Giữa quảng trường…
Trước sự chứng kiến của đám đông, các vị thiên chi kiêu nữ hiên ngang mà đứng.
Con trai Hùng Hồn Các Chủ, Đế Tử Hùng Giang là một thanh niên thân thể cường tráng, dáng người cao lớn vạm vỡ, diện mạo thô kệch, nhìn từ bên ngoài nếu không biết còn tưởng hắn là Thể Tu thay vì Hồn Tu chân chính.
Đế Tử Tiễn Hồn Tông – Tiễn Vong là con trai của Tiễn Hồn Tông Chủ, dung mạo mặc dù anh tuấn nhưng tràn đầy khí tức âm nhu, làn da trắng nhợt, ánh mắt híp lại điềm tĩnh, khóe môi nhếch lên nhàn nhạt.
Nhi Tử của Bích Hồn Phái Chủ - Bích Ngạo, sở hữu nét đẹp phi giới tính, nhìn hắn rất khó phân biệt là nam hay nữ, cơ thể lại cao gầy thon thả, nếu không phải ở cổ có yết hầu, chỉ sợ có người lầm tưởng hắn là nữ nhân.
Làm chủ sân nhà chính là Lưu Liệt, nhi tử của Lưu Hồn Tông Chủ, diện bạo bình thường không có gì đặc biệt, thuộc kiểu người nếu đem ném vào trong đám đông sẽ chìm nghỉm chẳng ai chú ý.
Ngoài Lưu Liệt ra, Lưu Hồn Tông còn có nhi tử của Đại Trưởng Lão là Lưu Lạc, cũng là Đế Tử của Lưu Hồn Tông, thân phận chỉ thua Lưu Liệt một chút.
So với bốn phương thế lực kể trên, Chấn Gia cùng Vương Gia lại là hai gia tộc Tu Tiên cường đại nhất Hồn Ngọc Giới, hai vị Đế Tử Chấn Lực và Vương Bắc anh tuấn đường đường, rất có khí khái của đại tướng.
Tại hiện trường, có tổng cộng bảy vị Đế Tử và năm vị Đế Nữ, những Đế Nữ hầu hết đều là đệ tử của các vị Trưởng Lão đến từ các phương thế lực, xét về khí chất hay dung mạo thì các nàng đều là hàng ngũ tuyệt sắc, vạn dặm khó tìm.
Mặc dù như thế, ánh mắt của cả bảy vị Đế Tử có mặt ngay lúc này chỉ tập trung nhìn về một vị Đế Nữ trong số năm vị, đối với bốn Đế Nữ còn lại xem như không thấy.
Không…chẳng riêng gì bảy vị Đế Tử, chỉ cần là nam nhân đang có mặt tại hiện trường, hầu hết đều bị một thân ảnh thu hút.
Chỉ thấy một vị nữ tử ung dung mà đứng, khí chất hoàng tộc uy nghiêm không mất sự ưu nhã, tuyệt sắc đoan trang, lễ độ quý phái…
Nàng thân mặc áo choàng màu trắng rộng lớn nhưng vẫn chẳng thể che giấu được những đường cong lung linh huyền ảo như ẩn như hiện trên cơ thể mình, chân dài thẳng tắp, làn da trắng hơn tuyết tan, cổ ngọc như thiên nga kiêu ngạo, mũi quỳnh cao thẳng, hai mắt khép hờ bình thản, gò má kiêu sa, bờ môi đỏ thẳm như anh đào chín mọng, khiến bất kỳ ai cũng muốn hôn thật sâu vào đó.
Dù đứng giữa một hàng Đế Nữ như vườn hoa, thì nàng vẫn là đóa hoa đẹp nhất, lộng lẫy nhất, tinh khiết nhất.
Nàng chính là Trì Du Điệp, Đế Nữ của Lưu Hồn Tông…đệ tử của Tam Trưởng Lão.
“Thật là tuyệt sắc…” Đứng ở bên cạnh Lạc Nam, Âu Dương Thương Lan cũng không nhịn được phải tán thưởng.
Phải biết rằng, Âu Dương Thương Lan tầm mắt cực cao, mỹ nhân thông thường khó thể lọt vào mắt nàng.
Trì Du Điệp có thể được Âu Dương Thương Lan khen thưởng, đủ thấy vẻ đẹp của nàng đạt đến mức nào.
