“Ngươi muốn rời khỏi?”
Bên trong Côn Lôn Hoàng Cung, Nữ Hoàng hiện ra khuynh thế dung nhan, chân mày như kiếm cau lại nhìn Lạc Nam.
Nàng không ngờ tiểu tử này vội vàng như vậy, Thiếu Chủ Quy Vị vừa mới kết thúc ba ngày, hắn đã mở miệng đòi rời khỏi.
Tứ đại cung nữ hai mặt nhìn nhau, ở Côn Lôn Giới có được địa điểm tu luyện tốt nhất, tài nguyên tốt nhất dành cho Lạc Nam, hắn còn muốn đi đâu?
“Không sai! Đệ tử quả thật có chút chuyện cần giải quyết, đã trì hoãn khá lâu rồi…” Lạc Nam mỉm cười, gọi Mộc Linh Nhu ra ngoài.
“Mộc Linh Tộc?” Nữ Hoàng nhìn thấy Mộc Linh Nhu điềm đạm đáng yêu lập tức tỏ ý nghi hoặc.
Với kiến thức của nàng đương nhiên nhận ra Mộc Linh Tộc, bởi vì đây là chủng tộc chăm sóc Tiên Dược với tay nghề cao trong vũ trụ, chỉ bất quá việc Lạc Nam muốn đi có liên quan gì?
Lạc Nam lúc này mới đem chuyện của Mộc Linh Nhu và Mộc Linh Tộc kể lại một lần.
Hắn đối với lời hứa của mình rất xem trọng, đương nhiên sẽ không bỏ quên Mộc Linh Nhu.
“Thì ra là thế…” Nữ Hoàng hiểu ra nguyên nhân, âm thầm gật đầu.
“Thưa thiếu chủ, Đan Huyền Môn chỉ là một cái Đế Giả cấp thế lực mà thôi, đâu cần đích thân người ra mặt!” Kiếp Tâm lãnh đạm ung dung nói.
“Đúng vậy a, cứ để thiếp thay mặt Thiếu Chủ đi một chuyến, cam đoan đem Mộc Linh Tộc bình an trở về!” Kiếp Linh gật đầu tán thành nói.
Kiếp Nhược với Kiếp Thiền hai tay tán thành.
Theo các nàng thấy, chuyện của Mộc Linh Tộc và Đan Huyền Môn chỉ là việc nhỏ, đâu cần đích thân Thiếu Chủ cao quý của mình xuất hành.
Bất kỳ ai trong số các nàng cũng có thể hoàn mỹ đem Mộc Linh Tộc từ tay Đan Huyền Môn cứu ra.
Nghe thấy chúng nữ nói vậy, Mộc Linh Nhu ánh mắt hiện lên vẻ gấp gáp, nàng hoàn toàn không quen biết Kiếp Tâm chúng nữ, vì thế không cảm thấy an lòng.
Một bàn tay ổn trọng đặt lên đầu Mộc Linh Nhu xoa nhẹ, nàng quay đầu lại, phát hiện Lạc Nam đang mỉm cười nhìn mình.
Hắn hướng Nữ Hoàng cười nói:
“Đệ tử có thói quen tự mình hoàn thành lời hứa, huống hồ chuyện của Mộc Linh Tộc cực kỳ quan trọng, phải do đích thân ta đi làm mới có thể an tâm!”
“Quan trọng?” Kiếp Tâm chúng nữ bốn mặt nhìn nhau.
“Không sai!” Lạc Nam điềm nhiên nói: “Ta còn là một tên Luyện Đan Sư Tôn Cấp, trong tay nắm giữ không ít Tiên Đan với công dụng khôi phục tuổi thọ!”
“Nhưng muốn luyện chế những Tiên Đan này đòi hỏi các loại Tiên Dược cấp cao và quý giá, cần có Mộc Linh Tộc hỗ trợ bồi dưỡng mới được!”
“Đan Tôn?” Với tâm cảnh vạn năm bất biến, Nữ Hoàng cũng nhịn không được khóe miệng giật giật.
Nàng cảm thấy tên đệ tử này của mình là một quái vật, tuổi của hắn thật sự dưới 500 sao? Căn Cốt Thạch sẽ không bị hỏng chứ?
“Thiếu Chủ còn là Đan Tôn? Hơn nữa có thể tự tay luyện chế Tiên Đan giúp Nữ Hoàng khôi phục tuổi thọ?” Tứ đại cung nữ hét lên thất thanh, cảm giác mình không hề nghe lầm.
