Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1426: 1426




Hai luồng kim quang mang tính hủy diệt bộc phát, không cho Lạc Nam bất kỳ cơ hội phản ứng nào, mang theo sát cơ trí mạng bắn phá.

So với thể hình khổng lồ của Tứ Hợp Khôi, hai luồng Kim Quang này rất nhỏ, nhưng nếu so với thân thể Lạc Nam, chúng nó lại như che đậy thiên địa…
Vẫn chưa dừng lại, vì đã quyết tâm một lần triệt hạ Lạc Nam, Tứ Hợp Khôi còn xòe từng lồng bàn tay khổng lồ ra, ở bên trong lòng bàn tay là các Phù Văn được kích hoạt, phong tỏa không gian, ngăn cản hắn dùng tốc độ cao chạy thoát.

ĐÙNG ĐÙNG…
Kim quang diệt thế bắn phá trực tiếp vào cơ thể hắn, ánh sáng hoàng kim như sóng thần nhấn chìm tất cả, những nơi chúng nó đi qua…không gian phá toái, sát cơ thành vực.

“Kết thúc sao?” Nhãn Nữ Đế khẽ hỏi.

“Hy vọng hắn không sao…” Ba vị Nữ Thiên Đế nhìn nhau.

Hơn ai hết, các nàng hiểu Kim Quang Diệt Thế bắn ra mạnh mẽ như thế nào, bởi vì cách thức hoạt động của nó dựa theo Diệt Thế Kim Đồng của Quái Nhãn Nữ Đế trước đây mà sáng tạo, bằng cách dùng Phù Văn tạo thành hai vòng xoáy như bệ phóng, tích trữ một lượng lớn Kim Thiên Đế Lực cuồng bạo trong hốc mắt, chỉ cần mở ra là sẽ xuyên phá tất cả mục tiêu.

Đây cũng là thủ đoạn công kích mạnh nhất của Tứ Hợp Khôi, đủ sức trọng thương thậm chí giết ch.ết Thiên Đế nếu không kịp phản ứng.

Bởi vì nhận ra Lạc Nam khó chơi, Tứ Quái Nữ Đế mới kích hoạt đòn tấn công khủng bố này.

OÀNH!
Một thanh âm kinh nộ vang lên, thân thể khổng lồ của Tứ Hợp Khôi hung hăng bay vọt giữa không trung, sau đó ầm ầm nặng nề ngã xuống dưới mặt đất, toàn bộ ngọn núi bên ngoài kịch chấn.

“Chuyện gì xảy ra?”
Tứ Quái Nữ Đế biểu lộ ngơ ngác…
“Là phu quân!” Thiên Diệp Dao mấy nữ vui vẻ kinh hô.

Chẳng biết từ bao giờ, một tên nam nhân hình thù bé nhỏ với tư thái hiên ngang đạp trên lồng ng.ực khổng lồ của Tứ Hợp Khôi…
Toàn bộ thân thể hắn là lít nha lít nhít vô số kinh văn khảm nạm như những hình xăm cổ lão, tràn đầy khí tức tang thương bất hủ.

Tóc dài trắng xóa không gió mà bay, Sát Vực và Chiến Vực nặng nề áp bách, đè nặng như một đại thế giới đang đè ép.

Lạc Nam ngẩng đầu nhìn về phía Tứ Quái Nữ Đế, thản nhiên cười nói:
“Các vị sư phụ, khảo thí xem như hoàn thành rồi chứ?”
Tứ Quái Nữ Đế lấy lại tinh thần, Quái Khôi Nữ Đế không phục nói:
“Hừ, đánh ngã được nó thì sao? Nó vẫn chưa bại!”
RỐNG!
Quả nhiên, sau lưng Tứ Hợp Khôi đột ngột mọc ra một đôi cánh kim loại cực lớn, đôi cánh nện thẳng xuống, tạo nên lực đẩy cực mạnh xuống mặt đất, cơ thể khổng lồ bật ngược, một lần nữa đứng lên.

“Hừ!”
Trong quá trình này, Lạc Nam một tay ngưng tụ Bạo Tinh Quyền, một tay đánh ra Côn Lôn Ấn, hung hăng đánh vào đầu nó.


KENG KENG
Hắn chỉ cảm thấy đôi tay tê dại vì đau nhứt, thân thể Tứ Hợp Khôi chỉ bị đẩy lùi nhưng ngay cả một vết xướt bên trên cũng không lưu lại.

