Những ngày qua, vũ trụ liên tiếp diễn ra những cuộc tranh cãi với vô số nghị luận và đánh giá về thực lực của Lạc Nam và Văn Lang…
Nó gần như trở thành một làn sóng lớn tạo nên xung đột giữa Tiên giới và Ma giới, bởi lẽ giới nào cũng đều cho rằng yêu nghiệt bên mình cường đại hơn.
Đã có những người mong chờ một trận chiến thực tế, bởi lẽ chỉ có chiến tích là thứ bằng chứng đanh thép nhất để chứng minh đâu mới là đệ nhất yêu nghiệt.
Theo thời gian dần trôi, số người mong muốn Lạc Nam và Văn Lang chiến đấu ngày một nhiều hơn.
Nhưng bọn hắn cũng biết điều này là rất khó, bởi lẽ Lạc Nam và Văn Lang không oán không thù, lại chưa hề xung đột nhau về mặt lợi ích, vậy nên nếu chỉ để chứng minh kẻ nào mới là đệ nhất, e rằng cả hai sẽ không rảnh rỗi đứng ra đụng độ.
Vậy mà ngày hôm nay, tại một phế tích xưa cũ, chuyện mà vô số người mong chờ đã diễn ra.
Lạc Nam và Văn Lang, cuộc chiến giữa Tiên Lạc và Ma Văn…hai con người đại diện cho thế hệ thiên tài của hai phương thế giới sắp nổ ra.
Trong lúc nhất thời, những người vì bị động tĩnh to lớn khi động phủ sụp đổ mà tò mò kéo đến kích động nói không nên lời.
Bọn hắn vô pháp nghĩ đến chỉ vì mình nhất thời hiếu kỳ mà sắp được chứng kiến một cuộc chiến mang tính lịch sử.
Điều này đối với bất kỳ ai mà nói cũng là một vinh dự.
Mà lúc này…
KENG!
Ánh sáng hồng đỏ ngút trời xuyên thủng vân tiêu, lưỡi kiếm lóe sáng như huyết sắc, một cảm giác nặng nề áp bách quét ngang hiện trường.
Đó là cảm giác mà Lạc Hồng Kiếm trong tay Lạc Nam mang lại khi xuất hiện.
Vác Lạc Hồng Kiếm trên vai, Lạc Nam nở một nụ cười tà dị:
“Lần trước quên mang theo bảo kiếm, để ngươi có cơ hội ngông cuồng!”
“Haha, lần này cũng chẳng làm gì được ta đâu!” Văn Lang trêu tức hồi đáp.
Màu đen âm tà huyền bí như làn khối mịt mờ lóe lên, Xích Tà Kích thon dài với hình thù nguy hiểm đã nằm được Văn Lang triệu hoán.
KENG!
ONG!
Binh Nhân Tộc vừa ra, khí thế lập tức nghiền ép lấy nhau, ầm ầm va chạm, chiến ý ngút trời.
“Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển!”
Hầu như không cho đối thủ bất kỳ thời gian phản ứng nào, các loại Dị Vật gia tăng tốc độ bao phủ cơ thể Lạc Nam, Lạc Hồng Kiếm trong tay gào thét, mang theo sức mạnh của các loại Vực, sau đó hóa thành tầng tầng lớp lớp tàn ảnh từ trên cao hung hăng nện xuống.
Kiếm sau mạnh gấp đôi kiếm trước, kiếm sau chất chồng và dung hợp lên kiếm trước.
Với thực lực hiện tại của mình, số lượng trảm kiếm mà Lạc Nam có thể liên tiếp trảm ra đã sớm vượt qua con số 60 kiếm như trước đây, tiệm cận 70 rồi…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Kiếm pháp vừa ra, thiên địa như muốn nổ tung…
Ánh mắt các vị Hoa Khôi kịch biến, lần đầu tiên chứng kiến yêu nghiệt có thể sánh vai với Văn Lang Thiếu Chủ của các nàng, quả thật không phải đơn giản.
Một chiêu Hãm Quân Xa Luân Kiếm này mạnh mẽ vượt xa những công kích mà các nàng từng chứng kiến.
