Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1118: 1118




Đối với nguy cơ đến từ Luân Kiếp Tiên Cung, Lạc Nam không thèm để ý…
Lúc này hắn đang bước xuống lòng đất Hùng Bá Môn, nơi tọa lạc bảo khố của Hùng Bá Môn.

Với tầm mắt của Lạc Nam, bảo khố của một thế lực nơi hạ giới đương nhiên không có thứ gì lọt nổi mắt hắn.

Nhưng hắn và Cao Vĩ lại không mưu mà hợp, có cùng một suy nghĩ…
Ở tại Hạ giới, thứ đáng giá nhất chính là Thiên Địa Dị Vật.

Chỉ cần tu vi chủ nhân tăng cao, Thiên Địa Dị Vật sẽ theo đó trở nên càng mạnh mà không bị bỏ rơi lại phía sau như các loại Vũ Kỹ, Pháp Bảo hay Công Pháp.

Đây chính là lý do dù là tại Tiên Giới thì giá trị của Thiên Địa Dị Vật cũng chẳng hề suy giảm, trái lại vì nhu cầu sử dụng rộng rãi mà giá của chúng nó càng tăng cao.

Đương nhiên không phải hạ giới nào cũng có được Thiên Địa Dị Vật, thậm chí số lượng hạ giới sinh ra Thiên Địa Dị Vật hiếm thấy đến đáng thương, vô cùng ít ỏi.

Trong vũ trụ rộng lớn vô hạn, muốn tìm một hạ giới có được Thiên Địa Dị Vật chẳng khác nào mò kim đáy biển, bằng không cường giả ở Tiên giới đã sớm đổ xô hạ xuống săn tìm rồi.

Cao Vĩ thân là người của Tiên giới, hắn hiểu rõ giá trị của Thiên Địa Dị Vật nên đang ra sức săn tìm…dù không sử dụng đến thì sau khi trở về Tiên giới vẫn có thể mang ra đấu giá, đem lại tài phú cho chính mình.

Đáng tiếc những người sở hữu Thiên Địa Dị Vật ở Huyền Hoàng Tinh cũng không phải ngu xuẩn, trong hoàn cảnh Cao Vĩ không đưa ra được những thứ giá trị để trao đổi như Lạc Nam, bọn hắn đánh không lại Hùng Bá Môn nên quyết đoán đào tẩu, rời bỏ hành tinh này để bảo toàn Thiên Địa Dị Vật.

Mà Cao Vĩ vì quá nhát chết, sợ truy kích theo sau sẽ bị tu sĩ bên ngoài vũ trụ tiêu diệt, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người bỏ trốn.

Cho đến cuối cùng, theo sự thăm dò của Lạc Nam, toàn bộ Huyền Hoàng Tinh chỉ còn lại đúng hai loại Thiên Địa Dị Vật.

Một loại chính là Hư Ảnh Thủy Thần của Hải Dương Lâu Chủ…
Do Hải Dương Lâu mạnh không kém gì Hùng Bá Môn nên Cao Vĩ chưa kịp thu phục được Hư Ảnh Thủy Thần trong tay mỹ phụ lâu chủ, kết quả nàng quả quyết đem ra giao dịch với Lạc Nam, đổi lấy hàng loạt tài vật.

Loại Thiên Địa Dị Vật còn lại đang được cất giữ trong bảo khố Hùng Bá Môn, cũng là chiến lợi phẩm duy nhất mà Cao Vĩ chiếm được từ tay một tu sĩ Độ Kiếp Kỳ chưa đủ khả năng rời bỏ hành tinh đào tẩu ra vũ trụ…
RỐNG!
Đẩy ra đại môn mật thất, ánh sáng ngập trời đã xuyên phá không gian pha lẫn một tiếng gào thét dữ tợn, sát cơ sôi trào qua bốn phía, đập thẳng vào mặt Lạc Nam.

“Dị Quang…” Bên trong đan điền, Quang Nhi hào hứng hét lên.