“Lực phòng ngự của nó sánh ngang Thiên Thể Đế khoác thêm áo giáp cấp cao, ngoài ra còn có các Phù Văn gia cố, ngay cả Thiên Đế muốn phá vỡ cũng không được!” Quái Diện Phù Đế đắc ý nói:
“Vậy nên ngươi muốn đánh bại nó chính là người si nói mộng, đương nhiên nó cũng không thể làm gì ngươi!”
“Cuộc chiến này xem như hòa, ngươi vẫn còn chưa đủ thuyết phục chúng ta về Côn Lôn!” Quái Nhãn Nữ Đế thở dài nói:
“Tuy nhiên có thể làm đến mức độ này, ngươi xứng với danh xưng yêu nghiệt, bình sinh ít thấy!”
“Các vị sư phụ kết luận quá sớm!” Lạc Nam mỉm cười nói.

RỐNG!
Như cảm thấy bị Lạc Nam xem thường, Tứ Hợp Khôi hung tàn vươn dài sải cánh trăm trượng, các loại Thiên Đế Lực bao trùm toàn thân, như một thiên thạch mang tính hủy diệt trực diện, nghiền ép lao thẳng xuống đầu Lạc Nam.

Đối mặt với nó, Lạc Nam chỉ nhẹ nhàng nâng lòng bàn tay lên, một cái tiểu đỉnh xoay tròn trôi nổi bên trên nó.

Nhưng khi thấy tiểu đỉnh này, Tứ Quái Nữ Đế chỉ cảm thấy bất an tràn lan.

Không dây dưa dài dòng, Lạc Nam tay cầm Bá Đỉnh, hung hăng nện thẳng vào Tứ Hợp Khôi đang lao xuống.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Theo động tác của hắn, Bá Đỉnh từng bước hóa lớn trên đường đi, đến lúc va chạm cùng Tứ Hợp Khôi, kích thức của nó đã sánh bằng cả Khôi Lỗi ngàn trượng.

OÀNH!
Không gian sụp đổ, Lạc Nam và cả Tứ Hợp Khôi bị lực phản chấn bắn ngược trở về, điên cuồng lăn lộn.

Tay của hắn không đủ sức giữ Bá Đỉnh, nó bị hất văng lên trời, sau đó nhanh chóng biến mất trở về đan điền của chủ nhân.

“Làm sao có thể?” Quái Diện Phù Đế biến sắc, bởi vì sau cuộc va chạm vừa rồi, nàng nhận ra rất nhiều Phù Văn mang tính phòng ngự được khắc lên Tứ Hợp Khôi tan rã.

Mà Lạc Nam lại là hoàn hảo vô hại đứng lên, chỉ có Bất Hủ Kinh Văn trên người ảm đạm đôi chút.

“Tên này còn trâu bò hơn cả Khôi Lỗi!” Quái Ảnh Nữ Đế cười khổ.

Lạc Nam rất nhanh ngồi dậy, động tác gọn gàng dứt khoác lấy ra Lạc Hồng Kiếm.

Kiếm Vực, Sát Vực cùng Chiến Vực thét gào.

Tất cả Hồng Hoang Tiên Văn hiện lên thân Kiếm đỏ rực như máu.

Bá Lực bao trùm lưỡi kiếm.

Tàn Kiếm Tiên Hồn và Minh Kiếm Thiên Quang dung nhập vào ánh Kiếm.


“Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển!”
Lạc Nam ngửa đầu gầm lên, Lạc Hồng Kiếm ngân vang phấn kích.

Tầng tầng lớp lớp Kiếm ảnh hàng lâm, kiếm sau khủng bố hơn kiếm trước, kiếm sau mạnh gấp đôi kiếm trước.

50 đường Kiếm dung hợp, hóa thành một nhát Kiếm đỏ ngầu trảm đôi chiến trường.

“Mau tránh!” Lôi Ảnh Nữ Đế hoảng hốt hét ầm lên, lòng tự tin đối với khả năng phòng ngự của Tứ Hợp Khôi chẳng sót lại chút nào.

Nhẫn Thuật triển khai, Tứ Hợp Khôi hóa thành khúc gỗ, thân thể khổng lồ thì xuất hiện ở một nơi khác.

“Đã sớm biết ngươi sẽ né!” Lạc Nam cười tà một tiếng, Dò Thám Tương Lai đã kích hoạt từ bao giờ.