Sau đó, từng đôi mắt đẹp như nhìn lấy bảo bối xem chăm chú Lạc Nam, bên trong ẩn chứa vô số ngôi sao nhỏ, sùng bái đến cực điểm a.
Thiếu Chủ luôn mang đến cho các nàng kinh ngạc bất cứ khi nào và ở đâu.
Tuổi tác còn trẻ, Thể Tôn, Hồn Tôn…sắp đột phá Tiên Tôn, lúc này còn là một Đan Tôn?
Tên này ngồi tên lửa tu luyện sao?
Mỗi một thành tựu của hắn đều khiến vô số người cả đời ngưỡng vọng a.
Chuyện này một khi lan truyền ra ngoài, chắc chắn lại một lần nữa khiến toàn thể Côn Lôn Giới oanh động.
“Nếu lúc này Thiếu Chủ nói hắn còn là một Luyện Khí Sư Tôn Cấp, có lẽ ta cũng sẽ tin tưởng a!” Kiếp Nhược tràn đầy tán thán nói rằng.
“Sắp đột phá Tôn Cấp Luyện Khí Sư rồi!” Lạc Nam gật đầu nói.
“????”
Nữ Hoàng, tứ Đại Cung Nữ triệt để im lặng.
Bất lúc, mặc dù sắp bị Lạc Nam làm cho trợn mắt há hốc mồm, nhưng chúng nữ rốt cuộc cũng hiểu vai trò của Mộc Linh Tộc đối với hắn.
Bất kỳ một vị Luyện Đan Sư nào, nếu có Mộc Linh Tộc phò tá…chắc chắn sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Bởi vì vấn đề quan trọng và đau đầu nhất của Luyện Đan Sư chính là thiếu khuyết tài nguyên để Luyện Đan, nhưng chỉ cần có Mộc Linh Tộc…vấn đề khó nhằn này sẽ lập tức trở thành chuyện nhỏ.
Huống hồ, dù đã có Phục Thọ Đan của Thiên Địa Hội dâng tặng, nhưng cũng chỉ mới bù đắp 5 vạn năm tuổi thọ mà thôi, Nữ Hoàng còn tổn thất bảy vạn năm, cần phải bù đắp.
Lạc Nam thân là đệ tử, hơn nữa đã được Nữ Hoàng trọng dụng, muốn ra sức hỗ trợ sư phụ của mình cũng là bình thường.
Tứ đại cung nữ nhớ đến lần trước Lạc Nam hứa với các nàng sẽ chữa khỏi cho Nữ Hoàng, trong lòng sinh ra cảm động, không uổng công các nàng muốn dùng thân thể của mình cho hắn.
“Được rồi, ngươi có thể lên đường nhưng phải mang theo cung nữ phò tá!” Nữ Hoàng phất tay nói:
“Thiếu Chủ của Côn Lôn không thể việc gì cũng đích thân làm, một chút a miêu a cẩu sẽ do Kiếp Tâm các nàng ứng phó!”
Lạc Nam nghe vậy vội vàng nói: “Côn Lôn vừa mới ổn định, rất nhiều việc cần tứ đại cung nữ hỗ trợ dàn xếp, làm sao có thể đi theo đệ tử? Huống hồ bên cạnh ta cũng có Ngạo Tuyết!”
Hắn nhìn về phía Độc Cô Ngạo Tuyết sau lưng mình.
“Không được, phải đế các nàng theo ngươi, ít nhất là một người!” Nữ Hoàng thái độ kiên quyết, hừ một tiếng:
“Ý trẫm đã quyết, đường đường là thiếu chủ Côn Lôn, xuất hành không có Tiên Đế theo hầu vậy mặt mũi của trẫm phải để ở đâu?”
“Được rồi…” Lạc Nam bất đắc dĩ gật đầu, nhập gia tùy tục a…
Độc Cô Ngạo Tuyết ánh mắt lóe lên, bất quá cũng im lặng không nói gì.
“Thiếu Chủ…” Kiếp Tâm bốn người mang theo chờ mong nhìn về phía Lạc Nam.
Bốn nàng ai cũng muốn đi theo hắn, tìm hiểu và tiếp xúc thêm với vị Thiếu Chủ của mình.
Lạc Nam đau đầu nói: “Các nàng còn phải ở lại hỗ trợ sư phụ quản lý, một người theo ta là được!”
Tứ đại cung nữ liếc mắt nhìn nhau, từng đôi mắt đẹp lóe ra lửa, khí thế dâng trào dữ dội.
