Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1409: 1409




“Đến rồi…”
Bên trong không gian đen kịch, Luân Hồi Thụ trầm giọng nói.

“Đa tạ Luân Hồi Thụ tiền bối!”
Lạc Nam chắp tay, thái độ cực kỳ cung kính nói.

Mặc dù đã trải qua những cảm xúc không mấy tốt đẹp gì trong quá trình Luân Hồi, nhưng vạn kiếp luân hồi mà hắn đã nếm trải mang đến cho hắn quá nhiều lợi ích.

Đặc biệt còn có được kiến thức vượt khỏi giới hạn của vũ trụ.

Chưa kể Luân Hồi Thụ còn làm theo đề nghị của hắn, phối hợp với hắn diễn một màn kịch đánh lừa Hàm Nhi, sau đó mang theo hắn trở về thế giới thực.

Gặp được Luân Hồi Thụ là một trong những cơ duyên to lớn nhất từ lúc hắn bước chân vào con đường tu luyện đến thời điểm này.

“Không cần khách sáo!” Luân Hồi Thụ giọng điệu trầm thấp nói:
“Những người trẻ tuổi, có tâm cảnh, có khí độ, có bản lĩnh và thiên phú như ngươi luôn là đối tượng được bổn lão thụ xem trọng, dốc lòng bồi dưỡng!”
“Dù sao thì ngươi cũng đã biết, ngoài kia vẫn còn địch nhân hùng mạnh có thể uy hiếp an nguy của phiến vũ trụ này bất kỳ lúc nào!”
“Tre già thì măng mọc, vũ trụ này ngày sau rất cần những người như ngươi thành công trưởng thành!”
“Sẽ không để tiền bối thất vọng!” Lạc Nam hứa hẹn đáp: “Chỉ cần có cơ hội, tiểu tử sẽ cống hiến một phần sức mọn!”
“Haha, tốt…rất tốt!” Luân Hồi Thụ hài lòng cười.

Tán cây khổng lồ nhẹ nhàng rung lên, một cành cây trong suốt ẩn chứa Thời Không Chi Lực nồng đậm rơi xuống:
“Đây xem như báo đáp cho câu nói vừa rồi của ngươi!”
“Đa tạ tiền bối!” Lạc Nam không khách khí thu nhận.

Cành cây của Luân Hồi Thụ ẩn chứa lực lượng thời không chẳng kém chút nào nhánh tre Cổ Việt, Tiểu Kỳ Nam vẫn còn thiếu Pháp Bảo tiện tay, Lạc Nam không ngại nhận thêm nguyên liệu để làm quà cho nữ nhi bảo bối.

“Còn có một chuyện, ta tin tưởng sẽ bù đắp được phần nào những tổn thương của ngươi!” Luân Hồi Thụ bất chợt lên tiếng.

“Mời tiền bối nói!” Lạc Nam như nghĩ đến điều gì, nhịp tim bỗng chốc đập nhanh hơn.

“Một phần bên trong các kiếp luân hồi là do ta dựa vào thế giới thật dựng lên, có thật có giả, đan xen lẫn lộn!” Luân Hồi Thụ cười cười nói:
“Điều này đồng nghĩa với một số người quan trọng đối với ngươi tưởng chừng chỉ xuất hiện ở trong luân hồi sẽ tồn tại ở thế giới thực!”
Lạc Nam toàn thân chấn động, đồng tử co lại, bờ môi rung động: “Chu Nhi, Lạc Điệp?”
“Haha, có duyên gặp lại!”
Luân Hồi Thụ gật đầu cười lớn, thân ảnh đã ngao du thời không, biến mất ngay tại chỗ.

Lạc Nam có chút thất thần, không phát hiện thân thể mình đang rung lên.

“Lần này công tử thu hoạch quá lớn!” Một thanh âm nhí nhảnh đầy cảm thán vang lên bên tai, lại có chút nũng nịu nói:

“Nhưng mà kiến thức của công tử gia tăng, số lần tiêu hao Điểm Danh Vọng để dùng đến Thiên Cơ Bảng chắc chắn suy giảm!”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Lạc Nam trái tim ấp ám, nghiêng đầu sang nhìn tiểu nha đầu bé xíu đang ngồi trên bả vai mình, ánh mắt ôn nhu chưa từng có.

