Lời Đại Trưởng Lão vừa dứt, chúng trưởng lão khác cũng đồng loạt gật đầu, ánh mắt có chút bất thiện nhìn lấy Lạc Nam.
Ai cũng biết, Hỏa Phượng tôn sùng sinh mệnh và sự sống, tử vong ở trong suy nghĩ và tín ngưỡng của bọn hắn vốn là một vết nhơ không thể rửa sạch.
Nếu Tiểu Tiểu chỉ có một loại linh căn là Sinh Mệnh, nàng chắc chắn sẽ được toàn bộ Phượng Hoàng Tộc hoan nghênh, xem là khách quý, thậm chí vì giao hảo với yêu nghiệt như Lạc Nam mà không ngại vô điều kiện chỉ dạy cho nàng chưởng khống sinh mệnh.
Đáng tiếc, Tiểu Tiểu ngoại trừ Sinh Mệnh Lực còn có Tử Vong Lực, để Tử Vong song hành với Sinh Mệnh đã là một loại khinh nhờn trong mắt Phượng Hoàng Tộc, không đem nàng trục xuất đã là nể tình, làm sao còn chấp nhận dạy dỗ?
Nhận thấy vẻ mặt bất thiện của chúng cường giả Phượng Hoàng, Tiểu Tiểu có chút ủy khuất kéo tay Lạc Nam, ở Côn Lôn Giới nàng là một tiểu công chúa, nào bị người khác dùng ánh mắt như vậy quan sát?
Lạc Nam an ủi đệ tử, nhìn chúng cường giả Phượng Hoàng Tộc hừ một tiếng:
“Uổng cho các vị là một đại tộc danh vang Vũ Trụ, sinh tử vốn là quy luật của tạo hóa, mọi thứ thuận theo tự nhiên, hợp với đại đạo…vì sao tử vong lại bị bài xích như vậy?”
Chúng trưởng lão Phượng Hoàng Tộc nghe vậy giận tím mặt, mà Phượng Nghi Nữ Đế lúc này cũng nhìn lấy hắn, chẳng mấy tức giận, ngược lại không nhanh không chậm nói:
“Mỗi một giống loài, mỗi một chủng tộc, mỗi một cá nhân đều có tín ngưỡng và lý niệm của riêng mình…”
“Phượng Hoàng Tộc từ cổ chí kim kinh qua bao sóng gió, để có được địa vị như ngày hôm nay công lao đến từ Niết Bàn Thánh Hỏa là điều không thể phủ nhận!”
“Niết Bàn Thánh Hỏa là ngọn lửa của sự sống, ngọn lửa của sinh mệnh, vừa có thể giúp tộc ta thiêu trụi kẻ thù, lại vừa kẻ thể tự động khôi phục vết thương cho tộc nhân!”
“Tử Vong Lực là cổ lực lượng trái ngược, tương xung tương khắc với Niết Bàn Thánh Hỏa…”
“Chúng ta nếu công nhận tử vong, khác nào đang tạo điều kiện để khắc tinh của mình phát triển, khinh nhờn ngọn lửa Niết Bàn linh thiêng?”
Âm thanh uy nghi trong trẻo của Phượng Nghi Nữ Đế vang vọng trong đại điện, chúng trưởng lão tràn ngập sùng kính nhìn lấy nàng.
Không hổ là Tộc Trưởng, chỉ vài câu nói đã đanh thép chứng minh sự vĩ đại của Niết Bàn Thánh Hỏa đối với Phượng Hoàng Tộc, không ai được phép khinh nhờn ngọn lửa này.
Bất quá, đáp lại lý niệm của Phượng Nghi Nữ Đế lại là sắc mặt hờ hững của Lạc Nam.
“Côn Lôn Thiếu Chủ hình như không phục?” Phượng Nghi Nữ Đế chau mày nhìn lấy hắn.
“Sao ta lại phục?” Lạc Nam cười haha:
“Các vị nhìn nhận Sinh Mệnh và Tử Vong một cách quá mức phiến diện, ta không phủ nhận bọn chúng quả thật là hai cổ lực lượng có bản chất trái ngược nhau, nhưng trái ngược không có nghĩa là luôn luôn đối nghịch!”
“Ăn nói ngông cuồng, Phượng Hoàng Tộc chúng ta không tiếp đón ngươi!” Đại Trưởng Lão sắc mặt phẫn nộ muốn trục khách, nào còn bộ dạng hòa ái như ban đầu?
