Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1513: 1513




Trước khí thế đằng đằng của hai tôn Phượng Tổ, Lạc Nam chậm rãi gật đầu:
“Nếu là như vậy, tiếp tục chiến đi!”
Lạc Nam nhận ra Tịch Diệt Phượng Tổ cũng chỉ là một tia tàn hồn còn lưu lại, thực lực tương ứng với thời điểm hắn ba vạn tuổi, không hề thua kém so với Thiên Mệnh Phượng Tổ.

XOẸT!
Hắn vừa dứt lời, Tịch Diệt Phượng Tổ cùng Thiên Mệnh Phượng Tổ đã biến mất ngay tại chỗ.

GÁY GÁY!
Một lần nữa xuất hiện, hai tiếng gáy kiệt ngạo bất tuần đã vang vọng thiên không, hóa thành hai tôn phượng hoàng khổng lồ uy mãnh, khí thế như hồng.

Tịch Diệt Phượng Tổ toàn thân bao trùm bởi một màu đen như đáy vực vô tận, ngọn lửa tử vong vờn quanh như ma trơi, đôi mắt đỏ ngầu như hai vầng khuyết nguyệt chìm trong bóng tối…
Song song với đó, Thiên Mệnh Phượng Tổ diễm lệ lộng lẫy, mỗi một chiếc lông vũ bên trên cơ thể lấp lánh thất thải hào quang, ngọn lửa sinh mệnh cao quý như vạn hoa nở rộ, từng đóm hoa lửa thê mỹ tung bay…
Nếu không phải Lạc Nam từng chứng kiến bộ dạng ghen tuông chanh chua khó nhìn của nàng, chắc có lẽ cũng bị vẻ bề ngoài của Thiên Mệnh Phượng Tổ mê hoặc.

“Hỏa Diễm Phân Thân!”
Tịch Diệt Phượng Tổ vừa tham chiến, lập tức thi triển Bí Thuật giống với Thiên Mệnh Phượng Tổ trước đó, dùng vô cùng vô tận Tịch Diệt Thánh Viêm ngưng tụ thành một phân thân Tịch Diệt Phượng Hoàng, lao vào hỗ trợ phân thân của Thiên Mệnh Huyền Phượng đang giao đấu cùng Hỏa Thần Tướng.

RỐNG!
Hỏa Thần Tướng vốn cùng phân thân Thiên Mệnh Huyền Phượng bất phân thắng bại, nay lại có thêm kẻ địch vây công, lập tức lâm vào thế yếu.

“Hừ, ai sợ ai?!”
Hỏa Nhi cao ngạo hừ một tiếng, điều khiển Hỏa Thần Tướng ngoan cường chống lại, các loại Dị Hỏa phô thiên cái địa gào thét mà ra, Diễm Tâm Đỉnh xoay tròn trên tay Lạc Nam cũng liên tục cung cấp lực lượng, hai tôn phân thân Phượng Hoàng muốn nhanh chóng hủy diệt Hỏa Thần Tướng là điều không thể.

Bất quá Lạc Nam cũng hiểu, mình cần đánh bại hai tôn Phượng Tổ, bằng không Hỏa Thần Tướng lấy một địch hai sớm muộn cũng bại.

Nhận ra ý đồ của Lạc Nam, hai tôn Phượng Tổ nhìn nhau gật đầu, sau đó từ trong thân thể khổng lồ, Sát Vực và Chiến Vực một lần nữa nghiền ép mà ra…
RĂNG RẮC…
Lạc Nam sắc mặt trầm xuống, hắn nghe thấy âm thanh Song Vực của mình đang tan vỡ.

Mặc dù Chiến Vực và Sát Vực của hắn mạnh hơn Thiên Mệnh Phượng Tổ một chút, nhưng lúc này nàng lại có Tịch Diệt Phượng Tổ hỗ trợ, hai vị cường giả đồng loạt dùng Vực nhắm vào Lạc Nam, một mình hắn khó thể ngạnh kháng.

“Cơ hội đến!”
Nhân lúc Vực bao quanh thân Lạc Nam suy yếu, hai vị Phượng Tổ đồng loạt phát động thế công, triển khai Đế Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ.

