Bốn mắt nhìn nhau, Độc Tôn bất chợt có chút rợn người.
Không biết vì sao, hắn vốn định luyện đối phương thành độc tố cung cấp chất dinh dưỡng cho mình nhưng lại có cảm giác đối phương đang muốn luyện hóa hắn.
Cảm giác này kỳ quái đến cực điểm khiến Độc Tôn không hiểu ra sao.
“Ảo giác, chắc chắn là ảo giác!”
Đưa mắt nhìn Ma Thần Tướng đang đại chiến cùng Đại Nguyên Lão, Độc Tôn tự động viên chính mình:
“Thủ đoạn lợi hại nhất của Văn Lang đã đem ra đối phó với lão đại, không có lý do gì bổn Nguyên Lão phải e ngại hắn!”
Nghĩ đến đây, Độc Tôn cho rằng do quá lâu rồi mình không xuất thủ nên trực giác có phần sai lầm, quyết định tiên hạ thủ vi cường, lấy lại bản lĩnh của một cường giả.
“Tu La Ảnh Bộ!”
Thân thể hóa thành một làn khói đỏ như ảo ảnh, toàn bộ khí tức của Độc Tôn thu liễm đến cực hạn hòa vào không gian, tan biến mất dạng.
Mà theo sự tan biến của Độc Tôn, vạn dặm không gian đột ngột dâng lên sương mù dày đặc che kín mọi luồng thần thức quan sát.
Sương mù thuần một màu đỏ thẳm, lại ẩn chứa độc tố khủng bố không cách nào hình dung, không nhanh không chậm đem Lạc Nam bao phủ.
Lạc Nam mở ra Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn, lại kinh ngạc phát hiện mình vậy mà tìm không thấy tung tích của Độc Tôn.
Hiển nhiên đây là thủ đoạn ẩn thân cực kỳ cao minh, thậm chí có thể tránh khỏi Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn dò xét.
E rằng chỉ có Vô Thượng Tiên Ma Nhãn của Nữ Hoàng mới có thể soi rọi.
Khặc khặc khặc…
Độc Tôn cất tiếng cười dị thường, ở trong sương mù chậm rãi du tẩu, thậm chí cơ thể của hắn đã cùng sương mù hòa quyện làm một, thần bí xuất hiện sau lưng Lạc Nam.
Vẫn lặng im không một tiếng độc, một kim châm nhỏ như sợi chỉ được Độc Tôn cầm trong tay, nhẹ nhàng hướng về sau gáy Lạc Nam ấn xuống.
Nếu như những sát thủ hàng đầu nhìn thấy thủ đoạn ám sát của Độc Tôn chắc chắn cũng phải tự ti mặc cảm.
Thật sự là vô thanh vô tức, vô hình vô ảnh, ngay cả khi muốn giết kẻ thù mà một tia sát khí cũng không lộ.
Nghe đồn từng có rất nhiều Thiên Đế mãi đến khi chết cũng không biết mình chết trong tay Độc Tôn, có thể thấy thủ đoạn quỷ dị của hắn.
Không đao to búa lớn, không hùng hùng hổ hổ, không khí thế ngất trời như Đại Nguyên Lão tạo ra thanh thế to lớn trong chiến đấu.
Độc Tôn cực kỳ đơn giản, hắn giết người một cách thầm lặng và xem đó là nghệ thuật.
Chỉ bất quá ngay khi thanh kim châm sắp xuyên vào làn da của Lạc Nam, hắn đột ngột quay đầu, khuôn mặt bình thường nở nụ cười trêu tức nhìn lấy Độc Tôn.
“Làm sao có thể?”
Trong lòng Độc Tôn cuồng loạn, thanh kim châm đã bị hai ngón tay của Lạc Nam chuẩn xác kẹp lấy.
“Làm sao ngươi phát hiện ra bổn tọa?” Độc Tôn không nhịn được âm trầm hỏi.