Tín ngưỡng và lý niệm của Phượng Hoàng Tộc trải qua vô số tháng năm trường tồn, sao có thể vì một tiểu tử dùng võ mồm để thay đổi? dù hắn có là yêu nghiệt đến mức độ nào đi chăng nữa.
Phượng Nghi Nữ Đế khoác tay ra hiệu Đại Trưởng Lão bình tĩnh, nàng nhìn Lạc Nam thản nhiên nói:
“Vậy không biết Côn Lôn Thiếu Chủ nhìn nhận ra sao về Sinh Mệnh và Tử Vong? Bọn hắn vì sao không phải vẫn luôn đối nghịch?”
Chết và sống, vì sao lại không đối nghịch?
Lạc Nam nhún vai: “Ta đến Phượng Hoàng Tộc, vốn là chỉ muốn làm một cuộc giao dịch, ta sẽ đưa ra thứ các vị cần, các vị cho người giúp ta dạy dỗ Tiểu Tiểu khống chế Sinh Mệnh…chỉ thế mà thôi!”
“Nhưng…” Ánh mắt hắn trở nên sắc bén: “Các vị dùng thái độ kỳ thị và ánh mắt ghét bỏ nhìn Tiểu Tiểu đã khiến ta tức giận, ngày hôm nay ta sẽ dùng kiến giải của mình để các vị tâm phục khẩu phục!”
“Ăn nói hàm hồ!”
“Tiểu tử miệng còn hôi sữa!”
“Đừng chọc cười chúng ta!”
Chúng cường giả Phượng Hoàng Tộc thập phần xem thường, hiển nhiên không cho rằng Lạc Nam sẽ nói lời gì nên hồn.
Mặc dù tiểu tử này là một yêu nghiệt có chiến lực kinh người, nhưng xét về kiến giải và nhìn nhận…làm sao qua được những Thiên Yêu Đế đã sống vô số năm như bọn hắn?
Bất chấp ánh mắt không thân thiện của bọn hắn, Lạc Nam ung dung mở miệng:
“Nếu như tại hạ nói, Tử Vong và Sinh Mệnh có đôi lúc sẽ bổ trợ cho nhau, tô điểm cho nhau thì sao?”
“Hoang đường…” Toàn bộ cường giả Phượng Hoàng Tộc một mặt xem thường, chỉ có Phượng Nghi Nữ Đế là như có điều suy nghĩ.
Lạc Nam mỉm cười, bất chợt lấy ra một thanh Vũ Hoàng Kiếm.
Hắn vận dụng sức, đem Vũ Hoàng Kiếm khảm Đế Độc cắt một đường vào cổ tay mình…
Trong khoảng khắc, nơi vết thương đã đen sậm vì kịch độc, ngay cả máu tươi cũng không chảy ra ngoài.
Trong ánh mắt ngờ vực của chúng cường giả, Lạc Nam chỉ vào vết thương trên tay mình nói:
“Như các vị đã thấy, những tế bào và phần da thịt ở vết thương này của ta đã chết, có thể xem như chúng đã tử vong!”
Sau đó, Sinh Mệnh Huyền Mộc xuất hiện, mang theo khí tức sinh mệnh nồng đậm bao trùm vết thương.
Thoáng chốc, tế bào và da thịt khôi phục vẻ hồng hào, vết thương nhanh chóng được khép lại.
Lạc Nam thản nhiên nói: “Sinh Mệnh Huyền Mộc có công dụng mang theo khí tức sinh mệnh, làm khôi phục vết thương, sống lại các tế bào trên da thịt!”
“Trong trường hợp này, rõ ràng cái chết đã làm nền cho sự sống phát huy công dụng tối đa của nó, nếu không có Tử Vong…vậy Sinh Mệnh Huyền Mộc để làm cái gì? Liệu loại Dị Mộc này của ta có khác nào vô dụng?”
“Đạo lý tương tự, nếu không có tử vong tồn tại để làm nền…vậy Niết Bàn Thánh Hỏa của các vị tồn tại có ý nghĩa gì?”
“Cưỡng từ đoạt lý!” Đại Trưởng Lão lập tức cười lạnh nói:
“Kiến giải của ngươi không tệ, nhưng đừng quên…Phượng Hoàng Tộc chúng ta bài xích và chán ghét Tử Vong chứ không phải không công nhận sự tồn tại của Tử Vong!”
“Ngươi cố chứng minh Tử Vong tồn tại để làm cái gì? Chúng ta chưa từng phủ nhận sự tồn tại của nó!”