Lạc Nam thấy cảnh này âm thầm giật mình, chẳng lẽ một câu nói của ta khiến các nàng tỷ muội tương tàn?
Mị lực của mình lớn đến thế sao?
Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến hắn trợn tròn mắt.
Chỉ thấy tứ đại cung nữ đứng chụm đầu vào nhau, đồng thanh quát:
“Kéo – Búa – Bao!”
Từng bàn tay trắng như phấn dùng lực đánh ra trước mặt, kéo búa bao…oản tù tì.
Chỉ sau vài lượt, Kiếp Nhược là người nhảy dựng lên:
“Hoan hô! Ta thắng khanh khách!”
Tiếng cười như chuông bạc trong ánh mắt tóe lửa của ba tỷ muội còn lại.
Kiếp Tâm, Kiếp Linh cùng Kiếp Thiền u oán quay sang Lạc Nam.
Hắn giả ngu nhìn trời nhìn đất, mặc kệ các nàng.
“Khi nào xuất phát?” Côn Lôn Nữ Hoàng ôn tồn hỏi.
“Chuyện không thể kéo lâu, ngay lập tức!” Lạc Nam đáp.
“Vội như vậy? không đột phá Tôn?” Côn Lôn Nữ Hoàng hỏi.
Theo cách nhìn của nàng, ba loại Dị Thuộc Tính đã đủ để hắn trở thành Tôn giả, vì sao không luyện hóa trước rồi mới đi?
“Đệ tử có chút suy tính, lúc này còn chưa đột phá Tôn được!” Lạc Nam mỉm cười lắc đầu.
Hắn có thể đột phá Tôn giả, nhưng trong lòng vẫn chưa an tâm tình huống ở Việt Long Tinh.
Bởi vì một khi đột phá Tôn, Việt Long Tinh sẽ được đà kéo theo trở thành Tôn Giới, một mình Địa Tiên Môn không đủ sức tọa trấn nếu chẳng may có Tôn Giới khác xâm chiếm.
Cần phải có an bài cụ thể, Lạc Nam mới có thể an tâm trở thành Tiên Tôn được.
“Được rồi! trẫm tùy theo ngươi!” Côn Lôn Nữ Hoàng biết Lạc Nam mang nhiều bí mật.
Nàng cũng không ép hắn phải nói, mọi thứ thuận theo tự nhiên.
…
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong cùng ngày, toàn bộ Đế Thiên Côn Lôn đều có thể chứng kiến Ngũ Hành Đế Cung oai phong lẫm lẫm phá không xuất hành.
Bên trên đỉnh cao nhất của Cung Điện, Lạc Nam mang theo Độc Cô Ngạo Tuyết, Mộc Linh Nhu và Kiếp Nhược sóng vai mà đứng.
Một nam tam nữ như long phượng trong loài người, cảnh tượng tưởng chừng chỉ có trong tranh vẽ.
“Mộc Linh Tộc và Đan Huyền Môn ở tại Thiên Nhiên Giới, là một phương Đại Tiên Giới, thế lực mạnh nhất là Đại Mộc Đế Triều, một cái Đại Đế Cấp Thế Lực!”
Đứng ở bên cạnh, Lạc Nam xem tin tức cụ thể về Đan Huyền Môn, lẩm bẩm nói:
“Đại Mộc Đế Triều này chính là thế lực đồng minh với Đan Huyền Môn, cũng là thế lực mạnh mẽ nhất trong số các đồng minh của bọn hắn!”
“Khoảnh cách giữa Côn Lôn Giới và Thiên Nhiên Giới khá xa, dù với tốc độ của Ngũ Long Đế Cung, muốn tiến về Thiên Nhiên Giới cũng mất trên dưới nửa tháng!”
Ngũ Long Đế Cung giá vụ đằng vân, mang theo mấy người trực chỉ Thiên Nhiên Giới.
Nhưng đúng lúc này, ngay khi Ngũ Long Đế Cung sắp rời khỏi phạm vi Côn Lôn Giới, lại có ba thân ảnh cản trước phía trước mặt.
“Dừng lại!” Lạc Nam cau mày nói.
NGAO!
Ngũ đại Kim Cương Long Cốt rống lên, kịp thời dừng bước khi sắp đem mấy người trước mặt nghiền thành cặn bã.
“Các ngươi có chuyện gì?” Lạc Nam hứng thú hỏi.
Bởi vì ba người ngăn cản phía trước mắt hắn chính là ba vị Đế Tử của ba cái Địa Đế Cấp Thế Lực, phân biệt là Minh Không của Minh Gia, Vô Ưu của Vô Gia và Kiếm Nhai của Kiếm Gia.
