“Đây là cách tiếp đãi khách của nhà họ Cố ta sao?”
“Dạ, lão gia”
Lúc này, chỉ nghe Cố Thanh nói: “Nếu người đó tới tìm Mịch Nhi, hay chúng ta nên tránh mặt trước thì hơn!”
“Không sao đâu cửu cửu! Hai người cứ ngồi xuống trước đi, con đi ra ngoài xem thử là ail”
Vân Khương Mịch sợ có người tới sẽ đánh thức Phong.
Bảo, cũng biết Cố Bắc Trung và Cố Thanh không thích gặp người ngoài, bèn đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Bên ngoài gió nổi lên, mang theo chút cảm giác lạnh lẽo.
Vân Khương Mịch vừa đi tới cửa thì hạ nhân dẫn “khách quý” bước vào.
Vị khách quý kia đội đấu lạp có khăn che mặt, trông có vẻ thần thần bí bí.
Nhưng mà dáng người giống nữ nhân.
Vân Khương Mịch nhíu mày.
Nàng còn chưa mở miệng.
“Khách quý” đã bước nhanh tới trước mặt, nắm lấy tay nàng: “Thất tẩu, tỷ để muội chờ thật lâu!”
Mặc Lệ Nga tháo khăn che mặt và đấu lạp xuống.
“Lệ Nga, sao muội lại đến đây?”
Vân Khương Mịch lấy làm kinh ngạc: “Sao lại ăn vận thần bí như vậy?”
“Hôm nay muội lén xuất cung đấy”
Mặc Lệ Nga cảnh giác nhìn khắp nơi, nắm lấy tay Mặc Lệ Nga đi về phía phòng khách: “Thất tẩu, muội có chuyện muốn nói với tẩu, chúng ta hãy đi vào trong rồi nói”
Nhìn nàng ta đổi khách thành chủ với dáng vẻ lấm la lấm lét, Vân Khương Mịch chỉ cảm thấy buồn cười.
Bước vào phòng khách, lúc này Mặc Lệ Nga mới phát hiện có rất nhiều người ngồi bên trong.
Trong ngực Mặc Phùng Dương ôm Phong Bảo đang ngủ say, Cố Bắc Trung ngồi trên ghế chủ, bên dưới tay phải là Cố Thanh ngồi trên xe lăn…
Khi nhìn thấy Cố Thanh, Mặc Lệ Nga mở to hai mắt.
“Lệ Nga ơi, muội tới đây tìm tỷ làm gì?”
Vân Khương Mịch hỏi.
Mặc Lệ Nga không đáp, dáng vẻ như bị mất hồn.
Vân Khương Mịch tò mò đi tới trước mặt nàng ta, chỉ thấy Mặc Lệ Nga đang nìn Cố Thanh chăm chăm…Nàng khẽ nhíu mày, giơ tay quơ quơ trước mắt nàng ta: “Lệ Nga?”
“Bị sao thế? Gặp quỷ à?”
Mặc Lệ Nga không trả lời, chỉ năm chặt tay nàng kéo xuống.
Ánh mắt vẫn nhìn Cố Thanh chằm chẵm, chưa dời mắt đi chỗ khác.
Dáng vẻ ấy càng khiến Vân Khương Mịch cảm thấy tò mò.
Chưa từng thấy người ngồi xe lăn sao?
“Muội làm sao vậy? Đầu ngơ ngác như con ngang thế?”
Vân Khương Mịch duõi đầu ngón tay ra khế dí vào trán nàng ta.
Lúc này Mặc Lệ Nga như tỉnh lại từ trong mộng, nhìn nàng với ánh mắt bình tĩnh: “Thất tẩu, vị này là?”
“Đây là cửu cửu của tỷ, Cố Thanh”
Vân Khương Mịch nhíu mày: “Sao vậy?”
“Không, muội chỉ cảm thấy hắn ta giống một người thôi”
Cố Thanh ôn hòa gật đầu: “Cửu công chúa”
Cố Bắc Trung cũng đứng dậy thi lễ với nàng ta: “Cửu công chúa”
“Cố lão gia không cần đa lễ như thế”