“Vạn kiếp luân hồi, ta đã xa nàng vạn kiếp…” Lạc Nam lẩm bẩm nói.

Kim Nhi toàn thân run rẩy lên, mắt đẹp lóng lánh nước…
Một lời của Lạc Nam thật sự chạm sâu vào trái tim nàng, khiến nàng nhịn không được bật khóc, muốn nhào vào lòng hắn ôm thật chặt.

Đối với nàng, Lạc Nam chỉ mới xa cách hơn một năm khi ngồi trên bảo tọa trải nghiệm luân hồi.

Nhưng đối với hắn, đã một vạn kiếp không được nhìn thấy nàng.

Đối với một kẻ đã quen với việc có Kim Nhi luôn luôn bên cạnh như Lạc Nam, đó cũng là một loại mất mát to lớn.

“Đã để công tử chịu khổ rồi…” Kim Nhi mở miệng dịu dàng: “Con đường này vốn là khắc nghiệt như vậy đấy, trong tương lai có lẽ sẽ còn những thứ đáng sợ hơn!”
“Ta biết…” Lạc Nam siết chặt nắm tay, thanh âm kiên định:
“Nhưng vì các nàng, ta vẫn phải bước…huống hồ, ta vẫn còn chưa biết cách để nàng thoát khỏi Hệ Thống, có được thân thể bình thường!”
“Kim Nhi chờ được!” Kim Nhi hạnh phúc cười ngọt ngào.

Lạc Nam hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, lắng lại đa sầu đa cảm, chuyển chủ đề nói:
“Luân Hồi Thụ chỉ xếp thứ tư trong thất đại thần thụ có thiệt thòi hay không?”
Theo cách nhìn nhận của hắn, Luân Hồi Thụ mang đến lợi ích thật sự là quá mức to lớn, trải nghiệm luân hồi và đạt được những kinh nghiệm quý giá bên trong đó thật sự ảo diệu và cao thâm hơn các Thần Thụ khác.

“Suy nghĩ của công tử sẽ đúng khi số lần trải nghiệm Luân Hồi của một người không bị hạn chế!” Kim Nhi lắc đầu cười đáp:
“Bất kể là luân hồi bao nhiêu kiếp, trong đời mỗi người chỉ có thể thông qua Luân Hồi Thụ tiến vào luân hồi một lần duy nhất!”
“Bởi vì công tử luân hồi đến tận một vạn kiếp nên cảm thấy tác dụng của Luân Hồi Thụ quá mức nghịch thiên, nhưng toàn bộ vũ trụ tìm đâu ra người có thể đạt thành tựu như công tử? đa số người chỉ có thể luân hồi một vài kiếp, thu hoạch sẽ rất kém mà thôi, làm sao sánh bằng các Thần Thụ có thể cung cấp lợi ích vĩnh viễn như Bàn Đào Thụ, Tre Cổ Việt hay Bất Tử Thụ?”
“Thì ra là như vậy…” Lạc Nam có chút tiếc nuối thở dài:
“Ta cứ tưởng số lần trải nghiệm luân hồi không hạn chế số lượng!”
“Haha, nếu thật sự Luân Hồi Thụ nghịch thiên như vậy, bản thân nó đã trở thành một cổ máy rèn luyện tâm cảnh khủng bố không giới hạn!” Kim Nhi ngưng giọng đáp:
“Điều đó không phải là phúc, bởi vì nó đủ khiến những thế lực hùng mạnh nằm ngoài vũ trụ điên cuồng, chấp nhận đánh đổi tất cả để cướp đi Luân Hồi Thụ!”
Lạc Nam rùng mình, vô thức nhớ đến chủng tộc mà mình biến thành, thật sự mạnh hơn phần lớn sinh linh nằm trong vũ trụ này.

“Luân Hồi Thụ tiền bối đã từng ngao du ra ngoài vũ trụ sao? bằng không hắn làm sao có đủ kiến thức để tạo nên những kiếp luân hồi cao thâm như vậy?” Hắn tiếp tục nêu ra thắc mắc.

