Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1101: 1101




Tốc độ đến từ Đế Vũ Phong Ảnh thật sự là quá khủng bố.

Chỉ một phán đoán sai lầm của Lạc Nam, hắn đã không thể kịp thời làm ra hành động tiếp theo để phản kháng.

Bởi vì Phong Ảnh Tuyệt Sát đã tập sát trực diện.

Kinh Văn Bất Hủ điên cuồng ngâm tụng, Vạn Cổ Bất Hủ Thân triển khai đến cực hạn, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm kết hợp với Cốt Môn tạo thành Cốt Dực trùm lấy bên ngoài thân thể.

ẦM ẦM ẦM ẦM…
Đế Phong Chi Lực nghiền ép, Bát Hoang Cốt Dực nhanh chóng bị đánh tan…
Kinh Văn Bất Hủ ngăn cản Lạc Nam bị thương trước công kích mạnh mẽ của Đế Vũ Phong Ảnh, nhưng thân thể hắn vẫn bị lực đạo khủng bố của những cơn lốc đánh bay ra ngoài, văng khỏi Ngũ Long Đế Cung.

“Tiểu Nam!” Âu Dương Thương Lan lập tức nổi giận, ánh mắt thanh lãnh liếc lấy Đế Vũ Phong Ảnh.

Dám đánh nam nhân của nàng, dù là Dị Vật do sư phụ Kim Nhi gửi đến cũng không được.

Đang muốn xách Thương tấn công, âm thanh của Lạc Nam đã tryền vào tai nàng:
“Để ta tự giải quyết, như thế mới có thể đánh cho nàng ấy phục!”
“Được không chàng? Thiếp thấy tốc độ của nàng ấy quá kinh khủng!” Âu Dương Thương Lan không mấy tự tin.

Nói về chiến lực, Đế Vũ Phong Ảnh chắc chắn không sánh bằng Lạc Nam.

Nhưng nếu nói về tốc độ, Lạc Nam thật sự quá mức thiệt thòi.

Cổ nhân có câu Duy Nhanh Bất Phá không phải không có đạo lý.

“Yên tâm! Ta có giải pháp!” Lạc Nam tự tin cười, phủi phủi thân thể chật vật đứng dậy.

‘‘Sao có thể ?’’
Phân thân tiêu tan, Đế Vũ Phong Ảnh khó tin nhìn lấy Lạc Nam vẫn còn hoàn hảo vô hại.

Phải biết rằng, mặc dù thực lực không còn như xưa, nhưng một chiêu Phong Ảnh Tuyệt Sát của nàng vẫn tự tin trọng thương được Đại Đế bình thường.

Vậy mà sau khi đã đánh trực diện vào cơ thể của một Tôn giả như Lạc Nam, chẳng để lại chút thương thế nào.

Chứng kiến chuyện hoang đường như vậy, ngay cả Đế Vũ Phong Ảnh đã tung hoành chiến trường nhiều năm cũng sinh lòng hoài nghi.

‘‘Là những hình xăm thần bí kia…’’ Đế Vũ Phong Ảnh rất nhanh đã nhận ra chỗ khác thường.

Ban đầu nhìn thấy trên thân Lạc Nam xuất hiện một đám hình xăm nàng cũng không thèm để ý.


Nhưng sau khi chứng kiến những hình xăm trở nên phát sáng hết sức thần thánh, sau đó Lạc Nam ăn trọn công kích của mình mà không hề hấn gì.

Đế Vũ Phong Ảnh làm sao không kinh ngạc ?
“Hừ, ta mới không tin thế gian có phòng ngự tuyệt đối, dù là Sơn Cự năm đó cũng không thể phòng ngự bất bại, mà Nghịch Long Chiến Thân cũng chẳng thể chống nổi Thiên Kiếp khi tiến vào cảnh giới kia oanh sát !’’ Nàng âm thầm suy nghĩ, hạ quyết tâm :
‘‘Những hình xăm kia của hắn chắc chắn có giới hạn nào đó, ta chỉ cần đánh đến tột cùng giới hạn của chúng là được !’’
Nghĩ là làm, Đế Vũ Phong Ảnh vận chuyển tốc độ, thân thể lại một lần nữa biến mất.

Nhưng lần này, chẳng biết từ bao giờ Lạc Nam đã thản nhiên đứng ngay tại chỗ nàng vừa xuất hiện.

‘‘Phật Nộ Hàng Ma Quyền !’’
Một quyền mang theo uy nghi và phẫn nộ, hư ảnh Đại Phật hung hăng giáng lâm.

‘‘Làm sao có thể ?’’ Đế Vũ Phong Ảnh trong lòng cả kinh.