“Không nói cho ngươi!” Lạc Nam cười tà một tiếng.
Bên trong Đan Điền, Hồn Nguyệt Ánh hai tay kết ấn:
“Hậu Hồn Kinh – Phụ Hồn!”
Linh Hồn được tăng phúc dữ dội, Ôn Hồn Liên cùng Diệt Hồn Liên cuồn cuộn phóng thích Hồn Lực.
“Siêu Hồn – Định Hồn – Đế Hồn Ấn!”
Lạc Nam nghiêm nghị, ba loại Hồn Kỹ cùng lúc đánh ra, phong tỏa toàn diện lấy thân thể Độc Tôn.
Khả năng ẩn thân trong sương mù độc tố của Độc Tôn rất cao minh, ngay cả Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn cũng vô pháp dò xét.
Nhưng đừng quên, trạng thái Dò Thám Tương Lai của Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn vẫn luôn hoạt động.
Vì thế Lạc Nam không cần phải phát hiện ra Độc Tôn trong cùng thời điểm, hắn chỉ cần nhìn thấu được tương lai…biết Độc Tôn sẽ lộ mặt công kích mình vào lúc nào là được.
Đương nhiên Lạc Nam không rảnh giải thích cho Độc Tôn về khả năng của mình.
Ngược lại nhân lúc đối thủ kinh ngạc, phối hợp cùng Hồn Nguyệt Ánh mãnh liệt tung ra Hồn Kỹ.
Độc Tôn đang ở trạng thái sương mù, công kích vật lý hay lực lượng không có tác dụng, nhưng linh hồn là thứ bắt buộc phải tồn tại, sẽ bị tác động bởi Hồn Kỹ.
“Khặc…khặc…!” Độc Tôn không chút khiếp sợ, ngược lại cười nhạo nói ra:
“Ở trong Tu La Độc Vực của bổn tọa, dù là Linh Hồn cũng bị luyện hóa!”
Tu La Độc lấy Độc Tôn làm trung tâm càn quét mà ra, tạo thành một lĩnh vực đỏ thẳm đầy kịch độc.
Hồn Lực của Lạc Nam một khi tiến vào, dù là Bạch Hồn và Hắc Hồn của Ôn Hồn Liên và Diệt Hồn Liên cũng sẽ bị ăn mòn sạch sẽ.
Nhưng như đã nói, Lạc Nam vốn có Dò Thám Tương Lai, làm sao không biết được điều này?
Khi Tu La Độc Vực của Độc Tôn tiến ra, thì ở trong đan điền của Lạc Nam, Đế Độc Đỉnh cũng cuồng bạo gầm rống.
Đế Độc Lực dùng sức mạnh của Bá Lực, lại thông qua Nghịch Chuyển Tiên Ma lấy hình thái Ma Độc hiện thế.
“Luyện Độc Lĩnh Vực!”
Vây quanh cơ thể Lạc Nam, vô cùng vô tận độc tố cũng như sóng thần cuồng nộ gào thét mà ra.
“Ngươi cũng có thể dùng Độc?” Độc Tôn cả kinh thốt lên một tiếng.
Theo sau đó, chỉ thấy Luyện Độc Lĩnh Vực của Lạc Nam cùng Tu La Độc Vực của Độc Tôn điên cuồng va chạm.
XÈO XÈO XÈO XÈO XÈO…
Thanh âm rợn cả gai óc vang lên.
Hai loại Dị Độc điên cuồng tàn phá, điên cuồng ma sát, điên cuồng muốn luyện hóa lực lượng lẫn nhau.
Tuy Tu La Độc là Dị Độc từ thời Cổ Đại được đích thân Nguyên Lão của Tru Tiên Điện như Độc Tôn chăm chút, còn Thượng Cổ Dị Độc có tuổi đời ngắn hơn, người tạo ra là Tộc Trưởng của Độc Cổ Tộc cũng khó sánh bằng Độc Tôn.
