“Ra ra vào vào làm cái gì? Nếu hai nam nhân lớn Như Minh với Như Vân còn không trông được Phong Bảo, bổn vương nuôi hai tên phế vật để làm gì?” Ngoài cửa, phế vật số một và phế vật số hai đưa mắt nhìn nhau.
Chủ nhân, dù sao ngài cũng nên nói nhỏ chút, chúng ta có thể nghe thấy đấy?
Như Minh liếc mắt: “Bây giờ hai chúng ta ở trước mặt chủ nhân đều thành phế vật: “Chủ nhân nói ngươi, không phải ta” Như Vân nặn một cục tuyết đưa cho Phong Bảo, chỉ tay vào gáy của Như Minh: “Nhắm chuẩn nơi đó mà ném!” Phong Bảo lanh lợi, ra tay cực kỳ chuẩn xác.
Một cục tuyết ném tới, gáy Như Minh mát lạnh, cũng không oán giận chủ nhân nhà mình như oán phụ nữa, hai người lớn một đứa trẻ bắt đầu ném tuyết.
“Bên ngoài quá lạnh, ta sợ Phong Bảo sẽ bị đóng băng.” Vân Khương Mịch lưỡng lự, ngồi xuống phía đối diện Mặc Phùng Dương.
Trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Bấy giờ Mặc Phùng Dương mới giương mắt, liếc mắt nhìn nàng: “Lòng dạ nữ nhân!”
“Ngươi không gây hấn với ta một ngày thì sẽ chết phải không?” Vân Khương Mịch giận dữ trừng mắt lườm hắn một cái: “Phong Bảo không phải con trai ngươi, đương nhiên ngươi sẽ không lo lắng nóng lạnh của thằng bé, nói mát làm gì chứ?” Thấy nàng tức giận, hiếm thấy Mặc Phùng Dương không chấp nhặt với nàng.
Chỉ chậm rãi đặt bản viết tay xuống: “Phong Bảo không phải con trai của bổn vương?” Cũng không chờ đợi Vân Khương Mịch trả lời.
Hắn tự mình giải thích: “Phong Bảo là một cậu bé, không phải bé gái, không nên giữ ở trong phòng nuông chiều”
“Mặc dù bên ngoài lạnh nhưng chơi đùa một lúc là nóng lên rồi.
Có Như Vân và Như Minh ở đó, không cần phải lo lắng thằng bé trượt chân ngã, nên để cho thằng bé ra ngoài rèn luyện” Hơn nữa, thái độ của hắn đối với Phong Bảo, Vương phủ có ai không bi Đó là đối xử như con trai ruột!
Cho nên, lúc này bên ngoài còn có vô số hạ nhân đứng, chỉ sợ đứa trẻ kia ngã xuống.
Phong Bảo đi ra ngoài chơi, bên ngoài còn nhiều thêm vài chiếc đèn, sáng sủa cứ như ban ngày.
“Lúc bổn vương tầm tuổi đó còn bị phụ hoàng cởi sạch rồi quãng vào tuyết” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Vân Khương Mịch, tiếp tục cầm bản chép tay lén nghiên cứu tỉ mi.
Thấy hắn mà lại kiên nhãn giải thích cho nàng, lửa giận trong lòng Vân Khương Mịch cũng tản đi không ít: “Được rồi, tối nay ta tới là muốn hỏi ngươi một chuyện”
“Đã tìm được cung nữ kia chưa?” “ừ” “Ngươi ừ là có ý gì? Tìm được rồi? Ở đâu?” Vân Khương Mịch vui mừng trong lòng.
Mặc Phùng Dương cũng không ngẩng đầu lên: “Như Vân, dẫn người vào đây” Nam nhân này, sao tìm được rồi mà không nói với nàng một câu?! Hại nàng thấp thỏm cả nửa tháng nay! Nàng trừng mắt lườm hắn một cái, thấy Như Vân đã dẫn theo một phụ nhân đi đến.
Phụ nhân kia nhìn không lớn tuổi lắm nhưng trên mặt có thể mơ hồ nhìn ra dáng vẻ dãi gió dầm sương.
Nói chung, bộ dạng này của nàng ta tang thương hơn hẳn tuổi thật.
Sau khi được dẫn vào, nàng ta sợ hãi rụt rè quỳ xuống, không lên tiếng, chỉ dập đâu một cái thật mạnh.
“Ngươi tên là gì?” Vân Khương Mịch hỏi.
Khi ấy phụ nhân mới ngẩng đầu lên, há miệng ấp úng phát ra vài âm tiết Thấy thế, ấn đường của nàng nhăn lại: “Ngươi không nói được sao?” Phụ nhân vội vàng gật đầu, lại đưa tay chỉ miệng của mình, sau khi “a” vài tiếng, trong mắt đã có một tầng sương mù dày, lại vội vươn tay chỉ ra ngoài cửa.
Càng cuống cuồng lại càng không biểu đạt được điều nàng ta muốn nói ra.
Cuối cùng, phụ nhân che mặt, khóc không thành tiếng.
Lúc đó Như Vân mới lên tiếng: “Vương phi, vị cung nữ này tên là Bích Yên.
Bốn năm trước nàng ta thực sự hầu hạ ở điện Thái Hòa, thế nhưng bây giờ đã lập gia đình”
“Nàng ta là người câm.”
“Người câm?” Lông mày Vân Khương Mịch nhíu chặt hơn.
Tại sao lại là người câm được?