“Vậy ta nói…các vị chán ghét Tử Vong như vậy, nếu như có được quyền hạn xóa bỏ sự Tử Vong khỏi vũ trụ này, liệu các vị sẽ làm thế nào?” Lạc Nam thong dong hỏi ngược lại.
Chúng cường giả Phượng Hoàng Tộc nhất thời nhíu mày, cả đám lâm vào trầm tư.
Bọn hắn theo bản năng muốn nói xóa sổ Tử Vong càng nhanh càng tốt, nhưng lại nghĩ đến nếu như Tử Vong biến mất, vậy Niết Bàn Thánh Hỏa với khí tức sinh mệnh dùng để khắc chế Tử Vong tồn tại đâu còn ý nghĩa gì?
Với tính cách cao ngạo của Phượng Hoàng Tộc, không ai nguyện ý Niết Bàn Thánh Hỏa trở nên vô dụng cả.
“Hừ, cưỡng từ đoạt lý!” Lôi Phượng Tộc Trưởng giận dữ nói:
“Tử Vong tồn tại là lẽ đương nhiên, làm sao có thể xóa bỏ nó?”
“Không sai!” Các Trưởng Lão còn lại nhao nhao gật đầu:
“Tử Vong tồn tại với mục đích làm nền cho Sinh Mệnh, không cần thiết phải xóa bỏ nó…nhưng chúng ta sẽ không xem trọng nó!”
Tín ngưỡng tích lũy qua vô số thế hệ, không phải cứ nói thay đổi là có thể làm được.
Nếu Phượng Hoàng Tộc dễ dàng tiếp nhận Tử Vong lực lượng đến như thế, vậy năm đó vị Tịch Diệt Phượng Hoàng kia cũng không lâm vào hoàn cảnh bi thảm như vậy.
“Các vị cứ nói Tử Vong vẫn luôn làm nền cho Sinh Mệnh, nhưng chính các vị cũng không ngờ đến, bản thân các vị, các tổ tiên của Phượng Hoàng Tộc đều đã từng lĩnh ngộ sự Tử Vong, nếu không có Tử Vong, tên tuổi của Phượng Hoàng Tộc chắc gì đã nổi danh như ngày hôm nay…” Lạc Nam cười gằn.
“Xàm ngôn!” Lần này chúng cường giả Phượng Hoàng Tộc triệt để vỗ bàn đứng dậy, phẫn nộ đến cực điểm.
Tên này có biết mình đang nói gì không? Sự tử vong là tối kỵ bên trong Phượng Hoàng Tộc, hắn lại dám nói thanh danh của Phượng Hoàng Tộc là nhờ tử vong mà có?
Đối với chúng cường giả Phượng Hoàng Tộc, đây chính là sự sỉ nhục.
Mà ngay cả Phượng Nghi Nữ Đế ánh mắt cũng khóa chặt lấy thân ảnh của Lạc Nam, nếu lời tiếp theo của tiểu tử này không thuyết phục được nàng, nàng sẽ không nể mặt của Côn Lôn Nữ Hoàng và Tuế Nguyệt Nữ Đế đem hắn trục xuất.
“Dục Hỏa Trọng Sinh…” Lạc Nam chậm rãi thốt ra bốn chữ.
Tĩnh…toàn bộ đại điện đột nhiên trở nên yên tĩnh, ánh mắt một đám cường giả co rút lại.
“Dục Hỏa Trọng Sinh, môn Thần Thông nổi danh qua các đời Hỏa Phượng Hoàng, đến thế hệ này chỉ có một mình Phượng Nghi Nữ Đế sở hữu!” Lạc Nam quét mắt nhìn toàn trường, ngạo nghễ nói ra:
“Nếu như chưa trải qua tử vong, sao có thể Trọng Sinh?”
“Nếu như chưa nếm mùi cái chết, sao luyện thành Dục Hỏa?”
“Các vị xem Dục Hỏa Trọng Sinh là môn Thần Thông bá đạo làm nên tên tuổi của Phượng Hoàng Tộc, nó là niềm kiêu ngạo của các vị, được các vị công nhận và tán thành!”
“Chỉ có chết đi trong đống tro tàn, lĩnh ngộ mùi vị của Tử Vong…sau đó mới có thể Dục Hỏa Trọng Sinh, chết đi sống lại, chiến lực khôi phục một cách toàn diện!”