Dường như đã nhìn thấu tất cả, nắm vững mọi thứ trong lòng bàn tay.

Hãm Quân Xa Luân trảm xuống, vừa đúng ngay vị trí mà Tứ Hợp Khôi dịch chuyển xuất hiện thay vì chỗ cũ đã được thay bằng khúc gỗ.

“Làm sao hắn biết?” Tứ Quái Nữ Đế khó tin thốt lên.

XOẸT!
Trong sự tiếc hận của Tứ Quái Nữ Đế, toàn bộ Phù Chú phòng ngự trước ngực của nó bị phá diệt, ánh kiếm đỏ hồng tàn phá vào trong…
ẦM ẦM…
Tứ Hợp Khôi chính thức ngã xuống, giữa lồn.g ngực là một vết sẹo dài bị chém rọc đen kịch như miệng quái vật từ trên xuống dưới.

Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi vị của chiến ý, sát cơ và kiếm khí…
Trong không gian vẫn còn Bá Lực đang tàn phá không kiêng nể gì, thật lâu vẫn chẳng tiêu tán.

Lạc Nam vai vác Lạc Hồng Kiếm, Kinh Văn Bất Hủ đạt đến giới hạn lẫn vào bên trong, Bá Y tung bay, khuôn mặt cương nghị tuấn lãng vẫn không chút biến hóa.

“Thắng…thật sự thắng…” Đám trẻ nhỏ thẩn thờ, nhìn lấy một quái vật khổng lồ ngã xuống trước mặt một nhân loại bằng xương bằng thịt, bọn nó nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng.

Nhưng trong từng đôi mắt ngây thơ đã chậm rãi hiện lên vô số ngôi sao lấp lánh, chẳng biết vì sao lại cảm thấy nhịp tim đập cực nhanh, một cổ nhiệt huyết dâng lên cuồn cuộn.

Tại giờ phút này, hình tượng người nam nhân kia vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong tâm trí lũ trẻ, trở thành mục tiêu mà cả đời nhân sinh của bọn chúng phải truy cầu.

“Xem ra mấy lão bà chúng ta già rồi, tầm mắt cũng đục ngầu khi đã xem nhẹ hắn!” Quái Khôi Nữ Đế nhẹ giọng nói ra, trong lời nói mang theo một tia mất mát.


“Không, chỉ trách hắn quá yêu nghiệt, dù ở thời kỳ toàn thịnh, chúng ta cũng khó mà chấp nhận một Đại Đế có thể đánh bại Tứ Hợp Khôi!” Phù Diện Nữ Đế lắc đầu hít sâu.

“Sóng sau đè sóng trước, vũ trụ chẳng biết từ bao giờ đản sinh ra một quái thai như vậy!” Quái Nhãn Nữ Đế khuôn mặt già nua hiện lên vẻ ngưng trọng nhìn Lạc Nam, trong lòng thầm nghĩ:
“Hy vọng bản tính hắn lương thiện, bằng không một yêu nghiệt như vậy nếu là ác nhân, vũ trụ nguy rồi!”
Quái Khôi Nữ Đế vẫn chưa tỉnh hồn, khó thể chấp nhận Khôi Lỗi đắc ý nhất trong cuộc đời mình, là thành tựu mình tự hào lại bại trận như vậy.

Tứ Hợp Khôi không bị đánh vỡ, nhưng Hãm Quân Xa Luân đã cực kỳ độc đáo trảm đứt hạch tâm liên kết của nó, khiến nó như một con rối đứt dây, không còn khả năng hoạt động.

Hiển nhiên, nhờ có Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn với khả năng nhìn xuyên yếu điểm, Lạc Nam đã thành công nhìn ra điểm yếu của Tứ Hợp Khôi.

Bằng không, sợ rằng phải dùng đến Siêu Việt Đế Cấp Vũ Kỹ - Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn mới có thể phá nó.

“Đa tạ các vị sư phụ hạ thủ lưu tình, tiểu tử thất lễ rồi!” Lạc Nam chắp tay lễ độ nói.