“Tịch Diệt Thánh Vũ!”
Chỉ thấy Tịch Diệt Phượng Tổ ở giữa không trung xoay tròn dữ dội như một mũi khoan, trong quá trình xoay tròn thì vô số tia lông vũ sắt lẹm như phi đao phóng ra, vô cùng vô tận nhắm về Lạc Nam bắn đến, mỗi một thanh phi đao được ngưng tụ từ Tịch Diệt Thánh Viêm và hai loại Vực mạnh mẽ, Thiên Đế nếu không cẩn thận cũng sẽ bị đâm thành con nhím.

“Thiên Mệnh Triều Nguyên!”
Thiên Mệnh Phượng Tổ không cam lòng yếu kém, ngửa đầu rống lên, từ trong miệng có biển lửa cuồng nộ phun ra, biển lửa ngập trời sau đó cô đọng thành hàng vạn quả cầu có tính bạo tạc, mỗi một quả cầu ẩn chứa Song Vực táo bạo vô cùng, đồng loạt lao xuống đầu Lạc Nam và kích nổ như muốn nghiền hắn thành cặn bã.


Đối mặt với thế công của hai vị Phượng Tổ, Lạc Nam nhếch miệng cười gằn, ánh mắt trở nên quyết liệt:
“Thiên Đế Đệ Tam Biến – Chấp Chưởng Càn Khôn!”
Thanh âm vừa dứt, một cổ khí phách bá đạo tuyệt luân từ thể nội Lạc Nam cuồng nộ dâng lên, tóc dài hóa trắng, như một vị Thiên Đế cao cao tại thượng, nắm giữ vạn vật trong tay.

RỐNG!
Có sự hỗ trợ về mặt uy thế của Thiên Đế Biến, song Vực của Lạc Nam lấy lại thế cân bằng, hung hăng ngạnh kháng cùng lúc với Vực của hai vị Phượng Tổ.

ONG!
Tay trái Lạc Nam xuất hiện Không Động Chuông, tay phải là Diễm Tâm Đỉnh…
“Nghịch Chuyển Tiên Ma!”
Trong lòng gầm thét một tiếng, 60 đường Hồng Hoang Ma Văn chuyển đổi trạng thái thành Hỏa Tiên Lực bao trùm trên thân Diễm Tâm Đỉnh.

Hắn cầm Không Động Chuông ném lên thiên không, trong ánh mắt khó tin của hai vị Phượng Tổ, hung hăng nắm lấy Diễm Tâm Đỉnh đập vào thân chuông.

ĐINH ĐINH ĐINH ĐINH ĐINH ĐINH…
Âm ba gào thét kinh thiên động địa như sóng thần phẫn nộ tầng tầng lớp lớp nghiền ép quét ngang chiến đài, mỗi một lượt oanh tạc mang theo Đế Diễm như biển thiêu đốt bốn phương…60 đường Hồng Hoang Hỏa Hệ Tiên Văn cung cấp sức mạnh.

Không Động Chuông vẫn kịch liệt ngân vang, mỗi một lần chuông ngân lại nghiền nát hàng vạn sợi lông vũ của Tịch Diệt Phượng Tổ và Thiên Mệnh Triều Nguyên của Thiên Mệnh Phượng Tổ.

Lực lượng nổ tung lan khắp thiên địa, không gian vỡ vụn, biển lửa ngập trời che phủ tất cả tầm nhìn.

“Mau phá nát cái chuông kia!” Tịch Diệt Phượng Tổ nghiêm nghị nói.

“Đồng ý!” Thiên Mệnh Phượng Tổ gật đầu tán thành.

Hai người nhận ra sức tàn phá khủng bố của Không Động Chuông mỗi khi được Diễm Tâm Đỉnh đập nện, nếu nó vẫn tiếp tục tồn tại, e rằng công kích từ xa của hai người khó lòng tiếp cận Lạc Nam.

Tiểu tử này thủ đoạn thật sự quá nhiều.

Hai ngọn lửa mạnh mẽ bao trùm cơ thể, ngạnh kháng âm ba mang tính hủy diệt, thân phượng khổng lồ giương nanh múa vuốt, như tên lửa lao thẳng đến Không Động Chuông…
Tốc độ của hai vị Phượng Tổ cực nhanh, chỉ thoáng chốc đã thành công tiếp cận.

