“Tái Bút – Đan Đế Bắc Cung Hàm Ngọc!”
Ánh mắt mang theo sự rung động nhìn Đan Đế Chân Giải trong tay mình, Lạc Nam khó có thể tin thế gian lại có sự trùng hợp đến mức này.
Thiên Đan Đế đã là tầng thứ cực kỳ hiếm hoi và ít ỏi trong vũ trụ, chẳng lẽ có sự trùng tên giữa các Thiên Đan Đế hay sao?
Lạc Nam không cho rằng như vậy.
Thiên Đan Đế không phải là Dương Diệp, khả năng lại trùng tên trùng họ gần như bằng không.
Cái tên Bắc Cung Hàm Ngọc quá mức đặc biệt…
“Đan Đế Chân Giải là do ngươi viết ra sao?” Lạc Nam đè nén cảm xúc, nhìn tàn hồn của Bắc Cung Hàm Ngọc dò hỏi.
“Đan Đế Chân Giải?” Tàn hồn Bắc Cung Hàm Ngọc lẩm bẩm, trầm ngâm hồi lâu rồi cười khổ:
“Trí nhớ của ta hiện tại quá mức thiếu khuyết, nhưng chẳng biết vì sao ta đối với cái gọi là Đan Đế Chân Giải cảm giác có chút thân thiết…”
Lạc Nam nghe xong, càng tin rằng người viết ra Đan Đế Chân Giải chính là Bắc Cung Hàm Ngọc.
Thứ nhất, hắn đã xem qua toàn bộ Đan Đế Chân Giải, các ký tự bên trên mặc dù huyền ảo khôn lường, nhưng nét chữ là thuộc về bàn tay nữ nhân viết ra, cộng thêm dòng tái bút mà người viết ra Đan Đế Chân Giải lưu lại mang tên Bắc Cung Hàm Ngọc.
Thứ hai, Bắc Cung Hàm Ngọc xưng tên trước khi hắn lấy ra Đan Đế Chân Giải, điều này loại trừ khả năng nàng biết hắn có Đan Đế Chân Giải nên mới tự xưng tên tác giả.
Cuối cùng, với trạng thái linh hồn yếu nhược hiện nay của Bắc Cung Hàm Ngọc, mỗi một tia cảm xúc của nàng sẽ thể hiện rõ ràng qua sự rung động linh hồn, không thể che giấu.
Ở trước mặt Hồn Tu cấp cao như Lạc Nam, nếu nàng nói dối thì hắn có thể lập tức phát hiện được.
Lạc Nam nhìn ra Bắc Cung Hàm Ngọc từng lời đều là thật, quả thật ký ức của nàng không đủ để nhớ về Đan Đế Chân Giải, nhưng cảm giác quen thuộc khi nhắc đến nó là sự thật.
Chín phần mười Đan Đế Chân Giải là do Bắc Cung Hàm Ngọc viết ra.
Điều này khiến Lạc Nam sinh ra cảm xúc phức tạp đối với nàng.
Có thể nói, con đường trở thành Luyện Đan Sư của hắn một phần là nhờ vào khả năng gia tăng thiên phú của Đan Đạo Thánh Thủy, nhưng dù có Thiên Phú lợi hại đến đâu mà không có danh sư chỉ điểm chỉ sợ cũng rất khó để hắn trở thành Đan Tôn trong thời gian ngắn như thành tựu hiện giờ.
Đối với Lạc Nam, Đan Đế Chân Giải chính là danh sư của hắn.
Tất cả tri thức, kiến thức, kỹ năng từ cơ bản đến cao cấp của một Luyện Đan Sư, tất tần tật đều nằm trong Đan Đế Chân Giải…Lạc Nam từ khi học Luyện Đan đến nay chưa từng thỉnh giáo bất kỳ Luyện Đan Sư nào, toàn bộ đúc kết và học hỏi từ Đan Đế Chân Giải.
Ngoài ra, kinh nghiệm quý báo sau những lần Luyện Đan thất bại hoặc thành công cũng được Bắc Cung Hàm Ngọc miêu tả tỉ mỉ bên trong Đan Đế Chân Giải, trở thành vô số bài học quý báo cho Lạc Nam, giúp hắn tiết kiệm rất nhiều thời gian tự mình mày mò nghiên cứu.