Quang Minh Đỉnh quá mức cô đơn, nàng đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi…
Lạc Nam hài lòng mỉm cười, cất bước tiến vào…
ẦM ẦM ẦM…
Đập vào mắt hắn, một con quái thú toàn thân lấp lánh đang ra sức phá hoại, công kích, nghiền ép không gian, từ trong miệng rộng gầm thét phun ra vô số luồng âm ba dữ dội mang theo quang minh lan tràn khắp bốn phương tám hướng…
Tứ chi của nó lúc này đang bị xiềng xích do Chân Tiên Lực kết tụ siết chặt, xung quanh lại có Trận Pháp gia cố vô cùng vững chắc.

Mặc dù như vậy, nó vẫn đang điên cuồng tàn phá bằng tất cả sự phẫn nộ lớn nhất của mình.

Nó vĩnh viễn sẽ không quên được cảnh tượng Hùng Bá Môn tàn nhẫn giết chết chủ nhân để cướp đoạt nó.


Thân là một loại Dị Quang có sự kiêu ngạo, nó sẽ không bao giờ khuất phục.

Nhìn thấy mật thất bị đẩy ra, một thân ảnh bước vào, Dị Quang vô thức cho rằng là cường giả của Hùng Bá Môn tiến đến gia cố Phong Ấn.

Nàng gần như phát điên, mở lớn miệng rộng như vực sâu không đáy, vô tận Quang Minh hội tụ rít gào:
“RỐNG!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lạc Nam ánh mắt tràn đầy thú vị, giang rộng hai tay tận hưởng tiếng thét gào dữ dội này…
Hắn cảm giác được một luồng âm ba công dữ dội có thể xoắn nát thân thể thành thịt vụn, phá vỡ không gian như thủy tinh nát vụn…
“Không tệ, nếu là Độ Kiếp Kỳ hay Cửu Chuyển Thể Tu chỉ sợ sẽ lập tức bạo thể!” Lạc Nam mỉm cười, ánh mắt khóa chặt lấy con quái thú trước mặt gằn từng chữ:
“Cuồng Sư Nộ Quang!”
Không sai, con quái thú toàn thân ngập tràn Quang Minh đang chiếu rọi phía trước chính là Sư Tử, nói đúng hơn tên đầy đủ của nó chính là Cuồng Sư Nộ Quang.

Thân thể khổng lồ như ngọn núi, tứ tri tráng kiện, đôi mắt đỏ ngầu, diện mục dữ dội, lẫm liệt, vô số tia Quang Minh hóa thành một bộ lông rậm bao trùm cơ thể…
Điểm nhấn lớn nhất chính là cái bờm sư oai hùng mang theo khí chất của một đế hoàng thật thụ…dù thân nơi ngục tù vẫn hiên ngang bất khuất.

Sở hữu chiến lực mạnh mẽ, khả năng đem âm ba công kích dữ dội hòa vào quang minh vang khắp cửu thiên thập địa, rất thích hợp trở thành tọa kỵ của Quang Minh Thần Tướng.

Lạc Nam trong lòng đã có quyết định.

Hắn thản nhiên cất bước đến trước mặt Cuồng Sư Nộ Quang, mặc cho vô tận âm ba vẫn đang nghiền đến cơ thể mình.

RỐNG!
Thấy nhân loại này ung dung tự tại đi trong làn song công kích của mình, Cuồng Sư Nộ Quang càng them phẫn nộ.

Vô tận Quang Minh hội tụ thành Quang Pháo bên trong miệng rộng, ẩn chứa tầng tầng lớp lớp sóng âm xung kích, hung hăng bắn đến Lạc Nam.

ẦM!
Quang Pháo hung hăng bắn lên cơ thể hắn, khói bụi ngập trời…
Ánh mắt Cuồng Sư Nộ Quang co rụt lại, nó chứng kiến người kia vậy mà thong dong bước ra, công kích toàn lực của mình vậy mà không để lại trên người hắn dù chỉ là một vết xướt…
“Cách biệt thực lực quá xa, ngươi không còn sự lựa chọn!”
Lạc Nam lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt uy nghiêm nhìn xuống.

RỐNG!
Cuồng Sư Nộ Quang vừa mới gầm rừ, bất chợt thân thể nó trở nên phát rung…
RỐNG RỐNG RỐNG RỐNG RỐNG RỐNG!!!
Theo từng tiếng gầm kinh thiên khác xuất hiện, toàn bộ Huyền Hoàng Tinh đều phải chấn động.