Nở nụ cười lạnh lùng, phát động công kích nhắm vào thân chuông tàn phá.

“Trận khởi!”
Ngay thời khắc đó, thanh âm nhàn nhạt của Lạc Nam thong dong vang lên.

Hắn duỗi ra cánh tay, ngón trỏ điểm nhẹ xuống.


ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Chiến Đài rung động, ánh sáng lóe mắt chậm rãi dâng lên, đó là ánh sáng từ vô số luồng Trận Văn huyền ảo vừa được bố trí.

“Đây là Túng Điểu Vây Cầm Trận! chuyên khắc chế những thần thú có cánh như các vị!” Lạc Nam thản nhiên nở nụ cười.

Một tòa đại trận có hình dạng như lồng chim khổng lồ triệt để hình thành, đem cả hai tôn Phượng Tổ và Không Động Chuông nhốt vào bên trong.

Nhân lúc chiến trường hỗn loạn bởi vô số vụ nổ, Lạc Nam đã thành công bố trí trận pháp một cách vô thanh vô tức.

Mà lực lượng dùng để bố trí Trận Pháp lại là Hỏa Đế Lực, cho nên hắn không hề vi phạm ước định.

Sở dĩ Lạc Nam không dùng đến Oanh Thiên Tổ Phù, đó là bởi vì phải có Bá Lực mới thôi động được nó, một mình Hỏa Đế Lực là không đủ.

“Khốn kiếp, tiểu tử ngươi dám xem chúng ta là chim cầm bình thường mà vây nhốt?” Tịch Diệt Phượng Tổ giận dữ gầm lên.

“Mau phá nát cái lồng này, đây là sỉ nhục của chúng ta!” Thiên Mệnh Phượng Tổ lạnh lùng nói.

Lạc Nam mặc kệ bọn hắn, triển khai Dịch Chuyển Tức Thời đến ngay bên cạnh Phượng Cửu Huyền, đem Bất Tử Dược Thủy nhét vào trong miệng của nàng.

Phượng Cửu Huyền vốn đã trọng thương, lại bị dư ba chiến đấu của ba người làm ảnh hưởng, tình huống ngày càng nghiêm trọng.

Nếu Lạc Nam không kịp thời cứu mạng, sợ rằng nàng sẽ thật sự tử vong.

“Tụ Lý Càn Khôn!” Lạc Nam thi triển Thần Thông, áo tay áo mở rộng đem Phượng Cửu Huyền thu vào, bảo toàn tính mạng của nàng.

RĂNG RẮC…ẦM!
Hai vị Phượng Tổ thừa lúc cộng đồng liên thủ, thành công phá nát Túng Điểu Vây Cầm Trận của Lạc Nam.

Bởi vì hắn chỉ dùng Hỏa Đế Lực để tạo thành Trận Pháp cho nên sức mạnh của nó không quá cao, nếu dùng Bá Lực hoàn chỉnh, e rằng hai vị Phượng Tổ lúc này vẫn còn bất lực chịu trận.

“Mục đích đã thành, ta đối với nơi này không còn hứng thú!”
Thành công cứu được Phượng Cửu Huyền, Lạc Nam có ý định rời khỏi.

Đối với truyền thừa của Phượng Tổ, hắn không hề có một chút hứng thú nào.

“Không được!”
Thấy Lạc Nam vậy mà không thèm quan tâm hay ngó đến truyền thừa của mình, hai vị Phượng Tổ cảm thấy sỉ nhục ra sức ngăn chặn.


Bọn hắn đường đường là Tổ Tiên của Phượng Hoàng Tộc, truyền thừa có sức hấp dẫn tuyệt đối trong mắt các tộc nhân, vậy mà hôm nay bị một kẻ ngoại lai xem nhẹ, làm sao có thể chấp nhận?
“Cho tiểu tử hắn biết trời cao đất dày!” Tịch Diệt Phượng Tổ cùng Thiên Mệnh Phượng Tổ ăn ý gầm lên:
“Thần Thông – Sinh Tử Giao Dung!”
Theo sau đó, trong ánh mắt ngờ vực của Lạc Nam, chỉ thấy cơ thể bọn hắn đột ngột quấn chặt lấy nhau.