Đối mặt với thế công điên cuồng, Văn Lang không lùi mà tiến.
60 đường Hồng Hoang Ma Văn nổi cộm lên trên cánh tay, sau đó lan tràn vào trong thân thể của Xích Tà Kích.
Sức mạnh bạo tăng, Kích Vực các loại bùng nổ.
“Liên Kích Tru Tiên Quyết!” Văn Lang ngửa đầu gầm lên một tiếng, Xích Tà Kích liên miên bất tuyệt đâm thẳng mà ra.
Sát Tiên!
Lục Tiên!
Đồ Tiên!
Tru Tiên!
Từng thức đa dạng và dữ dội như sóng thần cuồn cuộn, đâm thẳng không gian, nghiền nát tất cả.
Nếu Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển gồm nhiều lần trảm kiếm dung hợp thành một…
Thì Liên Kích Tru Tiên Quyết lại như từng đợt oanh phá dữ tợn nối liền không dứt…tuy rời rạc nhưng liên tục được đánh ra không ngừng nghĩ.
Trong ánh mắt kinh dị của toàn trường, một đường Kiếm Khí khổng lồ đỏ rực trảm ngang thiên địa va chạm trực diện với vô số Kích Ảnh đen kịch sắt lẹm và dữ dội.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Âm thanh ma sát chói tai khiến vô số người khó chịu.
Đường Kiếm Khí khổng lồ bá đạo tiến về phía trước, vô số Kích Ảnh lại như những chướng ngại vật đang cản trở bước tiến của nó.
Ánh mắt Lạc Nam lấp lóe…
Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển đương nhiên mạnh hơn Liên Kích Tru Tiên Quyết một bậc, nhưng đừng quên Ma Đỉnh đang nằm trong cơ thể Văn Lang, vì vậy Văn Lang có thể vận dụng đến tận 60 đường Ma Văn để gia tăng sức mạnh còn hắn thì không.
Vì vậy theo một tiếng BÙM!
Kiếm Khí Lạc Hồng rốt cuộc bị tàn phá nổ tung, vô số Kích Ảnh cũng hóa thành dư ba bay tán loạn…
“Haha, sảng khoái!” Văn Lang cười gằn, Vô Tướng Chi Ma mô phỏng thành các Dị Thuộc Tính gia tăng tốc độ, xách theo Xích Tà Kích hung hăng đâm đến Lạc Nam.
Lạc Nam mặt không biểu tình, Lạc Hồng Kiếm trong tay nâng lên chém đến.
KENG! KENG! KENG! KENG!
Liên tục là tiếng va đập mạnh mẽ giữa hai thanh vũ khí hàng đầu vũ trụ, thân kiếm Lạc Hồng và mũi Kích Xích Tà ma sát với nhau một cách dữ dội.
Lạc Nam và Văn Lang hóa thành tàn ảnh cận chiến với vận tốc cao, số người có mặt ở hiện trường có thể nhìn rõ cơ thể bọn hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Bọn hắn chỉ kịp thấy rằng mỗi khi hai thanh vũ khí va chạm, không gian xung quanh lập tức hóa thành tro bụi.
Thậm chí động phủ đáng thương do vị tiền bối vô danh nào để lại cũng đã sớm bị hai tên này tàn phá hầu như không còn.
Ngay từ đầu, tài nguyên và truyền thừa trong động phủ này đã không phải mục đích của Lạc Nam hay Văn Lang.
Đơn giản nó chỉ là cái cớ để tạo nên một cuộc xung đột giữa “hai” vị yêu nghiệt cho hợp lý mà thôi.
Đang cận chiến mãnh liệt, trong lòng bàn tay còn lại của Lạc Nam bỗng nhiên ngưng tụ Bá Lực Chưởng, hướng đầu Văn Lang vỗ đến.
“Nằm mơ!” Văn Lang nở nụ cười gằn.
Đồng dạng thi triển thế công, Ma Lực Chưởng xoay tròn trong lòng bàn tay.
Ở cơ thể Văn Lang lúc này ẩn chứa Ma Đỉnh, Độc Đỉnh và Lôi Đỉnh.
Lôi Đỉnh có thể lấy hình thái Nghịch Chuyển Tiên Ma hóa thành Lôi Ma Lực xuất hiện.