“Vậy các vị có dám nói cho ta, tổ tiên của các vị, những người từng luyện thành Dục Hỏa Trọng Sinh không lĩnh hội cảm giác Tử Vong hay sao?”
“Các vị chán ghét và bài xích Tử Vong, nhưng nó lại chính là điều kiện để luyện thành cũng như kích hoạt môn Thần Thông mà các vị vẫn luôn kiêu ngạo!”
“Hahaha!” Lạc Nam cất tiếng cười ngạo nghễ: “Các vị nói cho ta, có đáng cười hay không?”
Không gian tĩnh lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng vô pháp nghe thấy.
Từng câu từng chữ của Lạc Nam như những lập luận đanh thép oanh tạc vào thần trí bọn hắn.
Hắn đã chứng minh được Tử Vong và Sinh Mệnh mặc dù đối nghịch, nhưng đồng thời cũng luôn song hành, bổ khuyết, trợ giúp lẫn nhau.
Phượng Hoàng Tộc muốn lên tiếng phủ nhận, nhưng lại yếu ớt nói không nên lời.
Bởi vì hơn ai hết, bọn hắn cũng hiểu nguyên lý hoạt động của Dục Hỏa Trọng Sinh.
Chỉ khi nào Hỏa Phượng Hoàng thật sự chết đi, nếm trải sự tử vong…mới có thể thông qua ngọn lửa Niết Bàn sống lại.
Trong quá trình này, vai trò của Tử Vong thật sự vô pháp phủ nhận.
Nói như vậy, không riêng gì Phượng Nghi Nữ Đế…mà tất cả những Hỏa Phượng Hoàng từng luyện thành Dục Hỏa Trọng Sinh cũng đều đã từng lĩnh ngộ Tử Vong, thứ mà bọn hắn vẫn chưa từng công nhận.
“Không tệ…ở tuổi tác như vậy đã có những kiến giải độc đáo về Tử Vong và Sinh Mệnh, ngươi khiến bổn Đế phải kinh ngạc!”
Trong lúc toàn trường im ắng, Phượng Nghi Nữ Đế lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng, trong đôi mắt đẹp hiếm thấy xuất hiện một tia tán thưởng nhìn Lạc Nam.
“Tại hạ không có ý bất kính với Phượng Hoàng Tộc, chỉ là không muốn các vị quên mất công lao mà Tử Vong trong lúc vô tình đã mang đến cho Phượng Hoàng Tộc mà thôi!” Lạc Nam lễ độ chắp tay, không kiêu ngạo, không siểm nịnh.
Thấy hắn chân thành, đám cường giả Phượng Hoàng Tộc cũng tạm gác lại lửa giận, bởi vì những lời của tên này không phải xàm ngôn, mà có kiến giải, lập luận lý lẽ hẳn hoi.
Ở tuổi tác như vậy, đích thật rất khó lường.
Bất quá, Phượng Nghi Nữ Đế không phải nhân vật dễ thuyết phục, nàng điềm nhiên cất giọng:
“Công lao của Tử Vong đã được Bổn Đế ghi nhận, bởi đúng như ngươi nói…bổn Đế đã lĩnh ngộ cảm giác Tử Vong trước khi luyện thành Dục Hỏa Trọng Sinh!”
Chúng cường giả giật mình, thầm hô quả nhiên.
Lại nghe Phượng Nghi Nữ Đế nói tiếp:
“Bất quá, mặc dù Tử Vong có công thì đã sao? ở trong mắt Bổn Đế và Phượng Hoàng Tộc, nó vẫn chỉ là một loại công cụ để tận dụng mà thôi!”
“Tử Vong ở trong mắt Bổn Đế cũng giống như các loại Tiên Khí trong trời đất, là thứ để phụ trợ mà chẳng có gì khác biệt, làm sao có thể cùng Sinh Mệnh sánh vai?”
“Ngươi đã chứng minh được Tử Vong và Sinh Mệnh có thể hỗ trợ lẫn nhau, nhưng điều đó không đồng nghĩa chúng nó không đối nghịch, thậm chí còn là đối nghịch đến mức không đội trời chung!”
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, như cười như không nhìn lấy nàng: “Mời Nữ Đế lý giải!”
Nhìn nụ cười của hắn, Phượng Nghi Nữ Đế trong lòng không thoải mái, chẳng biết vì sao nàng có cảm giác như Lạc Nam đang gài bẫy chờ mình nhảy vào.
