Hắn ngồi yên như núi, trên mặt hàm chứa vài phần tự hào.
Hắn liếc nhìn Mặc Lệ Nga một cái.
Nàng ta lập tức bẹp miệng, nắm lấy ống tay áo Đức phi: “Mẫu phi, ngài nhìn một cái đi”
“Thất tẩu lợi hại như thế, mẫu phi cũng nên thưởng cho khổ tâm của Thất tẩu mới đúng!” Đức phi kinh ngạc nhìn nàng: “Lệ Nga, con không sao chứ?” Con gái cưng lại thay Vân Khương Mịch nói chuyện?
Vậy mà, nàng ta lại nói chuyện thay người hại mình, người mà mình hận thấu xương sao?
Ánh mắt Tân Nghiên Tuyết cũng hơi lóe lên.
Mặc Lệ Nga có hơi xấu hổ cúi đầu: “Mẫu phi, nhi thân cũng chỉ kinh ngạc cảm thán thôi, không ngờ Thất tẩu còn có tay nghề thêu lợi hại đến vậy!” thất tẩu tẩu cư nhiên còn có như vậy lợi hại thêu công thôi!”
“Vì bức tranh phúc này mà ngón tay Khương Minh đã bị đâm thủng vô số lần đấy” Hắn không nhanh không chậm nói.
Chỉ cần nghe một tiếng “Khương Mịch” này của hắn, Vân Khương Mịch đã nổi gai óc, da gà da vịt nổi lên.
Ngón tay bị đâm thủng?
Nàng được bọn họ khen đến mức mặt cũng đỏ lên.
€ó trời biết, nàng còn chẳng thêu nổi một bông hoa nữa là.
Cái tranh thêu hai mặt này là nhờ ơn của “Đại ca không gian” giúp nàng làm ra, dùng để mượn hoa hiến phật.
Thấy bọn họ đều thay nàng nói chuyện, trong lòng Đức phi thầm thấy không vui.
Nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra, chỉ ra lệnh cho cung nữ phía sau: “Nếu ngón tay bị đâm… Tế Vân, lấy bình bách hoa lộ của bổn cung ra thưởng cho Minh vương phi” Một lọ thuốc?
Vậy mà Đức phi lại ban cho nàng một lọ thuốc?
Vân Khương Mịch: “… Đa tạ mẫu phi” Trên mặt cười hì hì, trong lòng thầm chửi cmn.
Nhận lấy bách hoa lộ, nàng nhanh đưa cho Mặc Phùng Dương: “Vương gia giữ giúp thiếp trước đi” Mặc Phùng Dương không từ chối, nhận lấy bỏ vào trong ống tay áo.
Tân Nghiên Tuyết ngồi đối diện nhìn thấy dáng vẻ thân mật khẳng khít của hai người, ánh mắt dần trầm xuống.
Bàn tay đặt trên đầu gối, lặng yên nắm chặt.
Âm mưu mới, đang dần thành hình trong đầu nàng ta…
Mới ngồi một lúc mà đã tới giờ Thân.
Đức phi không hổ là sủng phi, Mặc Quốc Thiên vội xong triều chính, đã tự mình tới cung Vĩnh Thọ đưa bà đến điện Thái Hòa.
Đám người Tân Nghiên Tuyết đã sớm tản ra, chỉ còn Mặc Phùng Dương và Vân Khương Mịch, Mặc Lệ Nga là ở Cung Vĩnh Thọ trò chuyện với Đức phi.
Nói là trò chuyện với bà, không bằng nói là một mình Mặc Lệ Nga trò chuyện với bà.
Mặc Phùng Dương là một đại nam nhân, không có lời nào muốn nói với Đức phi cả.
Đức phi vẫn luôn kéo tay Mặc Lệ Nga hỏi đông hỏi tây, thầm thương cảm cho nàng ta.
Vân Khương Mịch cứ như là người ngoài cuộc.
Đức phi chỉ ngẫu nhiên bố thí cho nàng một ánh mắt, mà ánh mắt đó cứ như muốn giết chết nàng vậy.
Vất vả lắm mới chờ được Mặc Quốc Thiên đến đây.
Thấy Vân Khương Mịch, ông ta còn thấy hơi kinh ngạc: “Trẫm đã sớm nghe ngươi khỏe lại, có thể tự do đi lại.
Hôm nay vừa gặp, đã thấy bốn năm qua ngươi tĩnh dưỡng cũng không tệ” “Đa tạ phụ hoàng quan tâm” Vân Khương Mịch cung kính hành lễ.
Vị cha chồng này của nàng là “chúa tể” Nam Quận, ngàn vạn lần không được đắc tội.
“Ừ” Mặc Quốc Thiên gật đầu: “Nếu sau này Phùng Dương dám bắt nạt ngươi, cứ nói cho trãm, trãm sẽ làm chủ cho ngươi!” Đức phi không cao vui.
Bà nhẹ nhàng nắm tay Mặc Quốc Thiên, bất mãn thỏ thẻ: “Hoàng Thượng, hôm nay là sinh nhật thần thiếp, nói mấy lời không liên quan làm gì?” Thật mắc người?