Bởi thế mà khi Ma Lực Chưởng ngưng tụ, cộng thêm Ma Văn gia trì sức mạnh, nó không kém quá nhiều so với Bá Lực Chưởng của Lạc Nam.
ĐÙNG!
Lại một vụ nổ lớn, Bá Lực Chưởng cùng Ma Lực Chưởng hung hăng oanh tạc lấy nhau, lực phản chấn dữ dội đem Lạc Nam và Văn Lang đẩy văng ra ngoài.
“Thần Tướng Vệ Hồn!”
Lạc Nam gầm lên một tiếng, Hỏa Thần Tướng cùng Băng Thần Tướng như hai vị Hộ Pháp trung thành hiện thế.
Ở phía đối diện, Ma Thần Tướng khổng lồ như đến từ địa ngục cũng được Văn Lang triệu hoán đi ra, Vô Tướng Chi Ma còn dùng lực lượng mô phỏng thành hình thù của Băng Thần Tướng.
Hai vị Thần Tướng và hai tôn Ma Tướng thô bạo đại chiến, cảnh tượng kinh khiếp quỷ thần.
Dù đứng xa bên ngoài quan chiến, vô số người cũng cảm thấy áp lực nặng nề đặt lên cơ thể, bọn hắn chỉ có thể nuốt nước bọt khô khốc và cảm thán rằng:
“Không hổ là cuộc chiến của hai vị tuyệt thế yêu nghiệt!”
Mọi thứ vẫn chưa hề dừng lại…
“Côn Lôn Ấn!”
“Bạo Tinh Quyền!”
Thu hồi Lạc Hồng Kiếm, một tay Lạc Nam ngưng tụ đại ấn, một tay tung quyền đấm ra.
“Hắc Diện Ma Chưởng!”
“Ma Đế Ấn!”
Văn Lang cũng đâu kém cạnh gì, vẫn là hai loại Vũ Kỹ mạnh mẽ cường thế nghênh đón.
ĐÙNG ĐÙNG!
Thân thể hai người một lần nữa bị đẩy lui, Vũ Kỹ va chạm rồi phát nổ chỉ tạo thành tổn hại cho chiến trường, hoàn toàn không đủ để phân định thắng bại…
Các vị Hoa Khôi của Song Tu Lâu âm thầm hoảng hốt.
Các nàng vẫn luôn cho rằng Văn Lang thiếu chủ của mình đệ nhất thiên hạ, Lạc Nam chỉ là may mắn khi được so sánh với hắn mà thôi.
Vậy mà hôm nay khi bùng nổ đại chiến, nam nhân đến từ Tiên giới kia thể hiện ra sức mạnh khủng bố không kém gì Thiếu Chủ của các nàng.
Với thủ đoạn chiến đấu tầng tầng lớp lớp vô cùng đa dạng, khả năng tinh thông Vực, khả năng thành thục vũ khí, sở hữu Binh Nhân Tộc.
Tất cả đều khiến hắn xứng đáng được so sánh với Văn Lang.
“Ta tin người thắng cuối cùng vẫn là Thiếu Chủ!” Dạ Ly cắn răng nói.
Nàng sùng bái Văn Lang đến mức mù quáng, làm sao có thể tin tưởng việc nam nhân khác sánh ngang thiếu chủ của mình?
Ngược lại ở trên Bá Vũ Điện, Tứ Đại Cung Nữ trong lòng mỉm cười…các nàng may mắn hơn các tỷ muội ở Ma giới, đã sớm biết thân phận thật sự của Văn Lang, vì vậy mang tâm tình thưởng thức để quan sát cuộc chiến nhiều hơn.
Trong lòng mang theo niềm kiêu hãnh vô hạn, nếu như để vũ trụ này biết được hai vị đệ nhất yêu nghiệt kia thật ra là một người, mức độ chấn kinh còn đạt đến mức độ nào nữa?
Chẳng qua đây là thời điểm không thích hợp…thật sự không thích hợp a…
“Đây là chiến lực của Thiếu Chủ sao? chúng ta may mắn đến mức nào mới có thể theo hầu một nhân vật như vậy?”