Bọn hắn sắc mặt vẫn còn trắng bệch vì thương thế từ lần trước vẫn chưa lành, khí tức toàn thân suy yếu vô cùng, mặc dù đã được chữa trị kịp thời, nhưng muốn trở về đỉnh phong phải cần ít nhất vài năm.
Trong đó Kiếm Nhai là bị thương nặng nhất, lần trước Lạc Nam vẫn chưa giúp hắn rút ra Độc Lực thấm trong cơ thể.
Bởi vì Kiếm Đế bị cú sốc rất lớn về việc Kiếm Phi Phân bị Đạ Đế nhập thể, Kiếm gia lại tổn thất nặng nề, nên đâu thèm bận tâm sống chết của Kiếm Nhai.
Kiếm Nhai hiện tại một nửa cơ thể đã mất, hắn đang lê lếch đến trước mặt Lạc Nam, như ngọn đèn dầu trong gió, tùy thời có thể bị dập tắt.
Bất quá hiện tại đều là người của Côn Lôn, Lạc Nam vẫn rộng lượng hướng về phía Kiếm Nhai vươn tay.
Độc Đỉnh xoay chuyển, rút ra Độc Lực còn thấm bên trong cơ thể hắn.
Kiếm Nhai cảm thấy toàn thân dễ chịu, hướng Lạc Nam biết ơn cúi thấp đầu: “Đa tạ thiếu chủ!”
Lạc Nam bình thản gật đầu, hỏi lại: “Các ngươi có chuyện gì?”
“Chúng ta tham kiến Thiếu Chủ!” Minh Không, Vô Ưu cung kính hành lễ, không chút tị hiềm.
“Nói đi! Nếu ta không dừng kịp, hiện tại các ngươi đã là vong hồn dưới thiết kỵ của Ngũ Đại Cốt Long!” Lạc Nam mở miệng.
Minh Không ba người liếc mắt nhìn nhau, cắn răng quỳ xuống một chân giữa hư không, nghiêm nghị nói:
“Chúng ta muốn theo hầu Thiếu Chủ!”
“Hả?” Lạc Nam cảm giác ngoài ý muốn.
Hắn nhớ lại trước đây, những người đi theo hầu mình phần lớn đều bị ép buộc hoặc trong hoàn cảnh éo le.
Điển hình như Lê Văn Luyện, điển hình như Hỏa Sơn và Hỏa Lực, lại ví như Hoàng Kim Xẻng…chỉ có Trần Giang là tiểu tử đầu tiên tự nguyện theo hắn.
Vậy mà lúc này hắn chưa từng mở miệng, lại có đến hai Đế Tử và một Đế Nữ muốn theo hầu?
Đây là sự chênh lệch mà thân phận và địa vị mang đến sao?
“Chẳng trách có nhiều kẻ muốn làm chó săn cho Nhị Lang Thần như vậy!” Lạc Nam vuốt cằm, trong lòng có điều suy nghĩ.
Mặc dù hắn hiện tại là Thiếu Chủ Côn Lôn, nhưng thân phận này vẫn còn thua kém so với Đế Tử của Săn Ma Điện đấy.
“Vì sao các ngươi có ý định như vậy?” Lạc Nam nhìn Minh Không ba người hỏi, mở ra Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn nhìn chăm chú.
Hắn muốn nhận ra tính chân thật trong lời nói của bọn hắn.
Vô Ưu và Kiếm Nhai đều là nhân vật anh kiệt, ở trong cùng cấp chiến lực rất mạnh, hiếm có đối thủ.
Còn Minh Không vừa mạnh vừa là một vị tuyệt sắt mỹ nhân, ở Côn Lôn Giới có danh tiếng rất lớn, vô số nam nhân xem nàng như tình nhân trong mộng, nhan sắc không kém chút nào Tứ Đại Cung Nữ hay Bồng Lai Ngũ Tiên cả.
Những kẻ như thế này tâm cao khí ngạo, sẽ không dễ dàng thuần phục một người.
Trước câu hỏi của Lạc Nam, Minh Không dẫn đầu một bước, giọng điệu thanh lãnh êm tai nói:
“Gia phụ Minh Đế tâm phục khẩu phục Nữ Hoàng, Minh Không cũng tâm phục khẩu phục Thiếu Chủ, muốn hỗ trợ Thiếu Chủ một phần sức mọn, chung tay phát triển Côn Lôn!”
