Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1275: 1275




Bên trong thạch động thần bí…
Đại Thủ Tiên Tôn ngồi đối diện với một lão già râu tóc trắng xóa, diện mục bình tĩnh, tiên phong đạo cốt, mang dáng vẻ của một cao nhân.

“Lần này thật là làm phiền Địa Xu tiền bối…” Đại Thủ Tiên Tôn một mặt kính cẩn nhìn lão già trước mặt hành lễ.

Địa Xu là một nhân vật khá nổi danh đối với không ít Thế Lực…
Xét về tu vi, hắn chỉ là một Đế Giả, nhưng nổi danh ở chỗ tinh thông bói toán, thăm dò Thiên Cơ, nhiều lần ra tay đều mang lại tin tức hữu ích, quan hệ cực kỳ rộng rãi.

Đừng thấy hắn toàn thân râu tóc bạc trắng như một lão già, thực chất Địa Xu tuổi tác chỉ tầm chục vạn, xem như độ tuổi trung niên của Đế Cấp cường giả mà thôi.

Bất quá vì dò xét Thiên Cơ quá nhiều, bị phản phệ không ít…nên mới có bộ dạng già lão như vậy.

Nghe thấy Đại Thủ Tiên Tôn nói lời khách khí, Địa Xu thản nhiên mở miệng:
“Nhận tiền làm việc mà thôi, không biết Đại Thủ Tiên Tôn muốn lão phu thăm dò người nào?”
Đại Thủ Tiên Tôn gật đầu, để mời được Địa Xu ra tay, hắn đã tiêu tốn 2 cái mỏ Tiên Thạch Cực Phẩm, đối với một Đế Tử của Địa Đế Cấp Thế Lực như hắn, đây cũng là con số trên trời.

Hít sâu một hơi, Đại Thủ Tiên Tôn nghiêm túc lên tiếng:
“Nhờ Địa Xu tiền bối thăm dò thiên cơ, tìm hiểu về tuổi tác của Côn Lôn Thiếu Chủ - Lạc Nam!”
“Côn Lôn Thiếu Chủ? Thiên Đế Cấp Thế Lực a…” Địa Xu vuốt vuốt râu, ánh mắt thâm thúy lấp lóe, thở ra một hơi:
“Thiếu Chủ của Thiên Đế Cấp Thế Lực không dễ thăm dò, bất quá chỉ điều tra về số tuổi…lão phu miễn cưỡng có thể đáp ứng!”
Thăm dò Thiên Cơ cũng có vô số loại tin tức nặng nhẹ khác nhau.

Đối với một vị Đế Tử của Thiên Đế Cấp Thế Lực, nếu muốn thăm dò về công pháp chủ tu của hắn, thăm dò về ác chủ bài của hắn, hay thậm chí về lai lịch xuất thân của hắn…cái giá 2 mỏ Tiên Thạch Cực Phẩm còn chưa đủ để Địa Xu tiếp nhận, ngược lại phải giá cao hơn rất nhiều.

Nhưng điều tra về số tuổi tác không ảnh hưởng quá lớn, vì lẽ đó Địa Xu đồng ý chấp nhận.

Bất quá hắn vẫn là không nhịn được tò mò hỏi: “Đại Thủ Tiên Tôn muốn biết tuổi tác của Lạc Nam làm gì?”
“Haha, bởi vì hiếu kỳ Côn Lôn Thiếu Chủ có thành tựu cao như thế rốt cuộc là bao nhiêu tuổi mà thôi!” Đại Thủ Tiên Tôn phóng khoáng cười nói.

Trong lòng hắn âm thầm cười lạnh, bởi vì trong cổ tịch có ghi chép lại…người nào dám dò xét Thiên Cơ về Cấm Kỵ sẽ bị phản phệ nặng nề.

Đại Thủ Tiên Tôn chỉ muốn thông qua Địa Xu để khẳng định suy đoán của mình, Lạc Nam bao nhiêu tuổi hắn quan tâm cái rắm a.

Chẳng qua lấy đại một yêu cầu làm cái cớ cho Địa Xu tiến hành thăm dò mà thôi.