Việc Luân Hồi Thụ biết được tu vi bên trên Thiên Đế, biết được chủng tộc mạnh mẽ ở kiếp cuối cùng mà Lạc Nam hóa thành, thật sự nằm ngoài phạm vi của một Thần Thụ chỉ tọa lạc ở phiến vũ trụ này.

“Đơn giản, bởi vì Luân Hồi Thụ vốn là một nhân vật cao cấp của Cổ Việt Tộc!” Kim Nhi nhún vai đáp:
“Vai trò của Luân Hồi Thụ là liên tục ngao du thời không, bồi dưỡng ban phát cơ duyên cho các tầng lớp thiên tài, đồng thời tìm tòi, điều tra các tin tức có giá trị để báo về Cổ Việt Tộc!”
“Phần lớn thông tin mà Thư Viện Cổ Việt lưu trữ là do Luân Hồi Thụ thu nạp!”
“Lại có chuyện như vậy?” Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm, một lần nữa bị sự khủng bố của Cổ Việt Tộc làm cho kinh hãi.


Vừa có được Tre Cổ Việt cung cấp nguyên liệu luyện khí mạnh mẽ, rèn luyện thực chiến hiệu quả…vừa có được Luân Hồi Thụ thu nạp tình báo, bồi dưỡng tâm cảnh thông qua luân hồi.

“Trước an nguy sống còn của vũ trụ, Luân Hồi Thụ cũng đang âm thầm cống hiến, cùng Cổ Việt Tộc có chung chí hướng nên việc bọn hắn hợp tác là điều dễ hiểu!” Kim Nhi nhún vai:
“Cho nên những gì Cổ Việt Tộc nhận biết, Luân Hồi Thụ cũng sẽ nhận biết, vì thế tạo nên các kiếp luân hồi viễn siêu nhận thức trong vũ trụ là chuyện bình thường!”
“Đã hiểu!”
Lạc Nam gật đầu, trong lòng cảm thán Cổ Việt Tộc đang vì phiến vũ trụ này trả giá quá nhiều, thế mà vẫn có vô số kẻ ngoài phục trong không phục, nghi kỵ về sự tồn tại của Cổ Việt Tộc.

Một ngày nào đó khi sự thật được phơi bày, Cổ Việt Tộc sẽ được toàn bộ sinh linh kính ngưỡng.


Vươn tay xé rách không gian, Lạc Nam xuất hiện ở một đình viện quen thuộc.

“Người nào?”
Bốn vị mỹ nhân trong đình nhàn nhã uống trà lập tức nhảy dựng lên, lực lượng bùng phát, sát cơ trong mắt lóe sáng.

Hiển nhiên việc có kẻ đột nhiên đột nhập khiến các nàng bất mãn.

“Là ta…” Lạc Nam hất mái tóc trắng bạc của mình sang một bên, lộ ra dung mạo cương nghị từng trải, râu che cằm, hai mắt đầy tang thương.

Bốn vị mỹ nhân toàn thân chấn động, thất thần nhìn lấy hắn.

Các nàng không ai khác đều là những người quen biết với Lạc Nam.

Liễu Tú Quyên, nữ nhân của hắn.

Mộng Chi Tiên, hồng nhan tri kỷ của hắn.

Mộng Thải Vân, người hắn xem là tỷ tỷ.

Phú Nhược Linh, nữ nhi của Liễu Tú Quyên, hắn xem nàng như bằng hữu.

Các nàng đều đã từng hương tiêu ngọc vẫn trong tay hắn, nghĩ đến điều này, ánh mắt Lạc Nam nhìn về bốn nữ càng thêm ôn nhu.

Mà lúc này, khi nhìn thấy vẻ ngoài nồng đậm phong trần tang tóc của Lạc Nam, Liễu Tú Quyên cùng Mộng Chi Tiên gắt gao dùng tay che miệng, hai mắt chậm rãi đỏ lên, lệ quang từng giọt rơi xuống.

“Chuyện gì xảy ra…?” Mộng Thải Vân cũng ngơ ngác nhìn lấy nam nhân vừa quen thuộc, vừa xa lạ trước mặt này.