Lạc Nam làm sao biết trước nàng sẽ dừng tại nơi này ?
Tuy nhiên mặc dù kinh ngạc, Đế Vũ Phong Ảnh cũng lập tức làm ra hành động ứng đối.

Đôi Phong Dực chắp lại như đại bàng hộ thân, ngăn cản một quyền mạnh mẽ của Lạc Nam.

ẦM !
Phong Dực kịch liệt chấn động…
Thân thể Đế Vũ Phong Ảnh vốn đang chấn thương nay phải chịu rung động đến từ chấn động chiến đấu nên bay ra ngoài.

Trong quá trình bay vọt, Đế Vũ Phong Ảnh nhanh nhẹn ổn định thân hình, lấy bị động hóa chủ động, xoay người muốn tập kích Lạc Nam.

Nhưng Đế Vũ Phong Ảnh vừa mới hiện thân, Lạc Nam lại như một cái u linh ở phía sau lưng nàng, Bá Lực Chưởng trong tay đã ngưng tụ sẳn sàng, hung hăng đẩy mạnh.

Sắc mặt Đế Vũ Phong Ảnh ngưng trọng, cảm nhận được sự nguy hiểm từ Bá Lực Chưởng khiến nàng không dám ngạnh kháng.

‘‘Phong Giải Thể !’’
Thanh lãnh thét lên một tiếng, cơ thể Đế Vũ Phong Ảnh đột nhiên hóa thành vô số ngọn gió tách biệt mà ra.

Mất đi mục tiêu, Bá Lực Chưởng đánh vào khoảng không, đem một phần mặt đường nghiền cho nát bấy.

Ngay sau đó, những ngọn gió lại kéo nhau trở về, dung hợp vào nhau, Đế Vũ Phong Ảnh hiện ra ở một nơi khác.

‘‘Chờ nàng đã lâu !’’ Thanh âm Lạc Nam cười tủm tỉm vang lên bên tai.

Lạc Hồng Kiếm xuất hiện, thản nhiên trảm xuống.


PHỐC !
Cơ thể Đế Vũ Phong Ảnh bị chia làm đôi, hóa thành hai ngọn gió lớn, sau đó lại kết tụ vào một chỗ, hình thành nhân hình.

Lạc Nam lại quỷ dị xuất hiện đúng chỗ.

‘‘Tốc độ của ngươi không thể nhanh hơn ta !’’ Đế Vũ Phong Ảnh triệt để chấn kinh.

Nếu một lần thì có thể xem là trùng hợp, nhưng liên tục hai lần, ba lần, bốn lần…
Lạc Nam đều đi trước nàng một bước, xuất hiện ở vị trí của nàng và ra tay đánh nàng.

Thế cục chuyển biến quá nhanh, đối với một nhân vật kiêu ngạo về tốc độ như Đế Vũ Phong Ảnh thật sự khó thể nào mà chấp nhận.

Mặc dù Lạc Nam cũng rất khó khiến nàng thực sự trọng thương hay tổn hại, nhưng việc bị bắt bài một cách triệt để như vậy làm Đế Vũ Phong Ảnh vô cùng đả kích.

Ngay cả Âu Dương Thương Lan đứng ở bên cạnh nhìn xem cũng hoa mắt chóng mặt, vừa tự hào vừa kiêu ngạo, pha lẫn một chút khó hiểu nhìn về Lạc Nam.

Nam nhân của nàng quá mức kinh khủng, tốc độ của hắn không nhanh bằng Đế Vũ Phong Ảnh, nhưng dường như hắn có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng đối thủ, biết vị trí mà Đế Vũ Phong Ảnh hiện ra từ trước, sau đó ung dung thi triển Thiên Hạ Vô Cực tiến đến chờ sẳn.

‘‘Hắn vì sao làm được ?’’ Âu Dương Thương Lan tò mò, bắt đầu đánh giá Lạc Nam một cách thật kỹ.

Rất nhanh, nàng phát hiện điểm mấu chốt.

Chỉ thấy bên trên con mắt trái của Lạc Nam chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một cái đồng tử vặn vẹo vô cùng tà môn đang xoay tròn, cái đồng tử này khóa chặt lấy Đế Vũ Phong Ảnh.

‘‘Thần Thông thứ ba thuộc về Cấm Kỵ Chi Nhãn – Do Thám Tương Lai !’’
Một khi kích hoạt, người sử dụng phải hao tổn Hồn Lực để nhìn thấu tương lai trong một phạm vi mà Cấm Kỵ Chi Nhãn có thể bao phủ.

Muốn nhìn thấu tương lai cách thực tại càng xa, đòi hỏi lượng Linh Hồn càng khổng lồ.

Với tu vi Hồn Tôn của mình lúc này, dù có Ôn Hồn Liên và Diệt Hồn Liên hỗ trợ, Lạc Nam cũng chưa thể nhìn thấu tương lai vượt quá nửa ngày.