Địa Xu nhẹ gật đầu, cũng không tiếp tục nói nhảm…nếu đã nhận thù lao, hắn đương nhiên sẽ làm việc rõ ràng.


LENG KENG…LENG KENG…LENG KENG…
Một cái mai rùa màu trắng trong suốt như bạch ngọc được lấy ra, Địa Xu ý niệm vừa động, vài cái đồng tiền cổ xưa bay vào trong mai rùa.

Hắn miệng niệm khẩu quyết, Hồn Lực ngưng tụ thành hình dáng của Lạc Nam, một tay cầm lấy mai rùa lắc lắc, một tay khác không ngừng bấm ngón, gieo quẻ.

Đại Thủ Tiên Tôn căng cứng toàn thân nhìn một màn này, nhịp tim đập thình thịch.

Hắn chăm chú quan sát Địa Xu, chờ đợi một kết quả.

Đúng lúc này, Đại Thủ Tiên Tôn chứng kiến toàn thân Địa Xu liên tục ứa ra mồ hôi lạnh.

Một khoảnh khắc tiếp theo…
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún từ thân thể Địa Xu điên cuồng tràn lan, lỗ chân lông nở rộng…
RĂNG RẮC…
Mai rùa vỡ nát thành bụi phấn.

Hai mắt hắn bất chợt mở to, bên trong là vô tận tơ máu và kinh hoàng tột đột.

“Ngoài…khí…vận…làm…sao…có….


BÙM!
Còn dưa dứt câu, thể xác và linh hồn của Địa Xu đột ngột nổ tung.

Lực phản chấn mạnh mẽ của một Đế giả phát nổ đem Đại Thủ Tiên Tôn chấn bay ra ngoài, toàn bộ thạch động cùng lúc sụp đổ.

“Hự…” Đại Thủ Tiên Tôn lau đi vết máu nươi khóe miệng, chật vật đến cực điểm ngồi dậy.

Nhưng bất chấp đau đớn khắp toàn thân, gương mặt của hắn hưng phấn không gì sánh được, bên trong ánh mắt chỉ có cuồng nhiệt và tham lam đến mức tận cùng.

“Nổ rồi…haha…nổ rồi…” Đại Thủ Tiên Tôn toàn thân run lẩy bẩy, vô số suy nghĩ lan tràn khắp đầu não:
“Ta không có đoán sai, ta không cảm ứng sai chút nào…”
“Năm đó khí tức ở hạ giới kia vượt qua cả Đế Cấp Công Pháp, vượt qua bất kỳ thứ gì ta từng cảm nhận được…chắc chắn là Cấm Kỵ!”
“Địa Xu thăm dò người mang Cấm Kỵ, chết là minh chứng rõ ràng nhất!”
“Chẳng trách…chẳng trách từ một con kiến hôi nơi hạ giới, hắn vậy mà trở thành yêu nghiệt hàng đầu vũ trụ, quán quân Thiếu Đế Chi Chiến!”
“Hừ, đổi lại là ta có được Cấm Kỵ cũng sẽ đạt thành tựu như vậy, thậm chí cao hơn!”

“Năm đó không có Phù Đổng, ta đã chiếm Cấm Kỵ từ lâu rồi!”
“Hahahaha!”
Đại Thủ Tiên Tôn cất tiếng cười điên cuồng…
Bất quá như nghĩ đến thân phận hiện tại của Lạc Nam, toàn thân Đại Thủ Tiên Tôn trở nên lạnh lẽo không gì sánh được.

“Côn Lôn Thiếu Chủ, phụ thân Tuế Nguyệt Cung Đế Nữ…” Đại Thủ Tiên Tôn nghiến răng nghiến lợi, đố kỵ trong lòng không cách nào lắng xuống được.

Thân phận hiện tại của Lạc Nam hiện tại quá mức cao quý, đừng nói là Đại Thủ Tiên Tôn, dù là toàn bộ gia tộc sau lưng hắn đối chọi với Lạc Nam cũng chẳng làm nên trò trống gì.