Nhưng với sự kiêu ngạo, nàng vẫn là nêu lên kiến giải thuộc về chính mình:
“Nói một cách đơn giản, Ngũ Hành Tương Sinh Tương Khắc, Thủy khắc Hỏa, Hỏa khắc Kim, Kim khắc Mộc, Mộc khắc Thổ, Thổ khắc Thủy…”
“Nhưng mà mặc dù chúng nó có những loại khắc chế nhau, nhưng Hỏa Tiên Lực vẫn có thể dung hợp cùng Thủy Tiên Lực, Kim Tiên Lực lại có thể dung hợp cùng Mộc Tiên Lực…”
“Thậm chí, năm loại thuộc tính Ngũ Hành có thể toàn bộ dung hợp, và dung hợp cùng các loại lực lượng khác nữa, Lạc Nam ngươi rõ điều này hơn ai hết…”
Phượng Nghi Nữ Đế gằn từng chữ:
“Nhưng mà…cả đời này, Bổn Đế chưa từng chứng kiến Sinh Mệnh có thể dung hợp cùng Tử Vong!”
“Chính xác tuyệt đối!” Đại Trưởng Lão là người đầu tiên vỗ tay.
Những Thiên Yêu Đế khác cũng đồng loạt gật đầu.
Sinh Mệnh và Tử Vong trái ngược đến cực điểm, bản chất hoàn toàn đối lập nhau, chỉ có tương khắc mà không có tương sinh, vô pháp dung hợp chúng nó thành một.
“Thậm chí tiểu nha đầu này mặc dù trời sinh có cả lực lượng của Sinh Mệnh và Tử Vong, nhưng lão bà ta tin chắc nàng vĩnh viễn không thể dung hợp chúng nó thành một!” Đại Trưởng Lão Phượng Hoàng Tộc khẳng định.
Phượng Nghi Nữ Đế ánh mắt trêu tức nhìn lấy Lạc Nam, để xem miệng lưỡi tiểu tử này còn trơn tru đến mức nào, hắn sẽ dùng lý lẽ gì để phản bác lời của nàng.
Lịch sử vũ trụ vô số tháng năm, người từng sở hữu cả Sinh Mệnh Linh Căn và Tử Vong Linh Căn cũng không quá mức hy hữu.
Nhưng tất cả bọn hắn đều chỉ có thể tách Sinh Mệnh và Tử Vong ra sử dụng riêng biệt mà thôi.
Ví như trong chiến đấu, một tay nắm giữ Sinh Mệnh, một tay nắm giữ Tử Vong…chứ chưa từng thành công dung hợp.
Nếu không cẩn thận, khi sống và chết bị xáo trốn, kẻ đó sẽ lâm vào kết cục nửa sống nửa chết, thần trí mơ mơ hồ hồ, cả đời biến thành phế nhân.
Dù miệng của Lạc Nam mọc ra cánh sen, Phượng Nghi Nữ Đế dám cá rằng hắn sẽ á khẩu.
Nào ngờ, trái ngược với dự đoán của Phượng Nghi Nữ Đế và chư Phượng Hoàng, Lạc Nam chẳng những không nói chuyện, mà là dùng ánh mắt thương hại nhìn lấy tất cả bọn hắn.
Theo sau đó, hắn nhẹ nhàng tránh sang một bên, hướng về đồ nhi cười nói: “Tiểu Tiểu, cho bọn hắn mở mang tầm mắt!”
Một tiểu nha đầu chỉ là Cực Tiên, lại muốn cho tất cả Thiên Yêu Đế có mặt ở đây mở mang tầm mắt?
Lạc Nam này điên rồi.
Chỉ là cảnh tượng kế tiếp lại khiến tất cả bọn hắn không biết rốt cuộc ai mới là người điên.
Tiểu Tiểu hít sâu một hơi chậm rãi bước lên.
Cánh tay phải vung ra, Sinh Mệnh Lực màu trắng trong pha lẫn chút xanh biếc xuất hiện, mang theo khí tức sự sống tràn đầy.
Tay trái cùng lúc nâng lên, Tử Vong Lực đen kịch, âm trầm và thần bí, chứa đựng sự chết chóc cô độc.
Trong biểu lộ trợn mắt há hốc mồm của cao tầng Phượng Hoàng Tộc, hai cánh tay nhỏ nhắn của Tiểu Tiểu chậm rãi dung nhập vào nhau.
Tử Vong và Sinh Mệnh, hòa quyện cùng một thể!