Trong khoảnh khắc, Niết Bàn Thánh Hỏa từ cơ thể Thiên Mệnh Phượng Tổ cuồn cuộn truyền vào cơ thể Tịch Diệt Phượng Tổ, mà cùng lúc đó…Tịch Diệt Thánh Viêm của Tịch Diệt Phượng Tổ cũng lan tràn khắp thân thể Thiên Mênh Phượng Tổ.

Hai ngọn lửa tưởng chừng đối nghịch nhau, tương xung tương khắc với nhau nay lại bổ trợ cho nhau.

Tử Vong khiến Sinh Mệnh càng thêm mạnh mẽ…
Sinh Mệnh làm Tử Vong cực kỳ bá đạo…
Ngọn lửa Niết Bàn có bảy màu sặc sỡ và lộng lẫy nay có thêm một màu đen của sự chết chóc dung nhập vào.

“Tịch Diệt Niết Bàn Hỏa!”
Hai vị Phượng Tổ ngửa đầu thét dài, ngọn lửa mạnh mẽ chưa từng có từ thân thể bọn hắn cuồng bạo mà ra.

Tròng mắt Lạc Nam co rụt lại, hắn cảm giác được sự nguy hiểm dữ dội…
Đế Diễm run rẩy như gặp phải khắc tinh…
Tịch Diệt Niết Bàn Hỏa đã mạnh hơn Đế Diễm.

“Hahaha, run sợ đi!” Hai vị Phượng Tổ cảm nhận được sự e dè từ phía đối thủ, cất tiếng cười dài:
“Đế Kỹ - Sinh Tử Kết Giới!”
HỪNG HỰC…HỪNG HỰC…
Tịch Diệt Niết Bàn Hỏa theo sự điều động của bọn hắn băng qua không gian, tạo thành kết giới hình vòng cung, bao phủ đấu trường, ngăn cản Lạc Nam rời đi.

RỐNG!
Hỏa Thần Tướng trụ không nổi trước nhiệt độ kinh khủng của Tịch Diệt Niết Bàn Hỏa, rống lên một tiếng không cam lòng và tiêu tan.

“Tiểu tử, có thể chết dưới một chiêu này của hai người chúng ta, ngươi nên lấy làm kiêu ngạo!”
Hai tôn Phượng Tổ tự tin và hống hách, đồng thanh ngạo nghễ quát:
“Song Phượng Sinh Tử…”
NGAO!
Bất quá bọn hắn còn chưa kịp dứt lời, thì ở phía đối diện…một tồn tại quân lâm thiên hạ, duy ngã độc tôn đã sừng sững hiện lên.

Đôi mắt đỏ thẳm như núi thây biển máu, thân dài vạn trượng quét ngang bầu trời phá vỡ kết giới, uy thế như đứng trên đỉnh thế gian trấn áp vạn linh, từng mảnh vảy tím đen chồng chất lên nhau như chiến giáp, ngũ trảo đen kịch như liêm đao tử thần…
“Cái này…”
Linh hồn run rẩy, hai vị Phượng Tổ ngơ ngác nhìn nhau, cảm nhận được ngay cả Tịch Diệt Niết Bàn Hỏa vờn quanh thân thể mình cũng đang e sợ…
“Nghịch…Nghịch Long…”
Hai người nuốt một ngụm nước bọt, đáng tiếc bọn hắn chỉ là tàn hồn, nước bọt khô khốc.

Lạc Nam hóa thành thân rồng khổng lồ, Long Uy phô thiên cái địa, ánh mắt uy nghiêm nhìn đến hai tôn Phượng Tổ như hai con gà…
“Các ngươi quá phiền, Đồ Long Thập Bát Chưởng!”
Long khẩu khẽ mở, Sát Cơ cuồng dâng…
Cửu Tầng Sát Vực!
ONG ONG ONG…
Long Lực Đỉnh hưng phấn xoay tròn, nó biết cơ hội thể hiện hiếm hoi của mình đã đến, điên cuồng điều động cả Chân Long Lực và Nghịch Long Lực hòa vào móng vuốt Lạc Nam.