Thậm chí không cần đích thân Lạc Nam ra tay, toàn bộ Đại Thủ Thế Gia của hắn cũng sẽ hóa thành bụi phấn nếu dám chọc vào.

Làm sao cướp đoạt Cấm Kỵ đây?
“Ta có thể tiết lộ tin tức Lạc Nam sở hữu Cấm Kỵ ra ngoài để hắn trở thành mục tiêu truy sát của toàn vũ trụ, khiến hắn lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!” Đại Thủ Tiên Tôn ánh mắt âm u nghĩ:
“Nhưng một khi làm như thế, Cấm Kỵ cũng sẽ cách ta càng ngày càng xa…ta thậm chí còn không có tư cách tranh giành!”
Hắn muốn độc chiếm Cấm Kỵ, không đến đường cùng đương nhiên sẽ không đem tin tức của Cấm Kỵ tiết lộ ra ngoài.

Một khi Cấm Kỵ bại lộ, tất cả Thế Lực cự đầu đều phải điên cuồng, Đại Thủ Thế Gia của hắn lấy tư cách gì chen vào? Ngay cả xương cũng không có mà húp.

“Chẳng lẽ ta phải thật sự…”
Đi tới đi lui, sắc mặt của Đại Thủ Tiên Tôn liên tục biến ảo và vặn vẹo, chân mày nhíu chặt, hiển nhiên nội tâm đang tranh đấu về một quyết định trọng đại nào đó.

Hồi lâu sau, Đại Thủ Tiên Tôn cắn răng muốn nát, ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng cực độ:
“Được lắm! Cấm Kỵ đáng giá để ta liều một lần!”
“Chỉ có nó mới giúp ta rút ngắn khoảng cách với Lạc Nam, tìm cơ hội giết hắn và đoạt đi Cấm Kỵ!”
Không hề do dự nữa, trong tay Đại Thủ Tiên Tôn xuất hiện một tấm Phù Chú với vô số phù văn lấp lánh huyền bí.

Nếu người của Đại Thủ Thế Gia ở đây chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm, bởi vì dựa vào cường độ dao động của Phù Văn, tấm Phù Chú này chắc chắn là hàng Đế Cấp Cực Phẩm, toàn bộ Đại Thủ Thế Gia cũng không đủ khả năng xuất ra một tấm Phù Chú cao cấp như vậy.

Đại Thủ Tiên Tôn dùng tay xé rách Phù Chú.

RĂNG RẮC…
Không gian xung quanh hắn nứt ra thành một cái hắc động, đem Đại Thủ Tiên Tôn hút vào bên trong.

Thoáng chốc đã biến mất dạng như chưa từng tồn tại.



Sâu thẳm ở nơi tận cùng của vũ trụ…
Đây là một phương Bí Cảnh bỏ hoang trôi dạt trong hư không, vận tốc trôi dạt của nó viễn siêu cả Thiên Đế, không một sinh linh tồn tại.

Hoang vu, tiêu điều…ngay cả một tia linh khí mỏng manh cũng không có.

Đừng nói là Bí Cảnh này không người tìm thấy, dù nó sờ sờ xuất hiện ở bên ngoài cũng không ai thèm vào.

Rõ ràng là một vùng đất chết…
Đột ngột, không gian trên bí cảnh nứt ra, Đại Thủ Tiên Tôn chật vật từ trong đó xuất hiện.

Hắn đưa mắt nhìn vào trung tâm của Bí Cảnh, nơi đó có một Tế Đàn đen kịch được che phủ bởi vô tận sương khói…
Sắc mặt biến ảo thất thường, Đại Thủ Tiên Tôn cất bước đi đến…
“KHẶC KHẶC KHẶC KHẶC, không uổng công bổn tọa tiêu phí một thành lực lượng quý giá vì ngươi luyện chế Càn Khôn Dịch Chuyển Phù, ngươi rốt cuộc tìm đến bổn tọa…”
Một tiếng cười quái dị khiến Đại Thủ Tiên Tôn rùng mình từ Tế Đàn vang vọng mà ra.

Đại Thủ Tiên Tôn đè nén nhịp tim đập mạnh, bước vào làn khói.