Lạc Nam tán thưởng nhìn nàng, bởi vì hắn nhìn ra Minh Không nói bằng sự chân thành, đơn giản dễ hiểu…nàng muốn phò tá hắn.
Đưa mắt nhìn sang hai nam tử còn lại.
Vô Ưu hít sâu một hơi, dập đầu chắp tay: “Ta tin tưởng Thiếu Chủ sẽ lập nên kỳ tích tại Thiếu Đế Chi Chiến, khao khát trở thành một cánh tay của Thiếu Chủ ganh đua thiên kiêu toàn vũ trụ, ghi danh sử sách!”
Lạc Nam híp mắt, quay sang người cuối cùng.
Kiếm Nhai ánh mắt đỏ ngầu nhìn thẳng Lạc Nam, khóe môi rỉ máu, giọng điệu lại chắc nịch đanh thép:
“Ta theo Thiếu Chủ, vì biết Thiếu Chủ có thể trị thương cho mình, vì biết Thiếu Chủ có thể giúp ta trở thành Đệ Nhất Kiếm Tu ở Côn Lôn này!”
Lạc Nam nghe vậy cười nhạt, chỉ sang Độc Cô Ngạo Tuyết nói: “Có mặt nàng ở đây, ngươi vĩnh viễn không thể trở thành đệ nhất kiếm tu ở bất kỳ đâu đi nữa!”
Giọng điệu không chút do dự, cũng dành cho Độc Cô Ngạo Tuyết lòng tin tuyệt đối.
Khóe môi Độc Cô Ngạo Tuyết cong lên vui vẻ, nhàn nhạt liếc nhìn Kiếm Nhai, không để ở trong lòng.
“Không thể trở thành Đệ Nhất, vậy Đệ Nhị?” Kiếm Nhai chờ mong hỏi.
“Đệ Nhị cũng không được, thậm chí Đệ Tam, Đệ Tứ cũng vậy…” Lạc Nam bình thản mở miệng.
Trong mắt hắn, hiện ra thân ảnh của vài vị nữ tử, một người tay cầm Tịch Lạc Kiếm, một người mang theo Ảo Ảnh Kiếm, một người chấp chưởng Thiên Ma Kiếm…
Có sự tồn tại của các nàng, dã tâm của Kiếm Nhai hoàn toàn vô nghĩa.
Không phải hắn xem thường Kiếm Nhai, mà vì đó là sự thật…thiên phú của các nàng quá mạnh, Kiếm Nhai chỉ có lợi thế tu luyện trước mà thôi, nếu ở trong cùng cấp…chắc chắn hắn không phải đối thủ của bất kỳ ai.
Hay có thể nói, Kiếm Nhai quá đề cao chính mình, cũng xem thường Kiếm Tu trong thiên hạ, điều này Lạc Nam không thể giúp hắn.
“Làm sao có thể?” Kiếm Nhai toàn thân chấn động, miệng phun máu tươi.
Hắn bị đả kích nặng nề…
Không ngờ, thiên phú Tu Kiếm của hắn ở trong mắt Lạc Nam lại kém cõi đến như vậy.
Trong lúc nhất thời, Kiếm Nhai cảm thấy thất vọng, thất vọng Lạc Nam không chịu công nhận mình.
Thậm chí hắn suy nghĩ, phải chăng Lạc Nam còn nhớ thù cũ nên mới buông lời đả kích như vậy?
“Đa tạ Thiếu Chủ…” Kiếm Nhai hít sâu một hơi, quay người muốn đi, từ bỏ ý định theo hầu Lạc Nam.
“Chậm đã!” Lạc Nam bất chợt lên tiếng:
“Bổn Thiếu Chủ không hứa giúp ngươi trở thành Kiếm Tu đứng đầu, nhưng ta có thể khiến ngươi trở thành một thanh Kiếm sắt bén dưới tay ta!”
Kiếm Nhai dừng bước, tự giễu cười cười: “Chỉ có như vậy?”
“Không sai!” Lạc Nam gật đầu.
“Đa tạ Thiếu Chủ, Kiếm Nhai cùng ngươi vô duyên!” Kiếm Nhai dứt khoát quay người rời đi.
Kiếm Nhai muốn rời khỏi Côn Lôn Giới, tìm cơ duyên và đường đi của riêng mình, để Lạc Nam phải hối hận vì đánh giá thấp hắn…
Nhưng Kiếm Nhai không hề biết rằng, hành động từ chối Lạc Nam ngày hôm nay của mình là sai lầm lớn nhất cuộc đời hắn.
Mọi sai lầm đều phải trả giá…