Mặc dù chưa từng nói ra, nhưng với tính cách trọng tình trọng nghĩa của Lạc Nam, hắn vẫn luôn âm thầm tôn kính vị tiền bối đã viết nên Đan Đế Chân Giải.
Vậy mà hôm nay, khả năng rất cao hắn đang diện kiến nàng trong tình trạng tiêu điều, chỉ còn là một luồng tàn hồn sắp tán.
Nếu thật sự Đan Đế Chân Giải là do tàn hồn vị Nữ Thiên Đế trước mặt này viết ra, nàng chẳng khác nào sư phụ trên con đường Luyện Đan của hắn.
Lạc Nam có được Đan Đế Chân Giải chẳng khác nào có được truyền thừa của nàng.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam thở dài một tiếng: “Cút đi, ngươi nên may mắn vì có nàng mở miệng tha mạng!”
Giải trừ phong ấn cho Dương Diệp, đem hắn ném đi thật xa…
“Đa tạ ngươi!” Bắc Cung Hàm Ngọc ôn hòa mở miệng.
Nàng hiểu đạo lý thả hổ về rừng, cường giả chân chính sẽ không bao giờ tha mạng cho kẻ thù sống sót.
Lạc Nam nhìn qua không phải người mềm lòng, hắn đồng ý tha mạng cho Dương Diệp chính là vì bản thân nàng.
Bắc Cung Hà Ngọc vô cùng cảm kích.
Nhìn thấy tàn hồn của nàng vẫn còn yếu ớt, Lạc Nam lại lấy ra một bình Tẩy Hồn Thủy rót vào.
Trong khoảnh khắc, Hồn Lực cuồn cuộn ngưng tụ, tàn hồn của Bắc Cung Hàm Ngọc đã loáng thoáng thấy được một trương tuyệt mỹ dung nhan dù vẫn còn khá mơ hồ vặn vẹo.
Bắc Cung Hàm Ngọc có chút thẩn thờ, không hiểu vì sao Lạc Nam đối xử với mình tốt như thế.
Tẩy Hồn Thủy là tài nguyên vô cùng quý giá, hắn không tiếc liên tục rót vào nàng.
“Chờ ta một chút!” Lạc Nam trầm ngâm.
Hắn phất tay, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra vài chục loại Nguyên Liệu, mỗi thứ đều có công dụng ôn dưỡng, bồi bổ, phục hồi linh hồn…
Đế Diễm bùng cháy hóa thành lò Luyện Khí…
Từng loại Nguyên Liệu được Lạc Nam ném vào trong lò…
Tứ Thủ Bạch Hỏa lấy được từ Đan Tử Dương Diệp của Đan Thần Tháp xuất hiện, bốn cánh tay hỏa diễm cuồn cuộn tiến vào trong lò, thay thế búa tạ rèn đúc nguyên liệu, tạo hình pháp bảo.
“Lửa tốt!” Bắc Cung Hàm Ngọc không nhịn được tán thưởng nhìn lấy Đế Diễm của Lạc Nam.
Luyện Đan Sư có ba nguồn đam mê lớn nhất gồm có: Hỏa Diễm để luyện đan, Đan Đỉnh và nguyên liệu quý hiếm…
Thân là Thiên Đan Đế, Bắc Cung Hàm Ngọc cũng không nhịn được phải tán thưởng trước Đế Diễm của Lạc Nam sử dụng.
Bất quá nhìn động tác của hắn không giống với đang nổ lò Luyện Đan.
“Luyện chế Pháp Bảo?” Âu Dương Thương Lan cũng có chút hứng thú.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lạc Nam tiến hành Luyện Khí công khai.
KENG KENG KENG KENG…
Rất nhanh, trước sự miệt mài của Lạc Nam, một viên Hạt Châu trong suốt óng ả, bên trong ẩn chứa Hồn Lực tinh khiết đến cực điểm chậm rãi hình thành.
Bước cuối cùng, Lạc Nam lại lấy ra Tẩy Hồn Thủy rót vào bên trong Hạt Châu, khiến nó trở nên lấp lánh hào quang, vô cùng thần dị…
“Phù!” Lạc Nam thở dài một hơi, ngắm nghía Hạt Châu cười nói:
“Đây là Phục Hồn Châu – Vương Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, tiến vào bên trong có thể uân nhưỡng và khôi phục linh hồn, tiến vào thử xem!”
“Cho ta sao?” Bắc Cung Hàm Ngọc thanh âm có chút rung rẩy.
