Tiểu Thịt Viên Của Y Phi Phúc Hắc

Chương 445: Chương 445





Ông ta dùng sức vỗ bàn một cái, đứng lên trợn tròn mắt: “Ngươi nói gì?”
“Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng!”
Hoàng ngự trù chật vật ngừng run, lật đật bò dậy quỳ xuống cầu xin tha thứ: “Nô tài không muốn, nhưng Tôn đáp ứng cứ nhất quyết cưỡng bức nô tài!”
Dưới không khí vừa nghiêm túc vừa khẩn trương của nơi này…
Chỉ nghe thấy Vân Khương Mịch “phụt” một tiếng cười lớn!
Nụ cười này lập tức hóa giải bầu không khí nghiêm trọng.

“Hoàng ngự trù thật thú vị, rốt cuộc thì ngươi là nữ nhân hay Tôn đáp ứng là nữ nhân?”
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có nam nhân bị nữ nhân cưỡng bức… không, không phải là lần đầu tiên!
Nàng nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Mặc Quốc Thiên.

Không phải có sẵn một trường hợp như vậy đây à?
Trái lại Tôn đáp ứng cũng lớn gan, không thể làm được Phụ Hoàng thì làm Hoàng ngự trù.


Bị ánh mắt nghiền ngẫm này của nàng khiến trong lòng sợ hãi, Mặc Quốc Thiên ho nhẹ một tiếng: “Nương tử của lão Thất, ngươi nhìn chăm chằm trẫm làm gì?”
“Không có gì, con dâu liền nghĩ tới một số chuyện buồn cười”
Mặt Vân Khương Mịch vô tội.

Có quỷ mới tin nàng!
Ánh mắt kia của nàng đã bại lộ tất cả, ông ta đoán được chắc chắn thứ mà nàng nghĩ tới không phải chuyện gì tốt!
Mặc Phùng Dương cũng buồn bực cười lên.

Mặt Mặc Tông Nhiên không nén được giận: “Cười cái gì?
Cút vào xem Mẫu phi của ngươi thế nào”
“Dạ, phụ hoàng.


Mặc Phùng Dương thuận theo đứng lèn đi vào trong điện.


Vân Khương Mịch lắc đầu chắt lưỡi: “Phụ hoàng, xem ra Tôn đáp ứng vẫn rất lợi hại! Ngài nói có đúng không?”
Cũng không biết “lợi hại” mà nàng nói rốt cuộc là lợi hại ở phương diện nào… dù sao thì Mặc Quốc Thiên đã sớm biết trong miệng của nha đầu này đều là chó không mọc ngà voi.

“Hừ!”
Mặc Quốc Thiên kiêu ngạo hừ một tiếng: “Đừng ảnh hưởng trãm điều tra vụ án”
Vân Khương Mịch Rốt cuộc ai mới đang điều tra vụ án?
Tối nay, toàn bộ hành trình đều do nàng nỗ lực, vị lão già này chỉ ngồi một bên uống trà xem trò vui đúng không?
“Ngươi chắc chắn là Tôn đáp ứng?”
Mặc Quốc Thiên vốn định đến gần đạp Hoàng ngự trù một cú, thế nhưng suy nghĩ một chút mình là Hoàng Đế nên mới bảo tên kia bò tới: “Cút tới đây, xa như thế trẫm đạp không tới.


Hoàng ngự trù run rợ bò tới.

Mời vừa bò qua đã bị đạp một cú lộn mèo trên đất.

Ông ta quyết định giả chết, năm trên đất không bò dậy nổi.

Có trời mới biết tối nay ông ta đã bị đạp bao nhiêu lần!
“To gan lớn mật! Còn dám chấm mút nữ nhân của trãm!