Khác với Tứ Đại Cung Nữ, đám người Lôi Chiến và Lôi Cuồng đã sớm hận không thể quỳ rạp xuống đất dập đầu.
Lần đầu nhìn thấy Lạc Nam triển khai sức mạnh toàn diện trong một trận chiến, bọn hắn chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm, hai từ bái phục không đủ miêu tả tâm trạng lúc này.
Cuộc chiến của Lạc Nam và Văn Lang vẫn diễn ra với cường độ cao, quy mô chiến đấu lan rộng đến mức Kiếm Đế, Thanh Đế và Chiêu Quân, Thanh Mịch bị dư ba ảnh hưởng, phải tạm dừng thế công.
Hết cách rồi, so với trận chiến của Lạc Nam cùng Văn Lang, những người khác chiến đấu đã không mang lại ý nghĩa quá lớn.
Côn Lôn Giới và Song Tu Lâu thành hay bại, phụ thuộc vào hai nhân vật đứng đầu này.
“Hừ, làm nóng người đã đủ rồi!” Văn Lang làm ra vẻ mặt giận dữ, dường như không thể đánh bại Lạc Nam trong thời gian ngắn khiến hắn khó chịu.
Ánh sáng huyền ảo phi phàm như ngân hà phủ xuống, một thanh Trường Cung tinh tế tỉ mỉ hiện ra trong tay như vạn sao chiếu rọi, đẹp không cách nào tả hết.
Lạc Thần Cung!
Lại một kiện Binh Nhân Tộc gắn với tên tuổi của Văn Lang.
Toàn trường hâm mộ và ghen ghét đến cực điểm.
Không thèm để ý, Văn Lang tay nắm lấy dây cung kéo lên…
Vô cùng vô tận Ma Lực thét gào, ngưng tụ thành một mũi tên đen kịch với sức mạnh hủy diệt.
Mà ở phía đối diện, tuy không hề có thanh Cung nào xuất hiện trong tay, Lạc Nam lại dùng động tác quỷ dị như đang kéo lấy dây cung vậy.
“Mượn vô tận tinh không mà Cung!” Hắn bá đạo nói ra lời khí phách.
Toàn trường chấn động, vô tận tinh không làm cung? Chẳng lẽ là…
Bá Lực phẫn nộ tuôn trào, một mũi tên với sức mạnh có thể bắn rơi mặt trăng, hạ gục tinh tú chậm rãi ngưng tụ.
“Lạc Thần Tiễn đi!”
Văn Lang ngửa đầu gầm lên, dây cung Lạc Thần nới lỏng…
XOẸT!
Lạc Thần Tiễn ẩn chứa sức mạnh của 99 đường vân từ Tre Cổ Việt, như có thể xuyên thấu cả không gian và thời gian.
“Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn!”
Lạc Nam cất tiếng cười dài, vô tận Tinh Không như bị bẻ cong trong một khoảnh khắc ngắn ngũi…
Từng cổ Thánh Uy lan tràn khắp toàn trường khiến linh hồn của vô số người run rẩy.
Người đến quan chiến ngày càng nhiều, chứng kiến cảnh tượng kinh khủng của hai mũi tên mang tính diệt thế, cả đám chỉ căng mắt ra, hận bỏ lỡ một khoảnh khắc trọng đại nào trong lịch sử.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Nếu Lạc Thần Tiễn được Lạc Thần Cung bắn ra ẩn chứa sự nguy hiểm và tốc độ tột cùng.
Thì Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn lại bá đạo cường thế, Thánh Uy bù đắp sức mạnh thiếu hụt của Binh Nhân Tộc…
OÀNH…
Ngay tại thời khắc này, một nửa Đại Tiên Giới vô thức ngẩng đầu, ánh mắt hoảng hốt, bọn hắn vừa cảm giác được có vụ nổ ngoài vũ trụ, chẳng lẽ dãy ngân hà nào đó vừa được sinh ra?
