô cùng chân thành.
Mấy tên ngự trù này cũng chỉ biết Đức phi trúng độc.
Cũng không biết là do canh gan dê và đậu đỏ tương khắc nên mới bị ngộ độc thức ăn.
Vì thế, cũng không ai nghỉ ngờ lời nói này của Vân Khương Mịch.
Thế nhưng hành động của nàng kỳ quái như thế… con cáo già Chương ngự trù không khỏi ngửi thấy mùi vị âm mưu.
Ông ta do dự cầm muỗng lên, thế nhưng lại chậm chạp không bỏ vào miệng.
Trái lại Cổ ngự trù lại là một người thoải mái.
Trong đầu nghĩ rằng đồ ăn của Đức phi hôm nay là do chính mình làm, chắc chắn mấy người Hoàng Thượng nghi ngờ ông ta đã động tay động chân vào đồ ăn của Đức phi nương nương.
Vì muốn chứng minh mình trong sạch, Cổ ngự trù lập tức ăn từng ngụm từng ngụm.
Ánh mắt Vân Khương Mịch nhìn về phía Hoàng ngự trù.
“Hoàng ngự trù, sao ngươi không ăn?”
Hoàng ngự trù cầm cái muỗng, sắc mặt do dự, giấy dụa, trong mắt còn thoáng qua vẻ sợ hãi, kinh hoảng… các loại thần sắc đan xen vào nhau, thành công hấp dẫn sự chú ý của Vân Khương Mịch.
“Nô tài, nô tài…”
Tay đang cầm muỗng của Hoàng ngự trù run rẩy: “Minh Vương phi, nô tài không đói bụng.
”
“Không đói cũng phải ăn!”
Vân Khương Mịch hất cằm: “Nếu ngươi không ăn thì bổn vương sẽ cho người rót vào miệng ngươi!”
Chương ngự trù ở bên cạnh nghe thấy thế, cũng vội vàng bỏ cháo đậu đỏ vào miệng.
Bị cung nhân đè xuống rót vào miệng mất mặt như thế nào chứ?
Dù gì ông ta cũng là người đứng đầu ngự thiện phòng…
Thấy Chương ngự trù và Cổ ngự trù đã bắt đầu ăn, Hoàng ngự trù biết rằng nếu mình không ăn thì chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Sau một hồi do dự, cuối cùng ông ta cũng hạ quyết tâm.
Hoàng ngự trù múc một muỗng cháo, chậm rãi đưa đến miệng…
Thế nhưng thế nào cũng không dám ăn tiếp.
Nhìn dáng vẻ kỳ quái của ông ta, ánh mắt Mặc Quốc Thiên hơi trâm xuống.
Vân Khương Mịch đá ông ta lộn mèo trên đất: “Gan lớn bằng trời! Nói, chuyện Mẫu phi trúng độc có phải do ngươi gây ra không?”
Mới vừa rồi nàng còn cười hì hì, chỉ trong chớp mắt đã thay đổi sắc mặt.
Sự biến hóa này quá nhanh, ngay cả Mặc Tông Nhiên cũng có chút kinh ngạc.
Nha đầu này, quả nhiên ngày thường đều giả vờ heo ăn cọp!
Cú đá vừa rồi chẳng những đá Hoàng ngự trù lộn mèo trên đất mà ông ta còn phun ra một ngụm máu tươi.
Có thể thấy sức lực của Vương Khương Mịch đến mức nào!
Mặc Phùng Dương không nhịn được đưa tay ôm ngực.