Lạc Nam cũng có chút hoảng hốt…
Hắn không quên được vị Hồn Thiên Nữ Hoàng, người từng mang theo toàn thể văn võ bá quan Hồn Thiên Giới tiếp đón hắn.
Năm đó, Lạc Nam lần đầu nhìn thấy nàng cũng bị kinh diễm một phen…
Trì Du Điệp chẳng những xinh đẹp, nàng còn có được một cổ khí chất đặc biệt đã được hun đúc nên trong quá trình cai trị Hồn Thiên Giới, đó là khí chất của nữ nhân trưởng thành, trải qua thăng trầm cuộc sống, nhìn thấu bụi trần.
So với những Đế Nữ hay nữ nhân đồng lứa được sinh ra ở Tiên Giới, Trì Du Điệp đến từ Hạ Giới, xuất thân vốn ở dưới tầng chót, gia đình ngộ hại khi còn rất nhỏ, nhờ vào một mảnh vỡ Luân Hồi Kính mà chuyển mình, từng bước leo cao, thống ngự toàn bộ Hồn Thiên Giới, lại đối kháng với kẻ thù mạnh hơn đến từ Tiên Giới.
Sau khi phi thăng cũng chẳng hề bằng phẳng…
Cuộc đời của Trì Du Điệp cực kỳ đặc sắc, buồn nhiều hơn vui, khổ nhiều hơn sướng…
Chính những điều này đã tạo nên sự khác biệt, một loại khí chất khiến nam nhân khi tiếp xúc phải nhịn không được muốn tìm hiểu, muốn chinh phục, muốn sở hữu lấy nàng.
Đó là chưa kể Linh Hồn của Trì Du Điệp không chút tạp chất, là bạn tình song tu hoàn mỹ đối với bất kỳ nam nhân nào.
ẦM ẦM ẦM ẦM!
Đúng lúc này, ở giữa quảng trường xuất hiện một đài cao rộng lớn, chính là sàn đấu luận bàn giữa các Đế Tử cũng như Đế Nữ.
Phần phật…
Như muốn ra oai trước mặt mỹ nhân, Đế Tử Hùng Giang của Hùng Hồn Các đã phi thăng lên đài, ánh mắt sáng quắc nhìn xuống Trì Du Điệp:
“Tại hạ mạo muội đi đầu, muốn hướng về Du Điệp Đế Nữ luận bàn một phen!”
Trong lòng hắn đắc ý thầm nghĩ mình phải biểu hiện thật tốt, đánh bại Trì Du Điệp để nàng tâm phục khẩu phục, tạo ấn tượng mạnh.
“Hừ! thân là nam nhân lại khiêu chiến nữ nhân?” Theo một tiếng hừ lạnh vang lên.
Chỉ thấy Đế Tử Lưu Liệt phá không xuất hiện trên đài, óng tay áo nhẹ phất, đường hoàng nói ra:
“Để ta thay mặt Du Điệp sư muội tiếp lấy cao chiêu của Hùng huynh!”
“Haha, cầu còn không được!” Hùng Giang ngửa đầu cười dài ra vẻ phóng khoáng.
“Mời!” Lưu Liệt trầm giọng.
Trong sự cổ vũ của đám đông, hai vị Đế Tử lao vào nhau chiến đấu.
Không hổ là thiên tài của Đế Cấp Thế Lực, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, các loại Hồn Kỹ liên tục thi triển ra.
Luận bàn giữa Hồn Tu với Hồn Tu nguy hiểm hơn Tiên Tu luận bàn rất nhiều, bởi vì tổn thương Linh Hồn vốn là khó trị, nên hai tên Đế Tử cũng cực kỳ nghiêm túc chiến đấu.
“Còn kém hơn đám người Minh Không, Vô Nhai một chút…” Lạc Nam trong lòng âm thầm đánh giá.
Minh Không và Vô Nhai đều là những nhân vật đã có tên trên Thiếu Đế Bảng, mặc dù xếp hạng không cao…nhưng chiến lực không phải đám Đế Tử của Hồn Ngọc Giới này có thể so sánh.