Đập vào mắt hắn, một cái Tế Đàn đen kịch đã chằn chịt vô số vết rạn nứt, khí tức của nó suy yếu vô cùng.

Nhưng dù như thế, nó vẫn điên cuồng tỏa ra Hắc Ám Đế Lực tinh khiết và hùng hậu đem một Cánh Tay khô gầy phong tỏa.

Chưa dừng lại ở đó, bên trên Cánh Tay khô gầy còn bị dán một tấm Phù Chú trong suốt khó lường.

Với kiến thức của Đại Thủ Tiên Tôn, hoàn toàn không biết tấm Phù Chú kia là loại Phù Chú gì…
Nhưng có một điều hắn chắc chắn rằng, cả Tế Đàn màu đen và tấm Phù Chú thần bí kia đều dùng để trấn áp Cánh Tay khô gầy đáng sợ đó.

“Khặc khặc…tiểu tử tu vi có chút tiến bộ, nhưng còn quá mức phế vật ở trong mắt ta!” Một giọng nói âm trầm từ cánh tay khô gầy vang lên, bên trong không hề che giấu ý mỉa mai.

Đại Thủ Tiên Tôn trầm mặc như nước, không hề lên tiếng đáp trả.

Trong đầu hắn lúc này, từng mảng ký ức như thước phim quay ngược hiện lên…
Ngàn năm về trước, hắn còn là một tiểu tử hiếu thắng của Đại Thủ Thế Gia, tu vi chỉ là Ngọc Tiên…
Trong một lần trốn nhà rong chơi, xui xẻo gặp phải Tinh Không Thú truy sát.

Hắn vận dụng tất cả con bài giữ mạng, nhưng cuối cùng vẫn xui xẻo bị cuốn vào hư không loạn lưu.

Cứ tưởng sẽ chết chắc, nhưng nào ngờ hắn vô tình lạc vào một bí cảnh xa lạ hoang vu…
Thời điểm đó hắn toàn thân tan nát, linh hồn trọng thương, chỉ còn một tia hơi thở…
Là Cánh Tay đáng sợ ở Tế Đàn kia đã dùng một chút lực lượng đem hắn cứu sống.

Thời điểm đó, hắn còn ngây thơ khờ dại, vì lòng cảm kích nên muốn giải cứu cho Cánh Tay.

Đáng tiếc, Cánh Tay khi đó chỉ xem thường cười lạnh:

“Tiểu tử ngươi còn chưa có tư cách giải cứu bổn tọa, mặc dù Đế Binh – Định Ma Tế Đàn và Cấm Lực Thánh Phù mà tên kia sử dụng giam cầm ta vô cùng phế vật, nhưng cũng phải tốn thêm ngàn năm mới có thể hoàn toàn suy yếu chúng nó…”
“Nếu thật lòng biết ơn, bổn tọa lúc này dùng lực lượng ngưng tụ cho ngươi Càn Khôn Dịch Chuyển Phù, chỉ cần sử dụng lập tức có thể mang ngươi tiến đến nơi này, bằng không dù là Thiên Đế cũng chưa chắc tìm được đến…”
“Bổn tọa cần một ký sinh, mà ngươi lúc này chính là nhân tuyển duy nhất…”
“Có bổn tọa trợ giúp, ngươi chắc chắn đăng đỉnh vũ trụ, hoành hành ngang dọc, không cần kiêng nể bất kỳ ai…”
“Nếu ngươi dám bỏ mặt bổn tọa, chờ ta tự mình thoát thân…tru ngươi vạn tộc!”
Cánh Tay nói xong, các ngón tay nỗ lực kết ấn trong sự giam cầm của hai kiện đồ vật khủng bố, cuối cùng cũng kết tạo ra được Càn Khôn Dịch Chuyển Phù.

Giao Càn Khôn Dịch Chuyển Phù cho Đại Thủ Tiên Tôn, cánh tay lại một lần nữa tiêu tốn lực lượng giúp hắn rời khỏi Bí Cảnh.