“Tiểu tử thúi không cần khiêm tốn!” Quái Nhãn Nữ Đế trực tiếp phất óng tay áo, cắt đứt lời hắn:
“Mấy bà lão chúng ta tuy già nhưng không đãng trí, đáp ứng ngươi gia nhập Côn Lôn Giới!”
“Quá tốt rồi!” Lạc Nam mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói:
“Tiểu tử sẽ bẩm báo Nữ Hoàng phong bốn vị Sư Phụ làm Khách Khanh Trưởng Lão, thân phận chỉ dưới Nữ Hoàng một người mà thôi!”
“Mấy chuyện thân phận hay địa vị không cần đề cập!” Quái Nhãn Nữ Đế lắc đầu:
“Hy vọng ngươi giữ được lời hứa, trị liệu tốt cho mấy lão bà chúng ta là được!”
“Đương nhiên! Thật ra dù các vị sư phụ không gia nhập Côn Lôn, nhưng vì Dao Dao các nàng, ta cũng sẽ tìm cách chữa trị!” Lạc Nam tự tin vỗ vỗ lồng ng.ực.

“Tính ra tiểu tử ngươi có chút lương tâm, bằng vào câu nói vừa rồi…không uổng công để ngươi thu hết bốn đồ nhi bảo bối của chúng ta!” Quái Nhãn Nữ Đế nở nụ cười hài lòng.

“Chút lòng thành!” Lạc Nam khóe miệng không ức chế được nở nụ cười, trong lòng sướng đến nở hoa.

Mặc dù Tứ Quái Nữ Đế hiện nay suy yếu nghiêm trọng, nhưng chỉ cần khôi phục, chiến lực của mỗi người tuyệt đối không kém Thiên Đế cấp cường giả.

Rời đi một chuyến đã vì Côn Lôn chiêu mộ được bốn nhân vật như vậy, thử hỏi ai có thể không vui mừng?
Phải biết trong kiếp luân hồi khi làm Long Nghịch, muốn chiêu mộ Thiên Đế cũng chẳng phải chuyện đơn giản.

“Sư phụ, mau thu thập hành lý, dẫn đám nhỏ theo chúng ta về Côn Lôn, để các đệ tử có thể ở bên cạnh hiếu kính các ngài!” Thành Bích, Lệ Huân chúng nữ tâm trạng cực tốt nói.

“Chúng ta sẽ đến Côn Lôn nhưng phải che giấu thân phận, tốt nhất là di chuyển một cách bí mật!” Quái Diện Phù Đế ngưng trọng nói ra:
“Như đã nói, mấy bộ xương già chúng ta có rất nhiều kẻ thù, tốt nhất là đừng để bọn hắn biết được việc chúng ta xuất thế quá sớm!”
“Cứ quyết định như vậy!” Quái Ảnh Nữ Đế mấy người gật đầu.

Thiên Diệp Dao mấy nữ nghe vậy cũng phải, hiện nay Côn Lôn đã đủ nhiều kẻ thù rồi, trước hết hạn chế được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

“Bọn ta đi sắp xếp, bố trí một số thứ ở thôn trang này nhằm qua mặt tai mắt của địch nhân, để bọn chúng cho rằng ta vẫn còn lánh đời!” Quái Khôi Nữ Đế đề nghị.

Quái Nhãn Nữ Đế tán thành, nhìn Lạc Nam hứa hẹn:
“Một tuần sau chúng ta sẽ xuất phát!”

Bởi vì Lạc Nam cố tình đặt Quân Lâm Khách Sạn bên trong Gia Tốc Trận, nên tốc độ của các vị Thánh Nữ tỉnh lại rất nhanh.

Hơn nữa còn có thời gian để lấy lại mạch lý trí vốn có của mình, dần dần suy ngẫm, phát hiện rất nhiều chuyện bất thường mà trước đây mình chưa từng ngờ tới.


Có đến 33 vị Thánh Nữ, với cách làm việc bá đạo của Luân Kiếp Tiên Cung, đương nhiên không phải nàng nào khi gia nhập cũng đều cam tâm tình nguyện, trái lại còn bị các loại thủ đoạn lợi dụng, uy hiếp…
Vốn dĩ ban đầu khi vào Luân Kiếp Tiên Cung, những người như vậy mang tâm lý nỗ lực tu luyện để trở nên mạnh hơn rồi tìm cách bỏ trốn, hay thậm chí là trả thù.

Nhưng chẳng biết vì sao, khi bắt đầu tu luyện Chuyển Kiếp Luân Hồi Công mà hai vị Thái Trưởng Lão gia phó, tất cả những suy nghĩ tiêu cực, không tốt hay gây bất lợi cho Luân Kiếp Tiên Cung đều bị các nàng quên lãng, hay nói đúng hơn là có thứ gì đó áp chế không để những mạch suy nghĩ đó trổi dậy.