Nếu đơn đấu, Thượng Cổ Dị Độc chắc chắn không phải đối thủ của Tu La Độc, thậm chí dễ dàng bị Tu La Độc đánh bại.
Nhưng mà lúc này đây, Thượng Cổ Dị Độc đang mượn lực lượng của Bá Đỉnh để sử dụng, uy lực mạnh hơn đâu chỉ đơn giản là vài lần?
Chưa kể, Bá Lực sở hữu nguồn năng lượng gần như vô tận, có thể cung cấp cho Thượng Cổ Dị Độc chiến đấu đến cùng.
Những ưu thế do Bất Hủ Diễn Sinh Kinh mang đến thường ngày ít được chú ý, nhưng một khi lâm trận…sự khủng bố và ưu thế mà Cấm Kỵ mang đến là vô pháp đo lường.
Quả nhiên lúc này, từ một Dị Độc yếu hơn…Thượng Cổ Dị Độc của Lạc Nam có thể đối kháng ngang tay cùng Tu La Độc của Độc Tôn.
“Khốn kiếp, đây là loại Độc gì?”
Với kiến thức về Độc của mình, Độc Tôn chắc chắn sẽ nhận ra Thượng Cổ Dị Độc nếu ở trạng thái bình thường.
Đáng tiếc lúc này thông qua Nghịch Chuyển Tiên Ma, Thượng Cổ Dị Độc lấy hình thái Ma Độc đen kịch xuất hiện, trở nên hoàn toàn xa lạ trong mắt Độc Tôn.
Trong lòng hắng dâng lên sóng to gió lớn, không nghĩ đến phiến vũ trụ này lại xuất hiện một loại Dị Độc cường đại như vậy mà mình lại không hề biết đến.
Có Luyện Độc Lĩnh Vực đối kháng Tu La Độc Vực, mở đường cho các loại Hồn Kỹ của Lạc Nam ầm ầm tiến công.
Độc Tôn chính thức biến sắc, trên mặt đâu còn vẻ ung dung bình thản như vừa rồi?
Trong thời khắc nguy cấp, hắn đột ngột móc ra một thân ảnh che chắn trước mặt mình.
Đó là một vị Tiên Tu đạt đến Địa Đế, toàn thân bị Độc Tôn dồn nén Tu La Độc vào bên trong, đáng sợ ở chỗ lý trí hắn vẫn còn được giữ thanh tỉnh, toàn thân bị khống chế, vừa chịu tra tấn từ độc tố nhập thể, vừa không thể bất tỉnh hay tử vong, từng giờ từng phút còn kinh khủng hơn như sống trong địa ngục.
Độc Tôn đem vị Địa Đế này ngăn cản ở trước mặt mình.
UỲNH!
Hồn Kỹ oanh sát, vị Địa Đế chính thức nổ tung như cặn bã.
Trước khi chết, ánh mắt của hắn tràn đầy biết ơn nhìn về phía Lạc Nam, cảm ơn vì đã giải thoát cho hắn thoát khỏi thống khổ man rợ nhất thế giới.
Nhưng mọi thứ vẫn không dừng lại ở đó, khi vị Địa Đế này chết đi, số lượng Tu La Độc bị dồn vào cơ thể hắn chính thức nổ tung, như một quả bom độc khổng lồ, nhấn chìm thế gian vạn vật.
Lạc Nam vội vàng thi triển Tốc Biến né khỏi phạm vi bạo kích.
Trong thân phận Văn Lang, hắn khó mà kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân để ngạnh kháng Tu La Độc.
Mà Luyện Độc Lĩnh Vực trong thời gian nháy mắt cũng không thể chống lại số Tu La Độc bị dồn nét khủng khiếp trong cơ thể một người như vậy.
