Lời nói thẳng thừng như vậy, tất nhiên là vô cùng tự tin, tuyệt đôi không sợ ta truyền lời nàng nói ra ngoài.
Suy cho cùng, nàng là tiểu thư cao cao tại thượng, còn ta là trò cười bị chế giễu.
Ai sẽ tin ta mà không tin nàng đây?
"Nguyễn tiểu thư." Ta thở dài: "Có lẽ ngươi không tin nhưng thật ra ta đã không còn để tâm đ ến biểu ca nữa, nếu ngươi muốn đợi thêm, có lẽ ta sẽ rời đi, đến lúc đó ngươi và biểu ca..."
Nguyễn Tố Tâm che miệng cười phá lên.
Nàng vừa cười vừa lắc đầu: "Ngươi ngốc thì nghĩ người khác cũng ngốc à? Ngươi tính toán lâu như vậy, cơ hội tốt như phủ Thượng thư, ngươi sẽ dễ dàng từ bỏ sao?"
Ta bất lực nhìn nàng: "Thật sự là như vậy..."
Cuối cùng nàng cũng nín cười, khôi phục lại vẻ đoan trang, dịu dàng nói:
"Trang tiểu thư, ta nghĩ ra một cách."
"Ngươi theo đuổi biểu ca mà không được, vì ghen ghét ta nên nảy sinh hành vi không sáng suốt, như vậy, ngươi và Kim An sẽ không còn khả năng, di nương kia của ngươi cũng mất đi sự trợ giúp, ta có thể yên tâm gả đi."
Ta run rẩy hỏi: "Vậy, ta đã làm gì không sáng suốt?"
Nàng mỉm cười với ta, đột nhiên ngả người về sau, ngã xuống hồ.
Ta giật mình, lập tức kéo nàng, trong lúc hỗn loạn, cả hai cùng ngã xuống hồ.
Không xa truyền đến tiếng kinh hô của mọi người.
"Ùm" một tiếng, có người từ trên bờ nhảy xuống.
Là Chu Kim An.
Hắn nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng bơi về phía Nguyễn Tố Tâm.
Ta nhìn hắn ôm chặt Nguyễn Tố Tâm đang hôn mê, bơi lên bờ, nhận lấy áo choàng do người khác đưa tới, nhanh chóng đắp lên, che đi thân thể ướt át của nàng.
Ta lật người, bơi về phía bờ vắng vẻ đối diện.
Nhà họ Phương có cầu có sông, từ nhỏ ta đã giỏi bơi lội.
Chiếc váy vân gấm trên người thấm nước sẽ trong suốt và bó sát vào cơ thể, ta không thể đảm bảo sẽ có người sẵn sàng cởi áo choàng cho ta.
Leo lên bờ trong tình trạng ướt sũng, đường cong lộ rõ như thể khỏa thân.
Đang mừng thầm vì không có ai ở đây, vừa ngẩng đầu lên, ta thấy bên phải gốc cây có một nam nhân.
Gương mặt nam nhân trắng trẻo lạnh lùng, ngũ quan sắc nét rõ ràng, đôi mắt đen sâu hun hút như giếng cổ, toàn thân được bao phủ trong chiếc áo choàng màu xanh thêu hoa văn phức tạp, rõ ràng không có biểu cảm gì nhưng lại khiến người ta có cảm giác rùng mình không hiểu tại sao.
Có những cánh hoa màu trắng rơi trên vai, dường như đã đứng đó từ lâu.
Ta thốt lên một tiếng, hoảng hốt vòng hai tay ôm lấy cơ thể nhưng che được bên trên thì không che được bên dưới.
Lúc này, từ xa truyền đến tiếng người hỗn loạn và tiếng bước chân.
Đầu óc hỗn độn của ta tỉnh táo, lảo đảo hai bước, ngã vào lòng nam nhân kia, chiếc áo ướt đẫm nước làm ướt chiếc áo choàng của hắn.
"Tiểu thư đây là có ý gì?"
Giọng nói lạnh lùng vô cảm truyền đến từ phía trên đầu ta.
Ta e thẹn nói:
"Tiểu thư không đâm đầu vào tường Nam nữa, muốn đâm đầu vào ngươi."
Thà mang tiếng lẳng lơ còn hơn tội danh vì đố kỵ mà đẩy người xuống nước.
Mất mặt trước một người còn hơn mất mặt trước mọi người.
Đầu óc ta không mấy linh hoạt, trong tình thế cấp bách, chỉ có thể nghĩ ra cách này.