Lúc này khi Chuyển Kiếp Luân Hồi Công bị Lạc Nam phế bỏ, không còn thứ gì áp chế các nàng suy nghĩ tự do, không còn thứ gì ngày đêm tẩy não các nàng, những nghi ngờ trong lòng dần trổi dậy.

Vô số câu hỏi được đặt ra…
“Đại tỷ, Nhị tỷ…thật sự là như vậy sao, chúng ta bị Chuyển Kiếp Luân Hồi Công làm ảnh hưởng tâm trí!” Một đám Thánh Nữ vây quanh Cầm Thục Trinh và Trần Hồng Lệ vào trung tâm hỏi.

“Haizz, mặc dù không muốn tin tưởng sự thật này, nhưng tỷ muội chúng ta đều là người có nhận thức…” Cầm Thục Trinh thở dài đáp:
“Chúng ta đủ khả năng biết được chúng ta của hiện tại so với thời điểm còn tu luyện trong Luân Kiếp Tiên Cung, đâu mới là con người thật của chúng ta!”
Đám Thánh Nữ trầm mặc, biểu hiện trên mặt phức tạp vô cùng…
Bỗng nhiên, Trần Hồng Lệ đưa mắt nhìn về một vị Thánh Nữ cao quý ưu nhã, toàn thân áo trắng bồng bềnh, lên tiếng hỏi:
“Vân La muội, nói cho chúng ta biết muội cảm thấy thế nào sau khi tu luyện Chuyển Kiếp Luân Hồi Công?”
Nghe Trần Hồng Lệ hỏi vậy, tất cả Thánh Nữ vội vàng đưa mắt nhìn về vị Thánh Nữ áo trắng.

Nàng này tên là Lý Vân La, là vị Thánh Nữ thế hệ này được tuyển chọn, cũng là vị Thánh Nữ thứ 33.

Nhân tuyển thứ 34 thuộc về Âu Dương Thương Lan nhưng bất thành.

Trước câu hỏi của Trần Hồng Lệ, Lý Vân La cắn cắn cánh môi, chau đôi mày liễu đáp:
“Từ lúc tu luyện Chuyển Kiếp Luân Hồi Công, muội dần xem mình là người của Luân Kiếp Tiên Cung, hình tượng Cung Chủ Cao Vĩ trở nên vĩ đại trong mắt muội, khiến muội dần sinh hảo cảm với hắn!”
Chúng nữ biến sắc, rốt cuộc càng tin tưởng chín phần mười suy đoán và nghi ngờ của mình là đúng.

Bởi vì Lý Vân La thậm chí còn chưa được gặp mặt Cao Vĩ, vốn nàng đảm nhiệm vai trò tìm kiếm Cao Vĩ trở về ở lần chuyển kiếp này, nhưng kết quả là Cao Vĩ bị Lạc Nam giết.

Một người còn chưa gặp Cao Vĩ, vì sao cảm thấy hắn vĩ đại rồi có hảo cảm?
Tình huống của Lý Vân La rất giống các nàng trước đây.

“Vậy hiện tại muội cảm thấy sao?” Cầm Thục Trinh tiếp tục hỏi.

“Muội và Cao Vĩ hiện tại là người xa lạ, thậm chí muội cảm thấy có chút ghê tởm khi từng ưa thích một người mà không rõ lý do!” Lý Vân La nghiêm túc nói.

“Vậy sao?” 32 vị Thánh Nữ còn lại nghi ngờ tự hỏi:
“Tại sao chúng ta không có cảm giác ghê tởm giống như muội nhỉ?”
“Đơn giản, bởi vì tâm trí các nàng bị tác động quá lâu, còn Lý Vân La chỉ mới bị trong thời gian ngắn!” Một thanh âm thản nhiên vang lên giải đáp nghi hoặc.

Các vị Thánh Nữ rùng mình, đưa mắt về phương hướng vừa phát ra âm thanh.

Một tên nam tử đang mỉm cười đứng đó, tóc trắng không gió nhẹ bay, toàn thân y sam bao phủ, dung mạo không có chỗ chê, nhưng lại có chút tang thương khiến lòng người u sầu…
Lạc Nam nhẹ gật đầu chào, nở nụ cười ôn hòa:
“Gặp qua các mỹ nhân!”

Chúc cả nhà ngủ ngon.