“Ta sẽ không để cho Tân Nghiên Tuyết sống thoải mái” Vân Khương Mịch trả lời dứt khoát.
“Không để cho nàng ta sống thoải mái như thế nào? Muốn để bổn vương làm việc gì thay ngươi?” Ở chung mấy tháng, hai phu thê sớm đã hiểu rõ lẫn nhau, chỉ một ánh mắt đã biết rõ đối phương định làm cái gì.
“Vương gia anh minh! Thật ra cũng không cần ngài làm cái gì.
Chỉ là mặc kệ ngày mai ta có làm gì, ta cũng hy vọng Vương gia có thể không nhúng tay vào, không thừa cơ hãm hại ta” Vân Khương Mịch mỉm cười.
Xem ra, nữ nhân này thật sự muốn gây chuyện.
Mặc Phùng Dương không nói gì.
Bích Yên quỳ trên mặt đất, lạnh run lẩy bẩy.
Vị Minh Vương phi này, nói thẳng như vậy không tốt hơn sao?
“Còn ngươi nữa, Bích Yên” Mặc Phùng Dương không trả lời, Vân Khương Mịch cũng không để ý, ánh mắt nhìn về phía Bích Yên: “Bổn vương phi giúp ngươi điều trị cổ họng của ngươi! Nhưng yêu cầu ngươi phải chứng minh trong sạch cho bổn vương phi ở trước mặt Cửu Công chúa và Đức phi nương nương.” Cổ họng của nàng ta còn cứu được sao?!
Ánh mắt Bích Yên tràn ngập khao khát.
Đoán ra nàng ta muốn biểu đạt điều gì, Vân Khương Mịch gật đầu: “Trước hết để bổn vương phi xem thử đã” Vừa dứt lời, nàng đã lấy một que tăm bông, một cái đèn pin nhỏ ra từ trong ống tay áo.
Tay áo của nàng là hộp bảo bối sao?
Muốn cái gì là có thể lấy ra cái đó?
Mặc Phùng Dương nhìn chằm chăm ống tay áo rộng lớn của nàng, gương mặt như có điều suy nghĩ.
Vân Khương Mịch nửa ngồi nửa quỳ, ra hiệu Bích Yên mở miệng.
Sau khi kiểm tra kỹ càng, nàng nở nụ cười lạnh lùng: “Chẳng qua là trò vặt thấp kém mà thôi! Cổ họng của ngươi bị người ta hạ độc nhưng độc này cũng không phải không thể chữa: “Chỉ là độc làm hỏng cổ họng, sau khi chữa khỏi thì giọng sẽ hơi khàn, nói quá nhiều sẽ bị đau nhức họng”
“Ngươi có muốn chữa không?” Bích Yên chưa bao giờ nghĩ rằng nàng ta đã câm bốn năm, cổ họng lại vẫn có thể chữa!
Trước đây, sau khi làm việc cho Tân Nghiên Tuyết, họng liền bị câm, nàng ta cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì vậy, nàng ta vội vã chạy trốn khỏi cung.
Từ lâu đã dự định làm người câm cả đời nhưng bây giờ Minh Vương phi lại cho nàng ta hy vọng.
..
Bích Yên kích động đến mức nước mắt rơi đầy mặt, vội vàng gật đầu tỏ ý có muốn.
“Ngươi đi súc sạch họng trước, đợi một lát nữa bổn vương phi sẽ chế thuốc cho ngươi.” Hạ nhân dẫn Bích Yên ra ngoài.
Ánh mắt của Mặc Phùng Dương nhìn chằm chằm vào đèn pin nhỏ trong tay nàng: “Cái này là thứ gì?” Hắn đoạt lấy: “Thuộc về bổn vương” Mẹ nó!
Đây đúng là cướp trắng trợn! Vân Khương Mịch lấy thuốc từ trong không gian ra đưa cho Bích Yên.
Một lọ là thuốc trung thành, một chai phun sương, nàng nói rõ cách sử dụng cho nàng ta, sau đó ra lệnh cho hạ nhân đưa Bích Yên trở về.
Nhưng mà, vẫn âm thầm trông giữ.
Ngày mai chính là sinh nhật Đức phi, việc này cực kỳ quan trọng.
Tối nay, nhân chứng Bích Yên này nhất định không được xảy ra bất kỳ sơ xuất nào!
Sáng sớm hôm sau, Vân Khương Mịch đưa Viên Thịt Tròn đến nhà họ Cố.
Cố Bắc Trung đã từ quan từ rất lâu, cho nên đến sinh nhật Đức phi, cho dù được người đưa thiệp tới thì ông cũng không định tiến cung.
Cái chỗ ngồi dơ bẩn như vậy, Cố Bắc Trung không muốn đặt chân đến.