Thời gian thấm thoát trôi đi, lần gặp gỡ đó đã trở thành bí mật lớn nhất trong cuộc đời Đại Thủ Tiên Tôn, dù là người thân bên cạnh nhất hắn cũng không tiết lộ nửa phần.

Ngày càng trưởng thành, Đại Thủ Tiên Tôn không còn ngây thơ như trước, trái lại lòng dạ càng thêm thâm sâu ngoan độc, cũng dần hiểu rằng Cánh Tay chắc chắn là một tồn tại khủng bố, hơn nữa thiện ác khó phân, dây vào chẳng phải loại tốt lành gì.

Vốn Đại Thủ Tiên Tôn muốn vĩnh viễn chôn bí mật này vào đáy lòng, thậm chí cũng chẳng muốn tìm về Cánh Tay.

Vũ trụ to lớn, hắn không tin Cánh Tay dù có thể thoát thân vẫn tìm được mình.

Nhưng lần này, vì muốn có đủ tư cách và thực lực để đoạt lấy Cấm Kỵ từ tay Lạc Nam, Đại Thủ Tiên Tôn khao khát sức mạnh đến phát cuồng.

Cuối cùng làm ra quyết định, vận dụng Càn Khôn Dịch Chuyển Phù, mượn nhờ lực lượng của Cánh Tay.

“Ngẩn người cái gì?” Cánh Tay trực tiếp cắt đứt dòng hồi ức của Đại Thủ Tiên Tôn, gằn từng chữ:
“Ngàn năm trôi qua ngươi vẫn chưa thành Đế, thật sự là phế vật…uổng công bổn tọa kỳ vọng!”
Đại Thủ Tiên Tôn trong lòng phẫn nộ, ngoài mặc nịnh nọt cười: “Tiền bối nói đùa, Tiên Đế nào dễ đột phá đến như vậy? có rất nhiều người cả đời cũng không đạt đến cảnh giới này!”
“Đó là các ngươi phế vật!” Cánh Tay hừ lạnh: “Bổn tọa năm đó xem Tiên Đế như thức ăn, không biết bao nhiêu nhân vật chết trong tay ta!”
“Hừ, còn không phải vẫn bị phong ấn?” Đại Thủ Tiên Tôn âm thầm khinh thường, trên môi vẫn treo nụ cười nịnh nọt:
“Ngàn năm ước định, tiểu bối mặc dù còn nhỏ yếu, nhưng vẫn tuân thủ lời hứa quay về trợ giúp tiền bối thoát thân!”
“Vậy còn tạm được…” Cánh Tay thản nhiên nói: “Định Ma Tế Đàn cùng Cấm Lực Thánh Phù đã bị ta suy yếu đến mức thấp nhất, bất quá ta trúng lời nguyền không được tự mình tháo gỡ chúng nó, cần có ngoại lực tác động!”
Đại Thủ Tiên Tôn âm thầm rùng mình, không biết là đại nhân vật nào làm ra một loạt bố trí để trấn áp cánh tay, thủ đoạn thật sự là khủng bố.

Đế Binh, Thánh Phù, Thuật Nguyền Rủa…nơi trấn áp lại là một Bí Cảnh hoang vu trôi dạt vô địch với vận tốc kinh hồn.

Nếu không phải năm xưa mình xui xẻo và vô tình bị hư không loạn lưu đưa đến nơi này, chỉ sợ Cánh Tay sẽ vĩnh viễn bị phong ấn.

Hư Không Loạn Lưu vốn là thứ hỗn loạn đến cực điểm, không ai biết trước nó sẽ truyền ngươi đi đến đâu trong vũ trụ, chỉ sợ ngay cả vị nhân vật trấn áp Cánh Tay cũng không lường trước sẽ trùng hợp như vậy.

Lúc này giải thoát nó, không biết là phúc hay họa…
Bất quá nghĩ đến sức hấp dẫn của Cấm Kỵ, nghĩ đến mình cần có trợ lực khủng bố để săn giết Lạc Nam.

Tham niệm lấn át lý trí, Đại Thủ Tiên Tôn như ma xui quỷ khiến bước đến…

Chúc cả nhà ngủ ngon.