Thời gian ngắn không gặp lại như thương hải tang điền.


Từ ánh mắt của hắn, từ từng động tác của hắn, từ vẻ bề ngoài của hắn, nàng cảm giác được khí tức lắng đọng của vô tận năm tháng, những thăng trầm khó lòng diễn tả.

Pha lẫn vô tận cô đơn…
Nam nhân này rốt cuộc trải qua những gì?
“Tiểu Nam!”
Liễu Tú Quyên cùng Mộng Chi Tiên bật khóc nức nở lao tới, nhào vào lòng nam nhân ôm thật chặt, dùng thân thể mềm mại của chính mình mang lại hơi ấm cho hắn.

Không cần biết lý do, không cần biết nguyên nhân, các nàng chỉ biết dáng vẻ cô đơn của hắn khiến các nàng đau lòng, chỉ muốn ôm hắn thật chặt, dùng tình cảm của mình xua tan cảm giác đáng ghét đó.

“Có chút giống cha dượng rồi…” Phú Nhược Linh mặt đẹp mơ màng, lại suy nghĩ khác với ba nữ.

Trước đây Lạc Nam quá mức trẻ trung và anh tuấn, như một tên thiếu gia công tử, đứng cạnh nàng giống như ca ca và muội muội, Phú Nhược Linh không quá thích ứng một người trẻ như vậy lại là nam nhân của mẫu thân.

Dung mạo hiện tại của Lạc Nam giống với một nam nhân phong sương trưởng thành, có nét cuốn hút riêng, nghiêm nghị và chững chạc, ôm mẫu thân của nàng là phu nhân thành thục chín muồi nhìn qua vô cùng hợp mắt.

Đương nhiên nàng cũng tò mò, chẳng biết vì sao hắn lại thay đổi một cách khác biệt đến như vậy trong thời gian ngắn.

Lạc Nam tay phải ôm Liễu Tú Quyên, tay trái ôm Mộng Chi Tiên, tìm lại cảm giác thỏa mãn đã đánh mất từ lâu…hai mắt nhắm chặt, tham lam ngửi lấy hương thơm dễ chịu của các nàng.

“Vì sao cảm giác cái tên này càng thêm thâm bắt khả trắc?”
Mộng Thải Vân không để ý đến hắn cùng hai nữ nhân thân mật, ngược lại bước vòng vòng quay người Lạc Nam, đánh giá trạng thái của hắn.

Cái tên này thu liễm tất cả khí tức, che đậy tu vi nên nàng không thể nhìn thấu.

Nhưng với trực giác bén nhạy của một Địa Đế, Mộng Thải Vân cảm giác được một cổ nguy hiểm vô cùng từ trên người Lạc Nam, dường như hắn có thể dễ dàng trấn áp nàng nếu muốn vậy.

Điều này làm Mộng Thải Vân tưởng rằng mình đang bị ảo giác.

Hồi lâu sau, Lạc Nam thỏa mãn mở mắt ra, cúi đầu hôn lên trán Liễu Tú Quyên và Mộng Chi Tiên đầy trân trọng.

Hắn đã từng đánh mất các nàng bên trong kiếp, ở thực tại điều đó sẽ không diễn ra nữa.

“Tiểu Nam…có chuyện gì cứ chia sẽ với bọn thiếp, đừng ôm khư khư trong lòng, khó chịu lắm!” Liễu Tú Quyên ôn nhu hiểu chuyện nói.

Mộng Chi Tiên cũng nắm chặt lấy bàn tay hắn, hai mắt đầy vẻ lo âu.

“Các nàng yên tâm, gặp phải chút chuyện khó giải quyết, nhưng mọi thứ đã qua…” Lạc Nam rốt cuộc nở nụ cười.

Nghe hắn nói vậy, mấy nữ thở phào nhẹ nhõm.

Các nàng hiểu rất rõ nam nhân này, hắn tuyệt đối không phải là kẻ sĩ diện hảo, nếu thật sự gặp khó khăn sẽ nhờ đến các nàng.