Lạc Nam xem một hồi ngáp dài ngáp ngắn, qua đi chút hứng thú ban đầu thì mấy tên này trong mắt hắn cũng như trẻ con đánh nhau, không có gì đặc sắc.
…
“PHỐC!”
Rốt cuộc, Hùng Giang khóe miệng rỉ máu, sắc mặt tái nhợt lên tiếng nhận thua.
Hắn vừa mới đột phá Hồn Tôn không lâu, so với Lưu Liệt đã là Hồn Tôn hơn mười năm trước còn kém chút tích lũy, cường độ Linh Hồn cũng không sánh bằng.
“Đa tạ!” Lưu Liệt mỉm cười chắp tay, ánh mắt vô thức nhìn về phía Trì Du Điệp.
Phát hiện nàng hai mắt khép hờ, không hề chú ý đến dáng vẻ oai phong vừa rồi của mình, trong lòng âm thầm ảo não.
Toàn bộ Lưu Hồn Tông đều biết tính cách của Trì Du Điệp rất nhạt, ngày thường chỉ lo bế quan tu luyện, nỗ lực khó ai sánh bằng.
Hắn thật tình không biết, Trì Du Điệp trong đầu chỉ muốn lọt vào top 100 để sư phụ đáp ứng lời hứa tìm kiếm tung tích của nam nhân kia, nào đâu rảnh quan tâm đến những chuyện gì khác?
“Hừ, trở về nỗ lực tu luyện!” Hùng Hồn Các Chủ mất hứng nhìn lấy nhi tử quát mắng.
Hiển nhiên việc nhi tử thua cuộc khiến hắn cảm thấy mất mặt.
“Haha, thắng thua là chuyện thường tình, Hùng Giang đã rất cố gắng!” Lưu Lãnh dương dương đắc ý nói.
“Lưu Liệt Đế Tử quả thật anh hùng xuất thiếu niên!” Bích Hồn Phái Chủ mỉm cười nhìn nhi tử:
“Ngạo Nhi, ngươi đi lĩnh giáo Lưu Đế Tử một phen!”
“Tuân mệnh!” Bích Ngạo tự tin mỉm cười, không nói hai lời lao vọt lên đài.
Thấy tình cảnh này, Đại Trưởng Lão của Lưu Hồn Tông không chịu thua kém, nhìn sang con trai đề nghị:
“Sư huynh của ngươi vừa mới chiến xong Hùng Đế Tử, ngươi thay hắn tiếp đón Bích Đế Tử đi!”
“Tuân mệnh phụ thân!” Lưu Lạc gật mạnh đầu.
“Haha, nhờ Sư Đệ!” Lưu Liệt thản nhiên cười: “Ta nhường lại sân khấu cho đệ tỏa sáng!”
Hắn mới không ngu ngốc chiến thêm Bích Ngạo, vừa mới đánh với Hùng Giang đã tốn không ít sức, chiến tiếp khả năng thắng không cao, chi bằng xuống đài giữ vững hình tượng.
Lưu Lạc điềm nhiên lên đài, đối diện với Bích Ngạo.
Hai người không nói tiếng nào, lập tức triển khai chiến đấu.
ẦM ẦM ẦM!
Hồn Kỹ va chạm, bầu không khí trở nên nhiệt liệt.
“Các vị quá yếu!”
Đúng lúc này, một thanh âm cuồng ngạo vang vọng mà lên.
Đám Đế cấp cường giả ngồi trên nhíu mày, bất quá cũng không ngăn cản.
Chỉ thấy một thân ảnh như đạp trăng mà đến xuất hiện trên đài cao, ngửa đầu cười dài quát:
“Cự Hồn Trảo!”
Vô tận Hồn Lực ngưng tụ giữa bầu trời, hóa thành một đôi Cự Trảo che phủ thương khung, ngang nhiên chấn thẳng xuống Bích Ngạo và Lưu Lạc đang chiến đấu.
“Không tốt!” Bích Ngạo với Lưu Lạc sắc mặt đại biến.
Hai người nhanh chóng thi triển Hồn Kỹ phòng ngự…
Cự Hồn Trảo bất chấp phòng ngự, tác động trực tiếp vào cơ thể hai người, đem Hồn Kỹ của bọn hắn làm cho trở nên vô dụng.
PHỐC!