“Khặc khặc khặc, thấy thế nào?” Độc Tôn thấy Lạc Nam nhượng bộ lui binh, tự hào và đắc ý giới thiệu:
“Thứ vừa rồi được gọi là Độc Nhân, một trong những tác phẩm nghệ thuật đáng gờm của bổn tọa!”
Nói xong, Độc Tôn lại chậm rãi vung tay.
Hai vị Địa Đế khác từ Không Gian Pháp Bảo bị xách ra, thảm trạng chẳng khác nào vị Địa Đế vừa chết lúc nãy.
Nhận vô vàn thống khổ khi Tu La Độc chứa đựng khắp cơ thể lại không thể mất đi lý trí hay thống khổ rít gào, bọn hắn như túi da chứa độc của Độc Tôn, hận không thể lập tức chết đi để được giải thoát.
Thậm chí tra tấn này đáng sợ đến mức, khi thấy Độc Tôn đem mình ra làm công cụ chiến đấu, trong mắt của hai vị Địa Đế hiện lên nét mừng rỡ như điên.
Bởi vì bọn hắn biết, kiếp sống đáng sợ này sắp kết thúc rồi.
Quả nhiên, bọn hắn bị Độc Tôn hung hăng ném về phía Lạc Nam, sau đó ầm ầm phát nổ như bom nguyên tử.
Trước khi nổ tung, Lạc Nam lại nhìn thấy vẻ cảm kích nồng đậm trong mắt hai người.
Liên tục triển khai ba lần Tốc Biến né thoát phạm vi vụ nổ, Lạc Nam toàn thân kịch liệt phát run.
“Khặc khặc, biết sợ rồi sao?” Độc Tôn thấy cảnh tượng này ngửa đầu cười dài.
Liên tục lấy ra Độc Nhân trêu đùa.
Những Độc Nhân này có già có trẻ, có lớn có bé, có nam có nữ…cũng có những hài đồng chỉ mới vài tuổi.
Lạc Nam càng là run rẩy dữ dội, hai mắt chậm rãi chuyển sang màu đỏ, một cổ sát cơ mãnh liệt không ức chế được sôi trào khiến giọng điệu của hắn trở nên đầy âm u:
“Ta sợ…ta thật sự sợ giết chết ngươi là quá nhẹ tay, giết ngươi một cách dễ dàng là hành vi vô nhân đạo so với những nạn nhân kia!”
“Khặc khặc, giết bổn tọa? ngươi dám tiếp cận Bom Độc Nhân của bổn tọa sao?” Độc Tôn như nghe được chuyện cười lớn nhất trên thế gian này.
Số lượng Độc Nhân của hắn vẫn còn rất nhiều, chỉ cần đứng im một chỗ ném bom, Lạc Nam cũng đừng mong tiếp cận được hắn.
Nhưng không, Độc Tôn đã lầm.
Thay vì tự mình tiếp cận kẻ thù, Lạc Nam lại cưỡng chế di chứng linh hồn đau nhứt đang tiến đến, một lần nữa phát động Cấm Kỵ Chi Nhãn:
“Dịch Chuyển Tức Thời!”
Độc Tôn biến sắc mặt, hắn cảm giác được cơ thể của mình bị cưỡng ép mang đi, dù là một Thiên Ma Đế cũng vô pháp ngạnh kháng.
Trời đất như quay cuồng, khuôn mặt “Văn Lang” đã hiện ra trước mắt hắn.
Dịch Chuyển Tức Thời mang Độc Tôn đến bên cạnh Lạc Nam.
“Siêu Hồn – Định Hồn!”
Không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào, Hồn Kỹ đã cấp tốc thi triển.
Độc Tôn vô pháp phản ứng kịp thời trước tỉnh cảnh này, toàn thân cứng ngắt.
Cùng lúc đó, một cái Ma Lực Chưởng ẩn chứa Chiến Vực, Sát Vực đã ngưng tụ thành công, nhắm ngay đầu Độc Tôn thô bạo ấn xuống.