“Không…ngươi gian lận, chỉ nói sử dụng lửa!” Thiên Mệnh Phượng Tổ hoảng hốt rống lên.

“Ngươi không cho ta sử dụng các thuộc tính khác để tránh khinh nhờn Hỏa Phượng Tộc, nhưng Long Lực đâu phải thuộc tính?” Lạc Nam hờ hững cười:
“Huống hồ ta vốn muốn chấm dứt trận này, là các ngươi ép ta!”
“Liều với hắn một lần, chúng ta chỉ là tàn hồn, sớm muộn cũng phải tiêu tán!” Tịch Diệt Phượng Tổ kiến nghị, ánh mắt cũng ánh lên từng tia kiêu ngạo và điên cuồng.

Đáng tiếc, Lạc Nam đã phát động thế công, Long Văn xuất hiện phía trên long trảo…
NGAO!
Đồ Long Chưởng quét ngang thiên địa…
Hư ảnh Nghịch Long khổng lồ đỏ rực như máu xuyên qua Tịch Diệt Niết Bàn Hỏa như cái cách mà c.ôn thịt đâm xuyên lớp màn mỏng manh giữa khe chân thiếu nữ…
“Sao có thể…mạnh đến như vậy…” Hai vị Phượng Tổ ngơ ngác nhìn lấy diệt thế hàng lâm.

Trước một chưởng này, Chiến Đài sụp đổ, tàn hồn tiêu tan, ngọn lửa hóa thành hư vô…
Trong không gian hoang tàn chỉ còn lại tiếng Long Ngâm bá đạo vang vọng cùng chút hơi nóng do Tịch Diệt Niết Bàn Hỏa lưu lại…
NGAO!
Hóa giải thân rồng, Lạc Nam trở về bản thể nhân loại, hừ một tiếng:
“Không Đoạt Hồn hai người các ngươi là vì ta còn tôn trọng Phượng Hoàng Tộc!”
Đúng là mỗi người mỗi tính cách, thế gian này không ai giống ai bao giờ…
Nếu là trước đây, có lẽ Lạc Nam chưa từng tưởng tượng hai tôn Phượng Tổ của Phượng Hoàng Tộc sẽ có những hành vi như vậy.

Bất quá đó dù sao cũng chỉ là tàn hồn tương ứng với bọn hắn khi còn trẻ tuổi, tính cách của thanh niên và thiếu nữ, biểu hiện như vậy cũng không quá mức bất ngờ.

“Đánh bại cả hai tàn hồn Phượng Tổ, ta xem như thông qua khảo nghiệm chứ?” Lạc Nam trong lòng thầm nghĩ.

ẦM ẦM ẦM…
Trong lúc hắn vừa định rời đi, không gian tầng 13 chậm rãi nứt ra một cái khe cực lớn.

Từ bên trong đó, hai kiện Bảo Tọa bất chợt hiện ra…
Tương ứng với hai bảo tọa có hai pho tượng uy nghiêm sừng sững, một là tượng của Tịch Diệt Phượng Tổ, một là tượng của Thiên Mệnh Phượng Tổ.

Lạc Nam có thể cảm giác được, có hai luồng lực lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong hai pho tượng đó, mà người ngồi vào bảo tọa bên nào sẽ được nhận lấy truyền thừa tương ứng với bên đó.

Là truyền thừa chân chính và hoàn chỉnh của Phượng Tổ khi đã thành Thiên Yêu Đế chứ không phải ở thời điểm ba vạn tuổi như hai luồng tàn hồn.

Hắn nhẹ nhàng nhếch miệng, óng tay áo mở ra, bế lấy Phượng Cửu Huyền vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Chậm rãi bước đến bảo tọa của Thiên Mệnh Phượng Tổ, đem nàng đặt lên.

Đồng thời phất tay, đem bảo tọa và pho tượng chứ truyền thừa của Tịch Diệt Phượng Tổ thu vào Linh Giới Châu.

“Có quà cho Tử Yên rồi…”

Chúc cả nhà tối vui vẻ.