ẦM!
Lãnh thổ Hùng Bá Môn sụp đổ, ánh mắt trời hiện ra, mật thất hóa thành tro bụi…
Nham Tượng Trọng Viêm, Cổ Long Hàn Không Băng, Cổ Hùng Trấn Ngục Thổ, Kim Bằng Tinh Kim, Long Quyển Cuồng Phong, Tam Hợp Hải Sa Thủy, Cùng Kỳ Ma Ảnh, Xích Nha Hắc Ám, Mộc Chu Kết Dính lần lượt hiện ra sau lưng Lạc Nam.

Từng đôi ánh mắt dữ dằn trừng xuống Cuồng Sư Nộ Quang, đem nó chấn đến thân thể run lẩy bẩy.


Mặc dù kiêu ngạo khó thuần, nhưng Cuồng Sư Nộ Quang không thoát khỏi bản chất của Thiên Địa Dị Vật, sẽ bị áp chế khi gặp những Dị Thuộc Tính có đẳng cấp cao hơn bản thân mình…
Huống hồ cùng lúc là nhiều loại như vậy…
Nó cảm giác như bản thân đang nằm mộng, dùng ánh mắt không dám tưởng tượng nhìn xem Lạc Nam, bên trong đáy mắt cất chứa kinh hoàng tột độ.

Đứng trước những tồn tại vừa xuất hiện, Cuồng Sư Nộ Quang như con mèo nhỏ bị bầy lang sói vây vào trung tâm, vô cùng đáng thương…
“Nhân loại này mình trêu không nổi…” Trong đầu Cuồng Sư Nộ Quang xuất hiện suy nghĩ.

“Chúng nó đều là kẻ được chọn trở thành tọa kỵ của Thần Tướng dưới trướng ta!” Lạc Nam uy nghiêm mở miệng, ánh mắt lăng lệ nhìn Cuồng Sư Nộ Quang:
“Ngươi có muốn trở thành một phần tử bên trong chúng nó? Hùng mạnh như chúng nó?”
Cuồng Sư Nộ Quang ánh mắt biến bảo khôn lường, đảo mắt nhìn quanh Hùng Bá Môn đã sụp đổ thành phế tích.

Trên thế gian này, nó hận nhất chính là Hùng Bá Môn.

Nếu Lạc Nam là người của Hùng Bá Môn, như vậy nó thà rằng bị hủy diệt cũng không muốn thuần phục hắn.

“Yên tâm!” Lạc Nam cười nhạt, phất tay đem Lưu Ảnh Ngọc ném ra.

Bên trong chính là cảnh tượng hắn đem Cao Vĩ và Hùng Bá Môn tiêu diệt.

RỐNG!
Chứng kiến kẻ thù bị Lạc Nam diệt sạch, Cuồng Sư Nộ Quang ngửa đầu gầm thét vang trời một cách đầy mãn nguyện.

ẦM!
Tứ chi cùng lúc khụy xuống, nó quỳ xuống dưới chân Lạc Nam, bờm sư cúi thấp, cam tâm thuần phục.

“Ta chỉ cần ngươi chiến, không cần ngươi quỳ!” Lạc Nam phất tay, đem thân thể khổng lồ của Cuồng Sư Nộ Quang nâng lên.

Cuồng Sư Nộ Quang hung phấn gật đầu, thân thể cấp tốc thu nhỏ thành một con tiểu sư tử với quang minh lực lượng tinh khiết, nhảy lên bờ vai Lạc Nam.

Hiển nhiên đây chính là bản thể thật sự của nó.

“Đi thôi!” Lạc Nam hài lòng vuốt ve đầu tiểu sư tử, quay sang cười nói với ba người đang đứng sau lưng.

“Sư phụ thật lợi hại…” Tiểu Tiểu nhìn thấy toàn cảnh Lạc Nam thuần phục sư tử dữ tợn, đôi mắt nhỏ nhắn tràn đầy ánh sao với sự sùng bái tột đỉnh.

Bà bà cũng tràn đầy cảm thán…
Kiến thức hạn hẹp của bà thật khó để nhận biết sư phụ của cháu gái mình cường đại đến mức nào.

