Chuyện này không thể nào!
Đức phi là mẫu phi của muội ấy mài!
Nhưng trước mắt chuyện vẫn chưa được làm rõ ràng, Vân Khương Mịch cũng không muốn nghi ngờ Mặc Lệ Nga.
Nàng nhìn chằm chằm nàng ta bằng ánh mắt nặng nề.
“Thất tẩu, tỷ nghe muội giải thích đã!”
Thấy sắc mặt của nàng không tốt, Mặc Lệ Nga biết ngay là nàng đang nghỉ ngờ mình… Mặc Lệ Nga cuống cuồng giải thích: “Đột nhiên tối nay ở cung Vị Ương xuất hiện một tờ giấy”
“Bảo muội giờ Tuất đêm nay tới đây một chuyến, có chuyện quan trọng muốn nói cho muội biết”
“Ai mà ngờ muội vừa mới đến gần, Tôn Đáp ứng đã bất ngờ vọt ra”
Mặc Lệ Nga dứt khoát giậm chân: “Muội còn chưa kịp hỏi nàng ta thì Thất tẩu và bọn họ đã xuất hiện rồi.
”
“Thật sao?”
Vân Khương Mịch nửa tin nửa ngờ nhìn về phía Tôn đáp ứng: “Lời mà Lệ Nga nói là sự thật?”
Tôn Đáp ứng bèn vội vàng lắc đầu: “Không phải, Cửu công chúa, sao người có thể trở mặt không quen biết chứ? Không phải người truyền lời cho ta, bảo ta đến gặp người vào giờ này hay sao?”
“Chẳng phải người nói là muốn bàn bạc xem làm thế nào để loại bỏ sự nghi ngờ của đám người Minh Vương phi à?”
Nghe thấy lời này, Mặc Lệ Nga lập tức nổi giận!
“Cái đồ tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi, ngươi đang ăn nói vớ vẩn gì vậy? Bổn công chúa xé rách miệng của ngươi!”
Mặc Lệ Nga xông lên làm ra vẻ muốn xé miệng Tôn Đáp ứng.
Vẻ mặt Tôn Đáp ứng đầy sợ hãi, trong miệng còn la hét: “Cửu Công chúa, sao người có thể như vậy chứ? Không phải chúng ta cùng một phe sao?”
“Ngươi còn nói? Ngươi còn nói!”
Mặc Lệ Nga tức giận đến run rẩy toàn thân.
Thấy nàng ta tức giận không nhẹ, Vân Khương Mịch mỉm cười.
Nàng nhẹ nhàng vỗ bả vai Mặc Lệ Nga: “Ta sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.
”
“Thất tẩu, tỷ thật sự nghi ngờ muội ư?”
Mặc Lệ Nga không thể tin nổi mà nhìn nàng.
Chẳng lẽ nàng thật sự không tin tưởng nàng ta chút nào sao?
Tình yêu rồi sẽ biến mất đúng không?
Mặc Lệ Nga vừa tức giận vừa lo lắng, vừa thất vọng lại vừa đau lòng, còn có một chút vô tội.
Trong con ngươi của nàng ta chứa một lớp hơi nước mờ mịt, méo miệng mà nhìn Vân Khương Mịch.
Vân Khương Mịch bất đắc dĩ: “Ta có nghi ngờ ai thì cũng sẽ không nghi ngờ muội mài!”
Nàng lắc đầu, vừa nãy còn là vẻ mặt bất đắc dĩ, mới chớp mắt mà sắc mặt đã lạnh như băng.
“Giao Tôn Đáp ứng cho phụ hoàng xử lý!”
Mặc Quốc Thiên đã không còn một chút kiên nhẫn nào với Tôn Đáp ứng nữa rồi, tin rằng nếu để Mặc Quốc Thiên xử lý nàng ta, dù miệng nàng ta là miệng vàng cũng có thể cạy ra được!
Sau khi Tôn Đáp ứng bị mang đi, Mặc Lệ Nga nắm chặt lấy cánh tay của Vân Khương Mịch.
“Thất tẩu, tỷ có tin muội không?”
Hai mắt nàng ta nhìn chăm chằm Vân Khương Mịch, ánh mắt vừa hoang mang vừa đáng thương, giống như một chú chó con sợ hãi bị vứt bỏ.
Vân Khương Mịch biết.
Từ sau khi xảy ra chuyện vào bốn năm trước, Mặc Lệ Nga rất khó tin tưởng và ỷ lại vào người khác.
Nhưng trong khoảng thời gian vừa qua, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng Mặc Lệ Nga đang ỷ lại vào nàng.
Nếu như lần này nàng nghi ngờ muội E rằng đối với Mặc Lệ Nga mà nói, là một sự đả kích trí mạng!