Nam nhân này…rõ ràng nàng là tù nhân của hắn, vì sao đối xử với nàng hết lòng đến như vậy?
Thậm chí ở tại chỗ nổ lò Luyện Khí, cất công tạo ra nơi bồi bổ tàn hồn cho nàng.
So với Phục Hồn Châu đạt đến Vương Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, sợi dây chuyền Dưỡng Hồn Ngọc của Dương Diệp quả thật không đáng chú ý a.
Một bên như nệm ấm chăn êm, một bên như lá khô rách nát…
Mặc dù Bắc Cung Hà Ngọc không muốn so sánh, nhưng sự thật chính là như thế.
Nếu nàng còn là một Thiên Đan Đế cao cao tại thượng, vô số người nịnh nọt nàng, quỳ gối dưới chân nàng…Bắc Cung Hàm Ngọc cũng cảm thấy mọi thứ đều bình thường, tự nhiên vốn là như vậy.
Nhưng bây giờ nàng chỉ là một tàn hồn sống chết chưa rõ, muốn khôi phục đỉnh phong chẳng biết phải đợi đến ngày tháng năm nào…giá trị gần như bằng không.
Vậy mà Lạc Nam vẫn đối xử với nàng hết lòng, cho nàng thấy sự chân thành của hắn, không muốn cảm động cũng không được.
Đây là sự khác biệt giữa dệt hoa trên gấm và đưa than sửi ấm trong ngày tuyết rơi.
Cố để bản thân mình bình tĩnh, Bắc Cung Hàm Ngọc nhanh chóng tiến vào trong Phục Hồn Châu…
“Ưm…”
Một thanh âm rên rỉ thoái mái và dễ chịu từ bên trong phát ra…cho thấy Tàn Hồn ở bên trong đó sung sướng đến mức nào.
“Cố gắng phục hồi cho tốt, sau này ta rất cần đến nàng…” Lạc Nam vuốt ve Phục Hồn Châu cười mỉm, sau lại đem thu vào.
Hắn tin tưởng vào phán đoán của mình.
Một người trọng tình trọng nghĩa đối với ân nhân, một người rộng lượng đúc kết kinh nghiệm và tâm huyết cả đời để viết ra Đan Đế Chân Giải truyền lại cho hậu bối học hỏi…
Bắc Cung Hàm Ngọc không thể là kẻ đại gian đại ác được!
…
“Thế nào? nàng đối với cái tên của nàng ta có gì ấn tượng sao?”
Lạc Nam nhìn sang Âu Dương Thương Lan mỉm cười hỏi.
Từ khi Bắc Cung Hàm Ngọc báo tên đến giờ, Âu Dương Thương Lan sắc mặt trở nên chăm chú, Lạc Nam chú ý đến nhưng giờ mới hỏi.
Âu Dương Thương Lan nhìn lấy hắn, môi đỏ mộng nói rõ ràng từng chữ:
“Gia tộc tối đỉnh về Luyện Đan thuộc Tiên Ma Cung chính là họ Bắc Cung, danh xưng Bắc Cung Thế Gia, khả năng luyện đan của bọn họ không kém so với Đan Thần Tháp!”
Ánh mắt Lạc Nam co rụt lại, tràn đầy nghiêm túc nhìn lấy nàng hỏi: “Bên trong Bắc Cung Gia có ai tên Bắc Cung Hàm Ngọc?”
“Thiếp chưa giải toàn bộ phong ấn, chỉ biết đến như vậy!” Âu Dương Thương Lan lắc đầu nói.
“Ta hiểu rồi…” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe.
Nếu thật sự Bắc Cung Hàm Ngọc là người của Bắc Cung Gia thuộc Tiên Ma Cung, như vậy càng dễ dàng lý giải vì sao nàng có kết cục thê thảm như vậy, bị đánh đến mức sót lại một tia tàn hồn.
Không…Bắc Cung Hàm Ngọc không thể gọi là thê thảm, phải gọi là may mắn mới đúng.
May mắn vì vẫn còn một tia tàn hồn sót lại sau cuộc thanh trừ đến từ Tiên Ma lưỡng giới.
“Trở về chàng có thể hỏi thử Tiểu Tuyết, muội ấy đã hoàn toàn giải trừ phong ấn ký ức, chắc chắn biết nhiều hơn thiếp!” Âu Dương Thương Lan kiến nghị.
