Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1693: 1693




Cảm nhận được một cổ sức mạnh bất khả kháng cự đang điên cuồng tước đoạt Vô Ảnh Hỏa của mình, Đan Dĩnh trong lòng âm thầm hối hận.

Nàng không nghĩ đến tên nam nhân này lại khủng bố như vậy, ở trong cùng cấp mình hoàn toàn vô lực trước mặt hắn.

Đế Diễm quá mức áp đảo, chỉ lấy hình thái Tứ Thủ Bạch Hỏa xuất hiện đã dễ dàng chế trụ này.

Vừa sợ vừa vội, Đan Dĩnh lớn tiếng la lên:
“Chỉ đùa một chút thôi nha, ngươi cần gì phải nặng tay như thế?”
“Haha, nếu không phải đùa giỡn…nàng nghĩ nàng còn mạng đứng trước mặt ta?” Lạc Nam hài hước cười nói.

Hắn quả thật không cảm nhận được địch ý của Đan Dĩnh nên mới chỉ muốn cướp đoạt Vô Ảnh Hỏa của nàng, bằng không nàng đã sớm trở thành một cổ thi thể.

“Hừ, ngươi cũng đừng trách ta!”
Thấy thái độ của Lạc Nam cứng rắn, ánh mắt của Đan Dĩnh hiện lên một tia quyết liệt.

Bất chợt nàng kê sát môi đỏ lại gần khuôn mặt của hắn, hé mở hai cánh môi.

Lạc Nam nhìn mà chép miệng, không thể không công nhận môi của nàng rất thơm a.

PHÌ!
Đột ngột, một ngọn lửa dữ dội từ trong miệng Đan Dĩnh phun ra, hòa bên trong đó là vô số độc tố vô hình vô ảnh, rất nhanh đã bao trùm thân thể Lạc Nam.

“Xem ngươi còn đắc ý!” Đan Dĩnh khóe môi cong lên ma mãnh.

Bất quá khoảnh khắc tiếp theo khiến nụ cười trên miệng nàng cứng đờ.

“Mỹ nhân à, ngươi phạm quy…dám dùng độc trong cuộc thi Khống Hỏa!” Âm thanh cười nhạt của Lạc Nam chậm rãi vang lên.

Hắn há mồm, đem ngọn lửa của Đan Dĩnh nuốt sạch trong ánh mắt trợn tròn của nàng.

‘‘Làm sao có thể ?” Đan Dĩnh không dám tin kinh hô lên, phải biết với lượng độc tố vừa rồi ngay cả Thiên Đế tiếp xúc một ít cũng phải tử trận, làm sao nam nhân này không hề hấn gì?
Nàng cũng không sợ mình phạm quy, bởi vì lượng Độc Tố đó đã được nàng dùng thủ đoạn đặc biệt dung hợp cùng Hỏa Lực Lượng của mình, cho nên nó như một loại Hỏa Độc, vẫn nằm trong phạm trù hỏa hệ.

Điều đáng sợ chính là đối thủ không hề kháng cự, thậm chí đem Hỏa Độc của nàng nuốt vào vẫn thản nhiên như thường, tên này rốt cuộc là quái vật gì ?
Mà lúc này, Vô Ảnh Hỏa cũng đã thoát ly một phần khỏi đan điền của Đan Dĩnh, khóe môi nàng rỉ máu vì nhận phản phệ, sắp mất đi Dị Hỏa rồi.

“Mau dừng tay!”
Đột ngột có âm thanh lạnh lùng thốt lên, chỉ thấy một vị mỹ phụ che mặt xuất hiện phía sau lưng Lạc Nam, vô số ngọn lửa hình chim hoàng yến xinh đẹp bay lượn với quỷ đạo chóng mặt, điên cuồng lao đầu vào hòn đá dưới chân hắn kích nổ.

“Ừm? sao hôm nay mỹ nữ tìm đến tận cửa nhiều như vậy?” Lạc Nam nhíu mày thầm nghĩ.

Mỹ phụ vừa ra tay đột kích hắn không ai khác chính là Gia Chủ của Dược Hoàng Thế Gia – Hoàng Mộng Yến.