Bích Ngao cùng Lưu Lạc máu tươi cuồng phún, thân thể bay vọt xuống đài, sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn người vừa đến quát lên:
“Mạc Nhai của Săn Ma Điện?”
Toàn trường lập tức vỡ tổ.
Bởi vì thân ảnh vừa xuất hiện một chiêu đem cả Bích Ngao và Lưu Lạc đánh bay xuống đài không ai khác chính là Đế Tử của Mạc Gia – Gia Tộc quản lý chi nhánh Săn Ma Điện ở Hồn Ngọc Giới.
Chẳng trách vừa rồi khi Mạc Nhai ra tay, một đám Đế Cấp cường giả nhận ra nhưng không ngăn cản.
Bọn hắn nể mặt Săn Ma Điện a…
Bất quá nể mặt thì nể mặt, Đại Trưởng Lão Lưu Hồn Tông cùng Phái Chủ Bích Hồn Phái thật sự nổi giận quát:
“Mạc Nhai Đế Tử, ngươi muốn làm gì? Săn Ma Điện kiêu ngạo như thế sao?”
“Không…không…không!” Mạc Nhai liên tục lắc đầu, khóe môi cười nhạt nhún nhún vai:
“Các vị hiểu lầm, tại hạ chỉ là muốn luận bàn với mấy huynh đệ tỷ muội một phen mà thôi, chẳng ngờ bọn hắn quá yếu, lấy hai đánh một cũng bị văng xuống đài!”
Giọng điệu của Mạc Nhai trở nên tràn đầy thất vọng…
“Ngươi rõ ràng là đánh lén!” Bích Ngao cùng Lưu Lạc giận tím mặt.
“Vậy sao?” Mạc Nhai khinh thường cười: “Vậy ta cho các ngươi một cơ hội, lên đây cùng ta chiến đấu!”
Bích Ngao với Lưu Lạc hừ lạnh một tiếng, quay về chỗ đứng, đối với lời của Mạc Nhai làm như không nghe thấy.
Bọn hắn biết dù hai người liên thủ cũng chẳng thể đánh bại Mạc Nhai.
Một đám Đế Cấp cường giả sắc mặt âm trầm, bọn hắn tự nhận hậu bối của mình khó thể nào sánh bằng Đế Tử của Săn Ma Điện, nhất là khi Mạc Nhai còn là Hồn Tôn Hậu Kỳ, so với bất kỳ hậu bối nào ở đây đều cao hơn.
Sự xuất hiện của Mạc Nhai đã phá đi cuộc luận bàn lần này của đám Đế Tử, Đế Nữ…
Nhưng mấy vị Đế Cấp cường giả lại không tiện nói gì, dù sao thì Mạc Nhai cũng là hậu bối, còn là Đế Tử của Săn Ma Điện, hắn tuyên chiến chẳng có gì sai trái.
Có trách thì chỉ trách hậu bối nhà mình không thể sánh bằng người ta.
“Thế nào? không ai muốn cùng ta chiến sao?” Mạc Nhai ánh mắt đảo quanh hỏi:
“Ngay cả ta các ngươi cũng không chiến, còn mơ ước Thiếu Đế Chi Chiến cái rắm a? thật là đáng thất vọng, ở nhà hết đi!”
“Hừ, để tại hạ lĩnh giáo Mạc Nhai Đế Tử!” Vương Bắc của Vương Gia rốt cuộc không nhịn được, phi thân lên đài.
Đáng tiếc, hắn không phải đối thủ của Mạc Nhai, chỉ sau gần năm phút đã bị đánh bại, linh hồn tổn thương.
“Kế tiếp!” Mạc Nhai hai tay chắp sau lưng, kiêu ngạo mở miệng: “Đừng để ta thất vọng, cảm thấy không đủ thì toàn diện xông lên!”
“Dù là Đế Tử Săn Ma Điện cũng không thể kiêu ngạo như vậy!” Tiễn Vong của Tiễn Hồn Tông tiếp chiêu.
Đáng tiếc, kết quả chẳng thể thay đổi, Tiễn Vong bại trận.
“Người tiếp theo!” Mạc Nhai vỗ vỗ hai tay, một bộ chiến chưa hề đã ghiền.
“Để ta lên!” Lưu Lãnh giận dữ quay lại chiến trường.