Ít nhất Huyền Hoàng Tinh dường như chỉ là hạt cát dưới chân hắn.


“Bà bà tuổi tác đã cao, hành tẩu khó tránh khỏi mệt mỏi, hay chàng thu bà vào Quân Lâm Khách Sạn nghỉ ngơi?” Âu Dương Thương Lan quan tâm đề nghị.

“Ừm!” Lạc Nam gật đầu, hỏi ý bà bà một tiếng.

Bà bà đương nhiên đồng ý, lập tức được Lạc Nam thu vào Quân Lâm Khách Sạn tịnh dưỡng.

Hắn nâng Quân Lâm Khách Sạn trước mặt Tiểu Tiểu cười nói: “Con cùng sư mẫu quay về đón dân làng vào Khách Sạn, sư phụ có chút chuyện cần giải quyết!”
“Vâng!” Tiểu Tiểu vui mừng hớn hở.

Lạc Nam phất tay, Tinh Không Long Mã thần tuấn bay lượn trên bầu trời.

“Bọn thiếp đi trước!”
Âu Dương Thương Lan bế lấy Tiểu Tiểu phóng lên lưng của nó.

RỐNG!
Tinh Không Long Mã mang theo hai người quay về bờ biển Trung Dương Hải.

“Khanh khách, Tiểu Tiểu được bay!” Tiểu cô nương không chút sợ hãi, tiếng cười như chuông bạc vang khắp bầu trời.

Lạc Nam nhìn theo bóng dáng Tinh Không Long Mã khuất dạng, mỉm cười một tiếng.

Hoành Độ Hư Không triển khai, thân thể biến mất tại chỗ.


Bắc Huyền Châu Đại Lục…
Cao Gia…
Là một Bát Cấp Gia Tộc phụ thuộc của Hùng Bá Môn, những năm gần đây Cao Gia hoành hành ngang dọc, hùng cứ nhất phương, không bất kỳ thế lực phụ cận nào dám chọc…
“Hùng Bá Môn bị diệt, môn chủ và các trưởng lão chết hết rồi!”
Toàn bộ Cao Gia lúc này như ong vỡ tổ, vô số tộc nhân gương mặt bàng hoàng, không dám tin sự thật.

Hiển nhiên tình cảnh ở Hùng Bá Môn đã lọt vào mắt của vô số thám tử đến từ khắp nơi tại Huyền Hoàng Tinh, lúc này đang lan truyền với tốc độ chóng mặt.

Mà nguyên nhân chính là Hùng Bá Môn Đại Trưởng Lão có ý cướp đồ của một vị Lạc công tử đến từ Tiên Giới, dẫn đến toàn Môn bị diệt.

Tin tức vừa ra, toàn bộ Huyền Hoàng Tinh vỗ tay khen hay.

Những năm gần đây Hùng Bá Môn kiêu căng hống hách, ỷ vào Môn Chủ thực lực cường đại mà không xem ai ra gì.

Lúc này rốt cuộc đá nhằm thiết bảng, dẫn đến thế lực đang mạnh mẽ như mặt trời ban trương ảm đạm phai mờ giữa vũ đài tu tiên giới.

“Mau chóng dọn dẹp đồ đạc, Cao Gia chúng ta cần lánh đời một thời gian, không tiếp kiến ngoại giới!”
Bên trong đại điện, Cao Gia Chủ đang gấp rút hạ lệnh, mồ hôi lạnh đầy đầu chỉ huy một đám tộc nhân thu dọn tài sản.

Những năm qua có Hùng Bá Môn che chờ, Cao Gia không xem người khác ra gì, đắc tội với vô số thế lực.

Lúc này Hùng Bá Môn đã biệt diệt, Cao Gia mất đi chỗ dựa, nếu không nhanh chóng chuồn đi, chỉ sợ sẽ bị vô số thế lực vây công giết chết.

“Khốn kiếp…khốn kiếp…khốn kiếp…”
Bên trong đình viện Cao Gia, một tên thanh niên hơn mười tuổi sắc mặt vặn vẹo nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên vô số tia tơ máu, bên trong phủ đầy căm hận ngập trời.