“Ừm, chuyện này sau lại nói!”
Lạc Nam gật đầu, mang theo nàng đẩy nhanh tốc độ.
Huyền Hoàng Tinh mặc dù rộng lớn, khoảnh cách giữa các đại lục cực kỳ xa xôi.
Nhưng đối với Lạc Nam vừa mới sở hữu được Dị Phong cao cấp như Đế Vũ Phong Ảnh, kết hợp Hoành Độ Hư Không…
Tuy áp chế tu vi, vẫn chỉ cần vài bước là đến.
…
Hùng Bá Môn…
“Bẩm Môn Chủ, đã mang bọn họ đến…”
Bên trong đại điện, Cao Vĩ lười biếng ngồi trên bảo tọa, nghe thuộc hạ bẩm báo.
Chỉ thấy Tam Trưởng Lão Hợp Lưu Tông cung kính cẩn thận từng li từng tí, dắt theo một đôi bà cháu thân mặc y phục cũ nát tiến vào.
Với điều kiện của Hợp Lưu Tông đương nhiên thừa sức thay đổi cách ăn mặc cho hai người trở nên sạch sẽ, nhưng chính Tông Chủ đã hạ lệnh phải giữ nguyên hiện trạng của hai bà cháu đến gặp vị Truyền Kỳ kia, không được tự ý thay đổi dù chỉ một chút.
Tam Trưởng Lão cũng đành nghe theo, vì thế mà trên người bà bà và Tiểu Tiểu lúc này vẫn còn mùi hôi thối.
“Tần Tần…”
“Ca Ca…”
Hai tiếng thét kinh hãi pha lẫn kích động cùng lúc vang lên.
Vừa mới tiến vào Đại Điện, bà bà cùng với Tiểu Tiểu đã toàn thân chấn động, ánh mắt ngơ ngác, biểu lộ thẩn thờ nhìn nam tử ngồi trên Bảo Tọa.
Mặc dù hắn lúc này cao quý không tả nổi, mặc dù thái độ của hắn lúc này lạnh nhạt hờ hững một cách lạ thường, diện mạo cũng đã thay đổi đi đôi phần…
Nhưng mà, Tiểu Tiểu và bà bà tin chắc rằng…đây chính là Tần Tần của hai người.
Một ngôi nhà gỗ nhỏ chỉ có ba người thân, bọn họ trân quý nhau, dù có hóa thành tro cũng sẽ không quên nhau…
“Ca Ca…”
Tiểu Tiểu kích động buông ra bà bà, như một con mèo hoang nhỏ nhắn đạp những bước chân bé nhỏ lao vọt đến.
Gương mặt lấm lem thấm đẫm nước mắt nhưng đôi môi chúm chím lại nở nụ cười tươi rói như ánh mắt trời.
Quả nhiên nàng đoán đúng, ca ca của nàng vẫn chưa chết…hắn vẫn sống tốt, sống rất khỏe, chờ nàng và bà bà đi tìm hắn.
Tiểu cô nương đột nhiên cảm giác được thế giới này thật sự không bạc đãi mình, thời gian khổ cực vừa qua nhặt nhạnh từng mảnh thi thể Yêu Thú, gom góp từng đồng tiền thật sự quá đáng giá, vô cùng đáng giá…
Nhà nhỏ của nàng sắp được đoàn viên…
“Thì ra là các ngươi…” Một giọng điệu hứng thú vang lên.
Cao Vĩ ngồi trên bảo tọa híp mắt…
Lực lượng phun trào, đem Tiểu Tiểu kịch chấn.
Phốc!
Tiểu Tiểu phun ra một ngụm máu tươi, thảm thiết lăn vài vòng trên đất.
“Tiểu Tiểu!?”
Bà bà kinh hoàng hét lên, không dám tin tưởng nhìn một màn này.
Thân thể già nua rệu rạo lao đến, đem Tiểu Tiểu ôm vào trong ngực…
“Ca ca…”
Tiểu Tiểu không để ý đến bà bà lo lắng, trái lại ánh mắt tràn đầy mờ mịt nhìn về phía Tần Tần…
Nàng không hiểu…vì sao…
“Môn Chủ!?” Tam Trưởng Lão Hợp Lưu Tông vội vàng quỳ xuống, thân thể run lên cầm cập.