Quả nhiên, chỉ nghe Lạc Nam mở miệng nói:
“Các nàng tìm giúp ta một số nguyên liệu: Không Gian Thạch, Bổ Thiên Khoáng, Phúc Địa Quặng, Thời Gian Hàn Thiết.

.



“Đây đều là những nguyên liệu dùng để phục hồi Không Gian Pháp Bảo cao cấp!” Mộng Thải Vân giật mình nói.

Lạc Nam nhẹ gật đầu, hắn đương nhiên hiểu rõ điều này, bởi vì hắn muốn sửa chữa Linh Giới Châu.

Linh Giới Châu không phải Không Gian Pháp Bảo bình thường, nó còn là một cái Ngũ Hành Thế Giới.

Vì lẽ đó, trừ những nguyên liệu mà Lạc Nam vừa yêu cầu, còn cần đến Ngũ Hành Hỗn Độn Khí cung cấp nguồn năng lượng khổng lồ.

Cũng may bên trong Không Gian Hệ Thống của hắn vẫn còn đến tận 10 loại Hỗn Độn Khí, chia ra được hai phần đầy đủ ngũ hành, có thể dùng một phần để phục hồi Linh Giới Châu.

Nếu là trước đây, với khả năng Luyện Khí gà mờ của Lạc Nam, hắn đương nhiên không thể tự mình chửa trị cho Linh Giới Châu được.

Nhưng ở trong một số kiếp Luân Hồi, Lạc Nam đã trở thành Luyện Khí Sư cao cấp nhất, tay nghề gia tăng chưa từng có, chỉ cần tập hợp đủ nguyên liệu, việc chữa trị Linh Giới Châu không thành vấn đề.

“Bọn thiếp lập tức chuẩn bị!”
Mộng Chi Tiên cùng Liễu Tú Quyên vội vàng rời đi, bắt đầu liên hệ với Thiên Địa Hội tìm kiếm nguyên liệu.

Phú Nhược Linh thấy mẫu thân bận rộn cũng đuổi theo hỗ trợ.

Thoáng chốc, trong đình viện chỉ còn lại Lạc Nam và Mộng Thải Vân.

“Ngồi đi, trễ nhất một tuần sẽ có đủ những thứ ngươi muốn!” Mộng Thải Vân nói.

“Đa tạ nàng!” Lạc Nam ôn hòa mỉm cười.

Trải qua luân hồi, tâm cảnh của hắn cũng có phần thay đổi, trước đây xem Mộng Thải Vân như trưởng bối, nhưng hiện nay nếu xét cả tuổi tác bên trong Luân Hồi, chắc chắn hắn lớn hơn nàng rất nhiều, những thứ từng trải qua cũng viễn siêu nàng.

Mộng Thải Vân cũng nhận ra sự biến chuyển của hắn, nàng tò mò hỏi: “Tu vi hiện tại của ngươi là…”
“Đại Đế!” Lạc Nam không che giấu nói.

“Yêu nghiệt!” Mộng Thải Vân giật nảy mình.

Từ lúc Thiếu Đế Chi Chiến kết thúc đến nay mới qua bao lâu? Tên này nhảy vọt vài đại cảnh giới a, rất nhanh đã đuổi kịp nàng rồi.

“Haizz, ánh mắt của nha đầu Chi Tiên quả nhiên rất chuẩn!” Mộng Thải Vân một tay chống cằm, có chút đắc ý:
“Chỉ cần ngươi muốn, Mộng Gia tùy thời tách khỏi Thiên Địa Hội đầu quân cho ngươi!”
“Thật sự nghiêm túc?” Lạc Nam nhìn thẳng nàng.

“Haizz, quy tắc không xen vào tranh đấu của Thiên Địa Hội ràng buộc quá lớn, cả Tú Quyên và Chi Tiên đều muốn kề vai sát cánh chiến đấu cùng ngươi, nhưng một ngày còn là người của Thiên Địa Hội, các nàng không thể làm như vậy!” Mộng Thải Vân than thở.

“Không cần phải vội!” Lạc Nam lẩm bẩm, thanh âm chỉ có một mình hắn nghe thấy:
“Sẽ có một ngày đối diện với những kẻ thù, Thiên Địa Hội cũng buộc phải xuất chiến!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.