Nhưng để nhìn thấu những bước hành động và chiến đấu sắp xảy ra của Đế Vũ Phong Ảnh vẫn miễn cưỡng có thể làm được.

Thử hỏi, Đế Vũ Phong Ảnh nhanh đến mức nào…có thể nhanh hơn người nắm trước tương lai sao ?
Hắn biết một giây sau nàng sẽ tiếp cận mình từ phía sau lưng, thì khi nàng chưa hành động hắn đã đề phòng phía sau lưng mà chờ đợi phản kích rồi.

Đó là sự chênh lệch giữa một kẻ chỉ có tốc độ thuần túy và một kẻ quan sát được tương lai trong cuộc chiến.


Đương nhiên, cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.

Linh Hồn của mình đang cực kỳ đau nhứt là những thứ Lạc Nam cảm nhận được.

Di chứng mà Do Thám Tương Lai mang lại ảnh hưởng nghiêm trọng đến Linh Hồn còn nặng hơn so với những lần Đoạt Hồn vô tội vạ trước đây.

Bất quá lúc này đang bận chinh phục Dị Phong, Lạc Nam đương nhiên sẽ không bộc lộ nhược điểm và hạn chế của mình ra ngoài.

Lạc Nam vẫn cố giữ khuôn mặt bình tĩnh, cắn răng nuốt vào nửa bình Tẩy Hồn Thủy để cơn đau suy giảm.

‘‘Những hành vi liên quan đến tương lai, quá khứ hay nhân quả đều quá mức cao thâm khó dò, di chứng mà chúng nó để lại thường rất nặng, một số trường hợp còn chẳng biết vì sao mình chết !’’ Kim Nhi khuyên Lạc Nam :
‘‘Không đến lúc bất đắc dĩ tuyệt đối đừng thi triển Do Thám Tương Lai hay Nghịch Sát Tương Lai làm gì !’’
‘‘Được rồi !’’ Lạc Nam vẫn nghe lời Kim Nhi căn dặn.

Nha đầu này luôn muốn tốt cho hắn, Thần Thông Kim Khẩu Ngọc Ngôn của Nữ Hoàng có di chứng, thì những thứ nghịch thiên như Dò Thám Tương Lai với Nghịch Sát Tương Lai có di chứng là chuyện bình thường.

‘‘Ngươi rốt cuộc là ai ?’’
Mà lúc này, Đế Vũ Phong Ảnh đã dừng lại công kích, lạnh lùng nhìn Lạc Nam mở miệng.

Lạc Nam chép miệng, quả nhiên cường giả sẽ được cường giả tôn trọng.

Trước đó hắn quá mức vô danh tiểu tốt, Đế Vũ Phong Ảnh không thèm nói chuyện vì xem nhẹ hắn.

Nhưng hiện tại, Lạc Nam đã lấy thực lực của mình chứng minh cho nàng ta biết bản lĩnh, Đế Vũ Phong Ảnh đương nhiên tâm phục khẩu phục.

Chủ động nói chuyện với hắn.

‘‘Ta là Lạc Nam…’’ Lạc Nam cười cười, nắm lấy tay Âu Dương Thương Lan giới thiệu : ‘‘Nàng ấy là Tiểu Lan, thê tử ta !’’
‘‘Các ngươi vì sao mang ta đến tận đây ? dùng thủ đoạn nào ?’’ Đế Vũ Phong Ảnh vẫn còn không vui.

‘‘Người mang nàng đến đây là sư phụ ta, chúng ta chưa có bản lĩnh lớn như vậy !’’ Lạc Nam cười tủm tỉm.

‘‘Sư phụ ngươi ?’’ Đế Vũ Phong Ảnh sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Nhân vật có thể thần không biết, quỷ không hay cưỡng chế nàng đưa đến một nơi xa lạ, quả thật mạnh đến rợn người.

Vì thế nàng mới biểu lộ trịnh trọng như vậy, cũng không nghi ngờ lời của Lạc Nam.

Bởi vì Lạc Nam và Âu Dương Thương Lan mặc dù cũng là thiên tài nổi bậc, nhưng còn chưa thần thông quảng đại đến mức như vậy, sau lưng có sư phụ cường đại chống lưng là dễ hiểu.

‘‘Không sai !’’ Lạc Nam ung dung nói : ‘‘Ta có ba vị sư phụ, bất kỳ người nào cũng đủ bản lĩnh cưỡng chế mang nàng đến đây!’’
‘‘Nhưng lần ra tay này chính là sư phụ thứ nhất, không tiện lộ mặt !’’
‘‘Nói đi ! mục đích gì ?’’ Đế Vũ Phong Ảnh hừ lạnh hỏi.

Trên thế gian này vốn không có chuyện gì vô duyên vô cớ, sư phụ của tiểu tử này đã phí công bắt nàng, nói rõ có chuyện cần đến nàng, Đế Vũ Phong Ảnh thừa hiểu điều đó.

‘‘Bởi vì chúng ta có cùng chí hướng, bởi vì ta có thể giúp cố nhân của nàng báo thù, ta có thể giúp nàng đoàn tụ cùng chiến hữu năm đó, thậm chí ta có thể khôi phục thực lực cho nàng theo thời gian !’’ Lạc Nam thành thật nói :

‘‘Nhưng đổi lại, ta cần lực lượng của nàng…Phong Ảnh Tướng Quân à !’’
Đế Vũ Phong Ảnh toàn thân chấn động, ánh mắt đề phòng nhìn lấy :
‘‘Làm sao ngươi biết ?’’
Năm đó, Phong Ảnh Quân như quỷ mị thần long thấy đầu không thấy đuôi, mỗi một thành viên đều khoác áo choàng, đeo mặt nạ cao cấp, không nhìn rõ dung mạo.

Vì thế mà có rất ít người biết thân phận thật sự của nàng là một đại tướng dưới thời của Nghịch Long Đế.

Vậy mà Lạc Nam một hơi nói ra, Đế Vũ Phong Ảnh mới cảm thấy bất ngờ.

Năm đó chinh chiến thiên hạ, kẻ thù của nàng vẫn còn rất nhiều…nếu để bọn hắn biết Phong Ảnh Tướng Quân còn sống, hơn nữa tu vi đang suy yếu, chắc chắn sẽ tìm đến trả thù.

Chuyện này Đế Vũ Phong Ảnh không cảm thấy tốt lành gì.

‘‘Ta đã tìm thấy nàng đương nhiên phải có thủ đoạn biết lai lịch của nàng !’’ Lạc Nam cười tủm tỉm nói :
‘‘Thế nào ? có nguyện ý hợp tác hay không ?’’
‘‘Nói cho ta dã tâm của ngươi ?’’ Đế Vũ Phong Ảnh hỏi ngược lại.

‘‘Thống nhất Tiên Ma lưỡng giới, khôi phục trật tự vũ trụ !’’ Lạc Nam gằn từng chữ một.

‘‘Hahaha !’’ Đế Vũ Phong Ảnh cười khanh khách, ngũ quan tuyệt mỹ tràn đầy hứng thú, cũng tràn đầy khiêu khích nhìn lấy Lạc Nam.

Từ bên trong mắt nàng, Lạc Nam có thể nhìn thấy sự xem nhẹ, sự trêu chọc hắn ếch ngồi đáy giếng, sự chế nhạo hắn không biết trời cao đất rộng.

Đế Vũ Phong Ảnh thật sự không nhịn được khi nghe lời như vậy thốt ra từ miệng một tiểu tử Tiên Tôn.

Mặc dù tiểu tử này rất lợi hại trong tất cả những tiểu bối mà nàng từng chứng kiến, nhưng hậu bối chung quy là hậu bối.

Ngay cả chủ công trước đây của nàng, nhân vật trấn áp đương thời như Nghịch Long Đế cũng chưa từng thốt ra lời ngông cuồng như vậy.

Mặc dù dã tâm của hai người rất giống, nhưng Nghịch Long Đế che giấu rất sâu, ngoài mặt chỉ hô hào thống nhất Tiên giới, thực chất trong tâm là muốn mượn Tiên giới làm bàn đạp để đánh luôn Ma giới, thống nhất vũ trụ.

Chuyện này chỉ có thân tính dưới thời Nghịch Long mới biết được.

Nhưng tiểu tử Lạc Nam này thì khác, hắn trực tiếp nói ra dã tâm trong lòng không chút giữ lại, vừa đáng khen nhưng càng nhiều hơn là đáng trách.

Nếu lời này truyền ra, đủ khiến hắn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Cả Tiên giới và Ma giới đều không muốn xuất hiện một vị Nghịch Long Đế thứ hai…
Chuyện này làm ảnh hưởng đến lợi ích của quá nhiều thế lực, bọn hắn sẽ không ngồi yên nhìn người khác đi theo con đường Nghịch Long Đế, bóp nát từ trong trứng nước.

Không phật lòng vì thái độ của Đế Vũ Phong Ảnh, Lạc Nam còn mỉm cười hỏi ý kiến :
‘‘Nàng cảm thấy ta có bao nhiêu cơ hội thành công ?’’
Đế Vũ Phong Ảnh đánh giá hắn một lát, hồi sau nghiêm nghị đáp :
‘‘Không có cơ hội !’’

Chúc cả nhà ngủ ngon.