“Đoạn ký ức đáng nhục nhã kia, ta đã gần quên đi…vì sao ngươi lại đào lên như thế hả?” Cao Vĩ thanh âm lạnh lẽo như hàn băng, quét mắt về phía Tam Trưởng Lão.
Không sai, chính là nhục nhã.
Cao Vĩ khó có thể chấp nhận, một nhân vật cao cao tại thượng, thân phận tôn quý như mình lại từng có quảng thời gian sống với một đám phàm nhân, cùng nói…cùng cười…cùng hạnh phúc…
Chỉ nghĩ đến đó hắn đã rợn cả gai óc, trong lòng sinh ra cảm giác ghê tởm cùng cực.
Đối với Cao Vĩ, Luân Kiếp Tiên Cung mới là nơi thuộc về hắn, nơi có một dàn Thánh Nữ tuyệt mỹ chờ ngày sủng hạnh kia mới thích hợp với hắn.
Toàn bộ Huyền Hoàng Tinh ở trong mắt hắn chỉ là một cái chòi rách ven đường, ghé qua rồi thôi, không đáng để lưu ý.
Những năm này, ký ức khôi phục quá nhiều đã lấn át và chôn vùi cái khoảng thời gian đáng kinh tởm mang tên Tần Tần của hắn…
Vậy mà lúc này, Hợp Lưu Tông lại đào lên, đem đôi bà cháu phàm nhân hèn mọn này đến trước mặt hắn?
Cao Vĩ làm sao có thể không phẫn nộ?
“Còn bao nhiêu người biết chuyện lần này?” Cao Vĩ híp mắt hỏi Tam Trưởng Lão.
“Dạ bẩm, Hợp Lưu Tông các thành viên cao tầng đều biết!” Tam Trưởng Lão dập đầu ầm ầm xuống mặt đất, đầu óc rỉ máu, vẫn cố nén đau đớn nói ra:
“Chúng ta không dám tự quyết định vận mệnh của hai bà cháu này nên mới mang đến đây cho ngài quyết định, dù sao thì bọn họ cũng từng là người thân của ngài!”
“Người thân?” Cao Vĩ giận quá hóa cười: “Ngươi nói hai con kiến này là người thân của ta?”
“PHỐC!” Bà bà với Tiểu Tiểu miệng phun máu tươi, lời nói lạnh lẽo của Tần Tần như một lưỡi dao cứa vào tim hai người.
Một cảm giác lạ lẫm, tuyệt vọng, bi đát không cách nào để hình dung hiện ra trong tâm trí…
“Ca ca…ngươi có khổ tâm đúng không? Ngươi mau nói cho Tiểu Tiểu, vì sao lại như vậy? Tiểu Tiểu chắc chắn tin ngươi!” Tiểu Tiểu thở hổn hển trong lòng bà bà, ánh mắt long lanh mang theo từng tia cầu khẩn.
“Tần Tần, quyền lực và địa vị thay đổi con người đến thế sao?” Bà bà cố gắng dùng giọng điệu hiền từ nhất để khuyên nhủ.
BÙM!
Đáp lại nàng là cái vươn tay của Cao Vĩ, thân thể Tam Trưởng Lão Hợp Lưu Tông nổ tung thành một vũng máu.
Chết đến không thể chết hơn được nữa…
Trước mặt hai người không phải là tiểu nam hài Tần Tần, hắn là Luân Kiếp Tiên Đế…nhân vật lừa dối cả Tiên Giới, hung ác lập nên kế hoạch thôn phệ Thánh Nữ để đột phá Thiên Đế.
Người như vậy, sẽ mềm lòng sao?
“Người đâu!” Cao Vĩ trầm giọng gọi.
“Có thuộc hạ!” Hai vị trưởng lão Hùng Bá Môn từ trong không gian hiện ra.
“Đem Hợp Lưu Thành cùng Hợp Lưu Tông đồ sát, cả cái làng chài rách ven biển kia nữa, toàn bộ chó gà không tha!” Cao Vĩ ung dung phân phó.
“Tuân mệnh!” Hai tên Trưởng Lão nhanh chóng biến mất dạng.
“Ngươi…”
Bà cháu Tiểu Tiểu sắc mặt trắng bệch, một sự rét lạnh bao trùm khắp toàn thân.
Đột nhiên trong lòng hai người xuất hiện suy nghĩ, có lẽ kết cục Tần Tần chết đi…so với hiện thực lúc này còn tốt đẹp hơn.
Quá mức tàn khốc!
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.