Mặc dù cơ thể đã mất đi năng lực phản kháng, nhưng Tu La Độc trong cơ thể Độc Tôn cũng muốn bảo hộ chủ nhân.
Nó hóa thành hư ảnh của một nam tử với mái tóc đỏ ngầu, nhìn Lạc Nam quát lớn:
“Dừng tay!”
Nói xong, Độc Tố đỏ thẳm như máu cũng hướng xuống đầu Lạc Nam ấn đến.
Nào ngờ hành vi này của Tu La Độc quả thật là buồn cười.
Trên thân Lạc Nam, vô số loại Dị Thuộc Tính lấy hình thái Ma Vực sừng sững tiến ra, từng luồng khí thế kinh thiên động địa phủ xuống.
Sắc mặt Tu La Độc kịch biến, tuy nó rất mạnh nhưng cũng không thể cùng lúc chống lại nhiều loại Ma Vật như vậy a, kịch độc vừa đánh ra đã bị phân tán hầu như không còn.
Lạc Nam động tác trên tay không hề dừng lại, Ma Lực Chưởng nhắm ngay đầu Độc Tôn nghiền ép.
“Dừng tay!”
Bất quá ngay lúc này, không gian bên cạnh Lạc Nam bỗng nhiên gợn sóng.
Một thân ảnh khoác áo choàng, phía trên áo choàng có vô số Trận Văn lấp lóe như sao đêm, chính là Tam Nguyên Lão – Tù Diệm.
Hai tay của hắn đã hiện lên hai tòa Trận Pháp cực mạnh nhắm đến Lạc Nam vỗ xuống.
“Chờ ngươi đã lâu!” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng, công kích trong tay bất chợt thay đổi phương hướng.
Ma Lực Chưởng đang trấn xuống đầu Độc Tôn nện thẳng vào thân thể Tù Diệm.
“Hừ!”
Tù Diệm không ngờ đến Lạc Nam phản ứng nhanh chóng như vậy, thân thể bị Ma Lực Chưởng đẩy mạnh về phía sau, hai chân trượt dài giữa tinh không.
Tuy chưa kích sát được mục tiêu, nhưng Tù Diệm thở phào một hơi vì cứu được Độc Tôn trong gang tấc.
Bất quá cảnh tượng tiếp theo lại khiến tròng mắt của hắn co rút lại.
Chỉ thấy Lạc Nam đột ngột lấy ra ba cái bình kỳ quái với dịch thể hỗn loạn, thẳng thừng đổ vào trong miệng Độc Tôn, ép hắn nuốt xuống.
Vừa vào cơ thể, hai loại dịch thể quái dị cấp tốc lan tràn khắp mọi ngõ ngách, hòa tan vào mỗi tế bào, tốc độ nhanh đến mức Tu La Độc không kịp nhận diện và phân hủy chúng nó.
Nếu Thất Hoa Khôi – Dạ Ly có mặt, chắc chắn nàng sẽ nhận ra mấy thứ vừa rồi là sản phẩm của chính mình đặc chế, giao cho Lạc Nam thử nghiệm.
“Ngươi cho hắn uống cái gì?” Tù Diệm lạnh lùng hỏi.
Bất quá vừa hỏi xong, hắn lại nhớ đến Độc Tôn chính là bậc thầy chơi độc, dù bị ép uống vào độc tố mãnh liệt nhất cũng không cần sợ hãi.
Nhờ Tù Diệm kéo dài thời gian, Độc Tôn đã thoát khỏi trạng thái Định Hồn, vội vàng vùng dậy thoát khỏi khống chế của Lạc Nam.
Nhớ lại tình cảnh vừa rồi hắn vẫn còn hãi hùng khiếp vía, nếu không phải Tù Diệm đột nhiên ra tay, có lẽ đầu mình sẽ bị Lạc Nam đánh nổ.