Kết quả không hề thay đổi, Mạc Nhai lấy sức một người nghiền ép từng vị Đế Tử.
Rất nhanh, bảy vị Đế Tử bị Mạc Nhai đánh cho la liệt, chênh lệch thực sự quá lớn.
Mạc Nhai hai tay chắp sau mông, cao cao tại thượng nhìn đến đám Đế Cấp cường giả:
“Các vị tiền bối, cử ra hậu bối xuất sắc nhất của các ngươi có được không?”
Một đám cường giả nghe xong sắc mặt như ăn phải con ruồi, tên này rõ ràng biết những kẻ vừa bại đã là hậu nhân ưu tú nhất của bọn hắn.
Mạc Nhai lúc này cười cười, ánh mắt tham lam liếc nhìn năm vị Đế Nữ, ngã ngớn phất phất tay:
“Nếu đã đến, bổn Đế Tử cũng muốn cùng các mỹ nhân luận bàn, các ngươi toàn bộ lên đi!”
Bốn vị Đế Nữ hai mặt nhìn nhau, duy chỉ có Trì Du Điệp sắc mặt vẫn vô cùng bình thản, dường như không nhận ra Mạc Nhai đang khiêu khích mình.
“Nếu Mạc Nhai Đế Tử đã có hứng thú, các ngươi cứ toàn lực đánh một trận là được!” Đám Đế Cấp cường giả cân nhắc nói.
Bại trước Đế Tử của Săn Ma Điện cũng không có gì mất mặt.
Đạt được trưởng bối đồng ý, năm vị Đế Nữ đạp không lên đài…
Trì Du Điệp cũng bình thản tiến lên.
Mạc Nhai lúc này ánh mắt đăm đăm nhìn về phía Trì Du Điệp, khóe môi cong lên cười tà:
“Nghe danh Du Điệp Đế Nữ đã lâu, hôm nay diện kiến quả thật kinh diễm một phen!”
Ngày thường Trì Du Điệp cực ít rời khỏi nơi bế quan, tin đồn về nàng thì nhiều nhưng số người gặp mặt chẳng có bao nhiêu.
Mạc Nhai cũng là một Hồn Tu, đương nhiên thèm muốn Trì Du Điệp.
Đáng tiếc Săn Ma Điện không được lấy thế hiếp người nên hắn chẳng có cơ hội gặp được nàng.
Lần này nghe tin Lưu Hồn Tông tổ chức luận bàn cho các Đế Tử Đế Nữ, Mạc Nhai mới lấy cớ tiến vào luận bàn để gặp gỡ Trì Du Điệp.
Vừa nhìn đã lập tức bị kinh động, hắn quyết định nữ nhân này phải là của mình.
Trì Du Điệp ánh mắt khép hờ, dường như kẻ đứng trước mặt nàng không phải Đế Tử của Săn Ma Điện.
Nàng hiểu dung mạo mang đến cho mình nhiều phiền phức, nên dùng thái độ lãnh đạm để bài tỏ thái độ xa lánh thay vì trực tiếp mở miệng từ chối sẽ đắc tội Săn Ma Điện, mang đến phiền phức cho sư phụ.
Bất quá, Mạc Nhai đương nhiên không chịu bỏ qua…
Hắn cười mỉm đề nghị: “Lấy năm đánh một, bổn Đế Tử quá chịu thiệt thòi!”
“Như vầy đi, nếu ta đánh bại các nàng, mỗi người phải cho ta một cơ hội theo đuổi!”
Lời nói tự tin pha lẫn vẻ anh tuấn, đã có hai trong số năm vị Đế Nữ cảm thấy đọng lòng.
Xét về thực lực hay địa vị, Mạc Nhai đều vượt qua đám Đế Tử đang có mặt nha.
Một đám Đế Cấp cường giả ánh mắt lấp lóe, thầm nghĩ nếu có thể thông qua nữ đồ đệ để trở thành thông gia với Săn Ma Điện cũng là kết quả không tồi.
Mạc Nhai thấy không ai đáp lời, tiếp tục giở thói lão luyện tán gái: “Im lặng chính là đồng ý, cứ quyết định như vậy!”
“Ta từ chối!”
Một thanh âm thản nhiên vang lên khiến sắc mặt Mặc Nhai trở nên cứng đờ.
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ.