Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1105: 1105




Bên ngoài làng chài nhỏ…
“Đây là tiền bán vảy yêu thú, cộng thêm một chút dành dụm được mấy năm qua của làng, bà cháu hai người lên đường cẩn thận!”
Trưởng lão lưng còng tay cầm quải trượng, dẫn theo một đám dân làng đưa tiễn hai bà cháu Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu nhìn túi tiền trưởng làng đưa đến mà không dám cầm, khôn ngoan nhìn sang bà bà của mình bằng ánh mắt hỏi ý.

“Những năm qua, lão thân và Tiểu Tiểu làm phiền làng mình nhiều quá…” Bà Bà hai mắt rưng rưng, giọng điệu khàn khàn:
“Làm sao còn có mặt mũi tiếp tục nhận công sức của mọi người?”
Ở thế giới tu chân, sinh mệnh của phàm nhân vốn như cỏ rác bên đường, làng chài có thể tồn tại đến ngày hôm nay cũng giống như bầy kiến nhỏ chật vật kiếm ăn từng bữa, mỗi một lần dân làng ra ngoài là một lần nguy hiểm, số tiền trưởng làng đưa cho thật sự là tất cả tích xúc của làng.

“Đều là người cùng làng, đừng có khách khí với lão phu!” Trưởng Làng râu tóc dựng ngược mắng:
“Lão phu từng làm tạp dịch vài chục năm ở chỗ kia, biết đó là nơi tàn khốc đến mức nào, thế giới rộng lớn vô hạn, bà cháu hai người không có tiền hộ thân, sẽ chết đói trên đường đi!”
“Nhưng mà…” Bà lão do dự.

“Đừng có cố chấp, chẳng lẽ bà muốn Tiểu Tiểu khả ái của chúng ta phải ăn mày trên đường đi sao?” Trưởng làng nghiêm mặt hỏi.

“Trưởng làng nói phải đó, bà cháu hai người lên đường tìm Tiên, lộ trình xa xôi, không có chút tiền hộ thân làm sao chúng ta yên tâm được?” Một vị lão nhân có tiếng nói trong làng cũng lên tiếng.

“Bà bà cứ an tâm cầm lấy tiền này, làng ta vẫn còn người có khả năng lao động, không chết đói đâu mà lo!” Dân làng nhao nhao quan tâm khuyên nhủ.

Đối với hoàn cảnh của hai bà cháu Tiểu Tiểu, toàn bộ làng chài đều vô cùng thông cảm.

Bà bà chỉ là một phàm nhân xuất thân bần hàn, toàn bộ gia đình đã chết trong lần sóng thần vài chục năm về trước.

Đến tuổi xế chiều, bà thu nhận hai đứa trẻ mồ côi nuôi dưỡng, một nam hài và một nữ hài.

Nam hài đặt tên Tần Tần năm tuổi…mà nữ hài chính là Tiểu Tiểu chỉ mới một tuổi.

Bà cháu ba người nương tựa lẫn nhau mà sống bên trong làng chài, mặc dù hoàn cảnh bần hàn cơ cực, mỗi ngày lại trôi qua đều vô ưu vô lo, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo…
Tiểu Tiểu và Tần Tần lớn lên cùng nhau, quan hệ vô cùng tốt, Tiểu Tiểu rất quấn quít ca ca Tần Tần, so với huynh muội ruột thịt còn thân thiết hơn.

Cứ tưởng bà bà sẽ được cùng hai đứa cháu sống đến cuối đời, cứ tưởng Tiểu Tiểu sẽ được vĩnh viễn ở bên ca ca…
Đáng tiếc, cuộc sống khắc nghiệt đã chia rẻ gia đình nhỏ.

Cách đây năm năm, khi Tiểu Tiểu chỉ mới sáu tuổi, ca ca Tần Tần của nàng bị một đám tu sĩ bắt đi cùng vô số thanh niên khác trên đại lục.

Nghe nói là có tông môn vơ vét thanh niên mười tuổi trở lên đi lao động chân tay, khai thác Linh Thạch, phục vụ ba năm là sẽ được thả về quê nhà…
Tần Tần không may bị bắt đi, bỏ lại Tiểu Tiểu và bà bà đau khổ chờ đợi.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng…
Mỗi một ngày Tiểu Tiểu đều ra đứng trước cổng làng, âm thầm cầu nguyện ba năm nhanh chóng trôi đi, để ca ca của mình trở về, trái tim non nớt ngập tràn hy vọng…
Hiện thực, đôi lúc rất tàn khốc.


Ba năm thấm thoát mà qua, bóng dáng Tần Tần một đi vẫn chưa trở lại.

Tiểu Tiểu từ hy vọng chuyển thành tuyệt vọng, từ hy vọng chuyển thành cố chấp…
Nếu ca ca Tần Tần không trở về, nàng sẽ đích thân đi tìm hắn.

Tuổi thơ lớn lên cùng bà bà và Tần Tần, Tiểu Tiểu không muốn mất đi một trong hai người thân ít ỏi của mình…
Thế là, Tiểu Tiểu quấn lấy bà bà, cầu khẩn bà mang nàng đi tìm ca ca.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe ngập nước và khuôn mặt quật cường của cháu gái, bà bà nuốt lệ vào trong lòng.

Tiểu Tiểu còn nhỏ nên không hiểu chuyện, bà bà là người lớn sống qua một đời người, làm sao chẳng hiểu thế giới bên ngoài vốn tàn khốc?
Một đứa bé trai chỉ mới 10 tuổi như Tần Tần bị bắt đi khai thác Linh Thạch cho tu sĩ, kết cục duy nhất chỉ có thể là kiệt sức mà chết, làm sao trụ nổi thời hạn ba năm?
Mà cho dù có trụ nổi, thì những tu sĩ cao cao tại thượng kia sẽ phí công giữ đúng lời hứa đem hắn trả về quê nhà sao?
Ngày Tần Tần bị bắt, bà bà đã biết kết cục của đứa cháu trai tội nghiệp của mình, nhưng vì an toàn của Tiểu Tiểu và dân làng, chỉ có thể bất lực nhìn hắn đi vào cõi chết.

Bà bà lại không nhẫn tâm nói ra hiện thực với Tiểu Tiểu, để đứa cháu gái của mình vẫn nuôi hy vọng ca ca của nàng còn sống sót.

Trước sự nằng nặc đòi đi tìm ca ca của Tiểu Tiểu, bà bà chỉ đành chấp thuận, nói rằng muốn lên đường phải có lộ phí 200 đồng tiền, vượt quá khả năng của hai bà cháu, hy vọng Tiểu Tiểu biết khó mà lui.

Trong thế giới của phàm nhân, Linh Thạch là thứ gì đó cực kỳ xa xỉ…đồng tiền là vật để giao dịch nuôi sống phàm nhân.

Đối với đứa trẻ như Tiểu Tiểu, 200 đồng tiền là tài sản khổng lồ.

Nào ngờ Tiểu Tiểu lập tức quyết tâm, không nói lời nào chạy ra bờ biển, bắt đầu săn bắt hải sản, nhặt xác yêu thú, quy đổi ra tiền đồng.

Hai năm qua, người ta vẫn thường xuyên nhìn thấy một tiểu cô nương lấm lem bùn đất đi dọc theo bờ biển hiểm nguy, nhặt nhạnh các mảnh vỡ trên người Yêu Thú mà tu sĩ bình thường cũng chướng mắt bỏ lại.

Rốt cuộc, mảnh vảy xà yêu trở thành vật phẩm cuối cùng trợ giúp Tiểu Tiểu gom đủ 200 đồng tiền…
Điều này ở trong mắt dân làng chài chính là kỳ tích.

Chẳng biết phép màu nào đã giúp Tiểu Tiểu thành công, sống sót qua những lần gặp phải Yêu Thú công kích ngoài bãi biển…
Bà bà bị nỗ lực của cháu gái thuyết phục, hôm nay dưới sự đưa tiễn của toàn làng, mang theo Tiểu Tiểu đầy hy vọng truy tìm ca ca.

“Ý tốt của toàn làng, bà cháu chúng tôi xin nhận vậy!” Được toàn làng thuyết phục, bà bà rốt cuộc đồng ý nhận túi tiền.

“Đa tạ trưởng làng gia gia, Tiểu Tiểu sẽ cất giữ cẩn thận!”
Tiểu Tiểu lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu, lễ phép nâng hai tay tiếp nhận túi tiền Trưởng Làng đưa đến.

“Hai bà cháu chiếu cố nhau cho tốt, làng này vĩnh viễn là nhà của hai người!” Trưởng làng ôn hòa nói.

“Trưởng Làng gia gia, ngươi biết ca ca ta đang ở đâu không?” Tiểu Tiểu mang theo hy vọng hỏi.

Trưởng Làng gật đầu, nghiêm túc nói: “Lão phu hỏi thăm cả tháng nay, biết được tu sĩ năm đó mang đi Tần Tần chính là người của Tam Linh Tông, nằm ở phương bắc Huyền Châu Đại Lục, vừa lúc làng của chúng ta cũng tại Đại Lục này, bà cháu hai người chỉ cần đi về hướng bắc, có thể tìm kiếm tung tích của Tần Tần!”

“Thật tốt quá!” Tiểu Tiểu cười khanh khách: “Đội ơn trưởng làng gia gia!”
Bên trong ánh mắt khả ái thuần lương hiện lên từng ánh sao hy vọng, dường như đã trông thấy cảnh tượng mình và ca ca Tần Tần đoàn tụ.

“Lên đường bình an…” Cả làng rơm rớm nước mắt.

Trước sự đưa tiễn của toàn làng, bóng lưng bà cháu hai người ngày càng khuất xa…
Rời khỏi chốn yên bình, hòa vào nơi tàn khốc…

“Đây là Huyền Hoàng Tinh rồi!”
Lạc Nam lơ lửng bên trên bầu trời, trong lòng thầm nghĩ.

Dựa vào thông tin mà Thiên Cơ Bảng dò xét được, Luân Kiếp Tiên Đế Cao Vĩ đầu thai chuyển thế đến Huyền Hoàng Tinh, đang làm mưa làm gió vài năm gần đây ở một thế lực đỉnh cấp.

Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn mở ra, Thấu Thị Vạn Lý triển khai, quét nhìn bốn phương tám hướng.

ẦM ẦM ẦM…
Rất nhanh, Lạc Nam phát hiện động tĩnh chiến đấu, nhìn thấy nhóm nhân loại đầu tiên, bọn hắn đang bùng nổ tu vi, đại chiến cùng một thân ảnh khổng lồ.

“Tinh Không Thú đột kích?” Lạc Nam cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn nhìn thấy nhóm tu sĩ gần mười người có cả Độ Kiếp, Bán Tiên do một Chân Tiên cầm đầu đang kịch chiến cùng Tinh Không Thú.

Tinh Không Thú đánh vào thế giới mặc dù hiếm gặp nhưng không phải là không có, nó là giống loài vô tri cuồng bạo, sẽ không bận tâm phía trước có thế giới mà né ra, ngược lại sẽ toàn lực lao vào, nghiền nát mọi thứ nhìn thấy trên đường đi.

Con Tinh Không Thú trước mặt này lớn đến vài chục trượng, hình thể như Tê Giác, quanh thân phủ đầy vảy giáp kiên cố với sức phòng ngự kinh khủng.

Chỉ một mình nó quần nhau với một đám cường giả cao cấp tại Huyền Hoàng Tinh vẫn không lâm vào thế hạ phong, thậm chí còn đang chiếm ưu thế, đem đám người đánh cho túi bụi.

Đơn giản, bởi vì người cầm đầu nhóm cường giả chỉ là một Chân Tiên Trung Kỳ, mà Tinh Không Thú trông như Tê Giác kia có thực lực của một Chân Yêu Hậu Kỳ.

Lạc Nam hứng thú quan sát, phát hiện cách nơi này hơn ngàn dặm có một Thế Lực lớn là Thủy Diễm Tông trấn thủ.

Nếu để Tinh Không Thú tự do quậy phá, Thủy Diễm Tông chắc chắn sẽ trở thành nạn nhân đầu tiên trong Huyền Hoàng Tinh.

Vì thế mà Thủy Diễm Tông xuất động toàn bộ cường giả đỉnh cao cùng Tinh Không Thú triền đấu.

Nhóm người do Chân Tiên Trung Kỳ cầm đầu là cường giả của Thủy Diễm Tông, chủ tu Thủy và Hỏa lực lượng…
PHỐC!
Sau một cú húc toàn lực của Tinh Không Thú, nam tử Chân Tiên Trung Kỳ phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay vọt vài trăm mét.

“Tông Chủ!” Một đám trưởng lão lo lắng kinh hô, sắc mặt đại biến.


Tinh Không Thú này mạnh vượt xa dự kiến của bọn hắn, sức phòng ngự trâu đến rối tinh rối mù.

Dù công kịch của Thủy Diễm Tông do Thủy và Hỏa lực lượng phối hợp cực kỳ mạnh mẽ vẫn không xuyên phá nổi phòng ngự của nó.

Tông chủ Mạnh Lân đã là một trong những cường giả đứng đầu Huyền Hoàng Tinh cũng đã trọng thương.

RỐNG!
Lại một đợt công kích, Tinh Không Thú đem một trưởng lão Bán Tiên của Thủy Diễm Tâm nghiền nát phân nửa cơ thể.

“Toàn lực rút lui!” Mạnh Lân chật vật đứng dậy, ngửa đầu gầm lên phân phó:
“Trở về Tông Môn, kích hoạt Đại Trận phòng thủ, chúng ta đã không phải đối thủ của nó!”
Sắc mặt toàn thể cường giả Thủy Diễm Tông trở nên cực kỳ khó coi.

Thân là một trong những thế lực mạnh nhất Huyền Hoàng Tinh, co đầu rút cổ chính là sỉ nhục của bọn hắn.

Nhưng thực lực của Tinh Không Thú mạnh quá dự kiến, đây là đại sự mà toàn bộ Huyền Hoàng Tinh phải liên thủ vây giết, một mình Thủy Diễm Tâm thật sự thúc thủ vô sách.

“Lùi!”
Thế là, Thủy Diễm Tông chúng cường giả nhao nhao ném ra Pháp Bảo, ý đồ rút lui.

RỐNG!
Tinh Không Thú không cam lòng bỏ qua một đám con mồi, mặc kệ Pháp Bảo đánh lên người mình, lợi dụng sức phòng ngự cường đại nghiền ép về phía trước.

“Để bổn tông chủ ngăn nó, các ngươi mau rút lui!” Mạnh Lân gầm thét, ngăn cản trước mặt đám trưởng lão.

“Tông Chủ, chúng ta cùng ngươi liều mạng!”
Đám trưởng lão cũng không phải loại tham sống sợ chết, Linh Lực, Tiên Lực các loại ầm ầm triển khai, thi triển ngập trời vũ kỹ, sánh vai tác chiến cùng Mạnh Lân.

Thấy tình cảnh này, Lạc Nam ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng, thân thể biến mất ngay tại chỗ.

ĐÙNG!
Tinh Không Thú như một con quái thú phát điên, không biết đau đớn, lợi dụng khả năng da dày thịt béo, hung hăng va chạm cùng đám vũ kỹ.

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Mạnh Lân và chúng trưởng lão, công kích mạnh mẽ của bọn hắn chỉ vừa đủ phát nát lớp phòng ngự trên thân Tinh Không Thú.

Nó như một cổ máy hủy diệt, vẫn đang nghiền ép về đám người.

“Xong…” Mạnh Lan sắc mặt đắng chát.

Đám trưởng lão tuyệt vọng, muốn nhắm hai mắt chịu chết…
Bỗng nhiên…
Áo trắng tung bay, một thân ảnh chẳng biết từ bao giờ đã sừng sững đứng trước mặt bọn hắn, bóng lưng hướng về phía Mạnh Lân đám người, mặt đối diện trực tiếp Tinh Không Thú.

“Cẩn thận!” Mạnh Lân vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Chỉ là ngay sau đó, cảnh tượng khiến bọn hắn cả đời khó quên diễn ra.

Chỉ thấy thân ảnh kia nhẹ nhàng tung một đấm, thô bạo và đơn giản, không ẩn chứa chút gợn sóng Tiên Lực nào.


RĂNG RẮC…
Không gian băng liệt, thiên địa như sụp đổ trước một đấm này…
PHỐC!
Tinh Không Thú tưởng như bất khả xâm phạm như một quả bóng nước nổ tung, thân thể triệt để bị nghiền ép, quyền kình đem tất cả chấn thành hư vô…
Một giọt máu cũng chẳng còn sót lại…
“Cái này…”
Mạnh Lân cùng đám trưởng lão xoa xoa hai mắt, mục trừng khẩu ngốc…
Nếu không phải nhìn thấy vùng không gian trước mặt đã toàn bộ băng liệt, có lẽ bọn hắn cho rằng mọi chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng, ngay cả Tinh Không Thú kia cũng là ảo giác.

Bất quá, Mạnh Lân không hổ là nhân vật tu đến Chân Tiên Trung Kỳ, hắn cố gắng để bản thân lấy bình tĩnh, hít sâu một hơi, nhìn bóng lưng Lạc Nam trịnh trọng cúi đầu:
“Tạ ơn tiền bối cứu mạng, tạ ơn tiền bối cứu lấy Thủy Diễm Tông!”
Lạc Nam nghe vậy quay đầu nhìn lại, có chút hài lòng đánh giá Mạnh Lân.

Tên Thủy Diễm Tông Chủ này rất biết cách làm người, cũng cực kỳ khôn khéo.

Hắn không chỉ cảm tạ mình cứu sống hắn, còn cảm tạ luôn việc mình thay Thủy Diễm Tông giải quyết nguy cơ, hạ tư thái xuống mức thấp nhất để lấy lòng Lạc Nam.

Ngay khi Lạc Nam quay mặt, Mạnh Lân và đám trưởng lão lại tiếp tục hít một ngụm khí lạnh.

Quá trẻ tuổi…
Trẻ đến không thể tưởng tượng.

Nhân vật trẻ tuổi sở hữu chiến lực kinh thiên động địa như vậy, Huyền Hoàng Tinh từ bao giờ xuất hiện?
“Dám hỏi tiền bối không phải người của Huyền Hoàng Tinh?” Mạnh Lân kính cẩn hỏi.

“Các ngươi không cần biết điều này!” Lạc Nam cười khẽ: “Đoàn kết rất tốt, cần cố gắng phát huy!”
Nói xong, hắn định rời đi, trực tiếp đến Huyền Châu Đại Lục làm thịt Luân Kiếp Tiên Đế.

“Mong tiền bối đừng đi!” Mạnh Lân vội vàng lên tiếng, chắp tay lại, sắc mặt khẩn thiết:
“Tiền bối là ân nhân của Thủy Diễm Tông, nếu không chê xin mời đến làm khách, để Thủy Diễm Tông toàn lực đền đáp ân tình!”
Nói đùa sao? đây là cơ hội kết giao với cường giả khủng bố, Thủy Diễm Tông sao có thể bỏ qua?
“Không cần, tiện tay mà thôi!” Lạc Nam lắc đầu, không có hứng thú tiêu hao thời gian ở hạ giới.

Thấy hắn lạnh nhạt, một trưởng lão khôn khéo của Thủy Diễm Tông nhanh chóng tiến lên, chắp tay luyên thuyên nói:
“Vài ngày tới Thủy Diễm Tông có tổ chức một cuộc Trân Phẩm Hội Tụ, mời rất nhiều thế lực đỉnh cấp tham dự, bên trong xuất hiện vô số tài vật quý giá, điển hình như Nhân Sâm Triệu Năm, Phục Tiên Thảo, Chân Tiên Đan, Tụ Điền Quả, thậm chí Dị Thuộc Tính cũng có khả năng…nếu tiền bối không chê có thể tiến đến tham dự!”
“Dẫn đường đi!” Lạc Nam lập tức xoay chuyển thái độ.

Dị Thuộc Tính nếu có thì tốt, không có cũng chẳng sao…
Nhưng Tụ Điền Quả hắn chắc chắn phải lấy được.

Đây là một trong những nguyên liệu hỗ trợ Đình Manh Manh xây dựng đan điền vững chắc, mặc dù đẳng cấp không cao nhưng điểm đặc biệt của Tụ Điền Quả là sinh trưởng ở một hoàn cảnh kỳ lạ, dù là ở Tiên giới cũng chưa chắc tìm được…
Lạc Nam vốn định nhờ Thiên Địa Hội tìm kiếm một phen, hiện tại vô tình nghe thấy ở Hạ giới, đương nhiên sẽ chẳng bỏ qua.

Hơn nữa, nếu Thủy Diễm Tâm tổ chức Tụ Hội, nói không chừng tên Luân Kiếp Tiên Đế cũng sẽ mò đến.

Để hắn sống lâu vài ngày chẳng ảnh hưởng gì…

Chúc cả nhà tối vui vẻ.