“Đừng để bổn Đế thành công trở mình, bằng không dù ngươi là Đế Tử của thế lực nào ta cũng sẽ giết!” Thanh niên oán hận gào thét trong lòng, hận ý tột đỉnh.

“Cao Vĩnh công tử, Gia Chủ có lệnh chúng ta nhanh chóng rời đi!” Bên ngoài vang lên tiếng thông báo của hạ nhân.

“Ta biết rồi!” Thanh niên Cao Vĩnh hít sâu một hơi, lạnh lùng đáp trả.

Toàn bộ Cao Gia đang bận rộn, hắn thân là con trai của Gia Chủ, Cao Vĩnh chỉ việc chờ đợi bọn hạ nhân sắp xếp là được.

Bất quá ngay tại lúc này, một bàn tay bất chợt khoác lấy bả vai của hắn, thái độ vô cùng ôn hòa.

Cao Vĩnh toàn thân cứng đờ, mồ hôi lạnh chạy dọc khắp toàn thân…
Hắn không dám tin quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Lạc Nam đang như cười như không nhìn lấy mình.

“Vị đại ca này, ngươi là ai nha?”
Trong lòng kinh hãi muốn chết, Cao Vĩnh vẫn cố gắng diễn kịch bằng chút ít hy vọng cuối cùng, ngây thơ nhìn Lạc Nam hỏi.

“Ta là ai?” Lạc Nam cười hết sức quỷ dị: “Vẫn là câu nói cũ, ta là kẻ giết chết súc sinh như ngươi, nên gọi ngươi là Cao Vĩnh hay Cao Vĩ đây?”
“Khốn nạn!” Cao Vĩnh triệt để phát điên.

Biết mình đã lộ, hắn hoảng sợ gào thét: “Làm sao có thể? Làm sao có khả năng ngươi phát hiện ta ở nơi đây? Điều này ngay cả chính bản thể của ta cũng không nhớ!”
“Không nói cho ngươi biết!” Lạc Nam trêu tức cười.

Oanh Hồn Chưởng vỗ ra…
PHỐC!
Linh hồn của Cao Vĩnh, hay nói đúng hơn là Cao Vĩ triệt để bị nghiền nát…
Hắn chết với đôi mắt mở trừng trừng, bên trong là tràn ngập sự hãi và không cam lòng.

Suy nghĩ nát óc cũng chẳng biết vì sao Lạc Nam phát hiện ra mình, Cao Vĩ chết không nhắm mắt.

“Rốt cuộc nhổ cỏ tận gốc!” Lạc Nam cười nhạt.

Luân Kiếp Tiên Đế không hổ là lão già thành tinh sợ chết, chuẩn bị vô cùng cẩn thận.

Mặc dù đang là Môn Chủ Hùng Bá Môn cao cao tại thượng, hắn vẫn thủ sẳn đường lui nếu bản thể của mình gặp phải biến cố.

Từ lâu đã phân ra một tia linh hồn đoạt xác lấy cơ thể Cao Vĩnh thật thụ, sống với thân phận công tử Cao Gia, người của thế lực phụ thuộc Hùng Bá Môn.

Dù bản thể có không may bị giết chết, tia linh hồn trong cơ thể Cao Vĩnh cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì, thậm chí có thể tiếp tục tu luyện Chuyển Kiếp Luân Hồi Công, thay thế bản thể đầu thai chuyển kiếp, có thể một lần nữa sống lại.

Đây là thủ đoạn không có người biết, ngay cả chính bản thân Cao Vĩ sau khi chuẩn bị xong cũng đã chủ động xóa đi phần trí nhớ này của mình, tránh bị kẻ thù dò xét linh hồn.

Chỉ khi nào bản thể chết thì tia linh hồn trong người Cao Vĩnh mới phát huy tác dụng, bí mật đến cực điểm.

Đáng tiếc đứng trước Thiên Cơ Bảng, mọi thủ đoạn của Cao Vĩ trở nên trần trụi trong mắt Lạc Nam, bị hắn diệt sạch cả gốc lẫn ngọn.

Xoay người rời đi, Lạc Nam lẩm bẩm:
“Nên trở về Côn Lôn, chuẩn bị những thứ trước thềm Thiếu Đế Chi Chiến!”

Chúc cả nhà tối vui vẻ.