Mà tại hiện trường, khi hai mũi tên nuốt chửng lấy nhau, tất cả thị giác và thính giác dường như tạm thời vô hiệu hóa…
Thế gian chỉ còn lại sự tĩnh lặng lạ kỳ…
Chứng kiến hai mũi tên như lưu tinh đang thôn phệ lấy nhau…
Cùng với sự va chạm và ma sát không ngừng của bọn chúng, vạn dặm tinh không đã hóa thành trạng thái chân không, tất cả Tiên Khí và Ma Khí bị nuốt sạch, một cái lỗ đen cự đại được sinh ra như vực sâu vô tận, bên trong đó là vô số thời không loạn lưu gầm thét…
Hai tôn Thần Tướng và hai vị Ma Tướng chưa kịp phân định thắng bại đã bị chính dư ba công kích của chủ nhân bọn chúng làm cho bóc hơi…
Tưởng chừng yên ắng lạ thường…
Nhưng không, các vị Hoa Khôi bờ môi rỉ máu bắn ngược ra ngoài.
Chín con Kim Cương Thiên Long đau đớn gầm lên, điên cuồng lôi kéo Bá Vũ Điện rút lui.
Ở phạm vi chiến trường gần nhất, bọn hắn đã chịu ảnh hưởng không hề nhỏ.
Không ai chứng kiến thân ảnh của Lạc Nam và Văn Lang…
Bởi vì Bá Lực và Ma Lực khổng lồ đã nhấn chìm cơ thể bọn hắn.
“Khoáng thế chi chiến!” Một lão quái vật hai mắt rỉ máu, kích động nói ra bốn từ.
“Không sai, mặc kệ ai thắng ai bại…cuộc chiến này đủ ghi vào lịch sử!” Một vị tán tu Thiên Đế rung động đến tận linh hồn.
Vô số người tán thành gật đầu, có thể chứng kiến cuộc chiến Khoáng Thế này là vinh hạnh của bọn hắn.
Bất kể là Lạc Thần Tiễn hay Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn đều có thể dễ dàng tiêu diệt một Thiên Đế…
Hai loại Cung Tiễn Đạo chí cao va chạm, quá mức kinh khủng.
“Dịch Chuyển Tức Thời!”
Bất quá ngay lúc thiên địa tĩnh lặng, âm thanh trầm đục của Lạc Nam lan truyền vào tai đám đông.
Chỉ thấy cơ thể của hắn hiện lên vô số hình xăm thần bí và tà dị, mang theo cổ khí tức bất hủ, vạn cổ trường tồn.
Vạn Cổ Bất Hủ Thân!
“Đến rồi!”
Ánh mắt toàn trường co rút lại mãnh liệt.
Nếu theo dõi các trận chiến của Lạc Nam, sẽ không ai cảm thấy xa lạ với loại thủ đoạn mang thương hiệu này của hắn, loại thủ đoạn có thể gia tăng khả năng phòng ngự đến mức bất khả xâm phạm.
Lạc Nam ra vào vụ nổ như chốn không người, tiếp cận Văn Lang một cách nhanh chóng.
Bá Đỉnh hiện ra, hung hăng nện xuống.
“Ngươi…” Văn Lang làm ra bộ mặt hãi hùng, giống như không nghĩ đến vì sao Lạc Nam lại có thể hoàn hảo vô hại.
Bất quá thân là yêu nghiệt Ma giới, hắn cũng làm ra phản ứng nhanh chóng.
Xích Tà Kích xuất hiện trong tay, thô bạo đâm vào lồng ngực Lạc Nam.
Nào ngờ Lạc Nam ngó lơ, mặc cho Xích Tà Kích đâm đến.
KENG!
Kinh Văn Bất Hủ ngăn cản mũi kích Xích Tà.
“Làm sao có thể? ngay cả Binh Nhân Tộc cũng bị ngăn trở!?” Vô số ngưới sắc mặt kịch biến.
Bá Đỉnh vừa lúc xuất hiện trong tay Lạc Nam, hướng đầu Văn Lang hung hăng vỗ xuống.
PHỐC!
Văn Lang thổ huyết, máu tươi cuồng phún, như một tấm giẻ rách bay ngược trong ánh mắt hãi hùng của mấy vị Hoa Khôi.
Hôn mê bất tỉnh.
Trong khoảnh khắc này, thế giới của các nàng như sụp đổ!
Thắng bại đã phân!