Nhưng hắn đâu biết rằng, Lạc Nam sớm biết Tù Diệm tồn tại, Ma Lực Chưởng chỉ là thủ đoạn giương đông kích tây, làm sao hắn sẽ để Độc Tôn chết dễ dàng như vậy?
Mà lúc này, Độc Tôn trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác kỳ quái.
Ánh mắt nhìn về phía Tù Diệm có chút thân mật, chắc là do hắn vừa cứu lấy chính mình, nhịp tim bất tri bất giác đập nhanh.
“Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Mau liên thủ đối kháng hắn!” Tù Diệm bị ánh mắt quái dị của Độc Tôn làm so rợn cả da gà, chẳng biết vì sao có chút khó chịu, bèn lớn tiếng quát lại.
“Ngươi thật đẹp trai!” Độc Tôn ngữ xuất kinh nhân.
“???” Tù Diệm một mặt mộng bức, con mẹ nó…ta cả ngày khoác áo choàng, ngươi làm sao thấy mặt ta mà khen đẹp.
Khoan đã, dù thấy mặt cũng không thể thốt ra lời như vậy.
Độc Tôn chẳng biết từ bao giờ chậm rãi xích đến gần Tù Diệm, một tay bất chợt lẻn vào áo choàng sờ vào mông hắn.
Vì là đồng bọn, Tù Diệm cũng không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy dưới mông mát lạnh.
“Móa mày!” Tù Diệm nhảy dựng lên, buông lời thô tục, vội vàng kéo dãn khoảng cách với đồng bọn của chính mình.
Độc Tôn hơi thở trở nên dồn dập và mãnh liệt, sắc mặt ửng đỏ.
Thân là một đại nam nhân, nhưng lúc này chẳng biết vì sao hắn đối với Tù Diệm phát sinh hứng thú mãnh liệt.
Bộ ngực vạm vỡ nóng lên như lửa, đầu ti căng cứng, vậy mà có sữa màu trắng đục tiết tháo ra ngoài, đũn quần giữa hai chân đội lên thành một cái lều không quá lớn.
Tù Diệm bản năng cảm giác được điều chẳng lành, liên tưởng đến vừa rồi Lạc Nam cho Độc Tôn uống ba loại dung dịch kỳ quái, hắn phẫn nộ rống lên:
“Vô liêm sĩ!”
“A…Sướng chết…”
Đột ngột Độc Tôn run lên mãnh liệt, thân thể co giật, tay chân căng cứng, dương tinh nóng rực như lửa dưới côn thịt bắn ra, một tay thò vào bên trong, ánh mắt đắm đuối nhìn Tù Diệm xốc nảy mãnh liệt.
“Đường đường là Thiên Ma Đế lại trúng thủ đoạn cấp thấp như vậy, ngươi làm mất mặt Tru Tiên Điện không đủ sao?” Tù Diệm ngửa đầu gầm rống, muốn cảnh tỉnh Độc Tôn.
Đột ngột, hắn cảm thấy toàn thân mình trở nên tê liệt, tay chân bất động.
“Ngươi…” Tù Diệm hai mắt gắt gao nhìn lấy Độc Tôn.
“Khặc khặc, vừa rồi lúc sờ mông ngươi, ta đã đem một chút Độc Tố truyền sang!”
Thấy kế hoạch của mình đạt thành, Độc Tôn phá lên cười hưng phấn.
Như núi lửa bạo phát, hắn mãnh liệt lao đến đè Tù Diệm nằm sấp xuống, lột phăng áo choàng, hung hăng công thành chiếm đất.
“Ưm…” Tiếng rên rỉ của Tù Diệm xuyên thủng vân tiêu.
Lạc Nam vội vàng chuyển dời ánh mắt, khóe môi co giật.
Dạ Ly…
Con mẹ nó nàng quả là quái tài!
…
Chúc cả nhà ngủ ngon.