“Yến tỷ cứu ta!” Đan Dĩnh hướng về phía Hoàng Mộng Yến la lớn, trong mắt lóe lên những tia hy vọng.

Hiển nhiên hai nữ nhân này có quen biết, quan hệ cũng không tồi nên Hoàng Mộng Yến mới mạo hiểm ra tay cứu giúp Đan Dĩnh.


Bất quá Lạc Nam không thèm quan tâm, nếu đã chủ động công kích hắn thì nàng ta cũng là đối thủ.

Vừa vặn hắn đối với Dị Yến Hỏa xinh đẹp cũng có chút hứng thú.

Ý niệm vừa động…
GÁY!
Tiếng gáy kiệt ngạo bất tuần vang vọng thiên không, Tứ Linh Vệ Hồn kích hoạt, Hỏa Phượng Hoàng ngưng tụ từ Đế Diễm ngạo nghễ bầu trời được triệu hoán.

Vừa mới xuất hiện, một đôi cánh khổng lồ hoa lệ đã bao phủ cả bầy yến nhỏ, đem chúng nó nhấn chìm trong biển lửa dữ dội của mình, hoàn toàn áp đảo.

Sắc mặt Hoàng Mộng Yến có chút tái đi, nàng biết Lạc Nam rất mạnh nhưng không ngờ mạnh đến mức độ này.

Chỉ đơn giản đứng đó đã triệu hồi ra Hỏa Phượng Hoàng nghiền ép thế công của nàng.

GÁY!
Chưa dừng lại ở đó, Hỏa Phượng Hoàng như một tên lửa di động với tốc độ kinh hoàng, hung hăng lao vào Hoàng Mộng Yến.

ẦM!
Hỏa diễm phần thiên, Hoàng Mộng Yến và cả khối đá dưới chân nàng đột ngột hóa thành vô số con chim hoàng yến nhỏ phân tán bay lượn, thành công né tránh thế công của Hỏa Phượng Hoàng.

Bản thể của nàng đạp trên khối đá xuất hiện ở sau lưng Lạc Nam, triệu hồi một đôi cánh yến khổng lồ hoa mỹ ầm ầm tập kích.

Đáng tiếc sức mạnh vẫn quá áp đảo.

Lạc Nam như đã đoán trước được động thái của Hoàng Mộng Yến, một cái Hỏa Liên Vô Ảnh đã vô thanh vô thức bay ra sau lưng từ bao giờ.

Khi nàng vừa mới lộ diện, Hỏa Liên Vô Ảnh đã điên cuồng bạo tạc.

ĐÙNG!
Sắc mặt Hoàng Mộng Yến đại biến.

Trong lúc nguy cấp, nàng vội vàng chuyển công thành thủ, đôi cánh yến nhanh chóng bao phủ thân thể và khối đá dưới chân vào bên trong.

PHỐC!
Mặc dù là như vậy, nàng vẫn bị lực lượng chấn động đến mức thổ huyết, tấm khăn che mặt tung bay để lộ dung nhan khuynh quốc khuynh thành.

Mà khi vô tình liếc thấy khuôn mặt thật sự của Hoàng Mộng Yến, ánh mắt Lạc Nam bỗng nhiên co rút lại.

“Làm sao có thể?”
Phía trên Bá Vũ Điện, mấy nữ Âu Dương Thương Lan, Độc Cô Ngạo Tuyết cũng hé mở môi đỏ, không dám tin nhìn lấy Hoàng Mộng Yến.

Sắc mặt Lạc Nam biến ảo thất thường, cuối cùng quyết đoán thu tay, đem cả Hoàng Mộng Yến và Đan Dĩnh đẩy ra, không tiếp tục cướp đoạt Dị Hỏa.

“Ngươi…”
Đan Dĩnh không nghĩ đến mình sẽ thoát nạn trong gang tấc, có chút khó hiểu nhìn lấy nam nhân, lại không dám mở miệng dò hỏi.


Vội vàng lấy ra Đan Dược trị thương bỏ vào trong miệng, nàng nhanh chóng đỡ lấy Hoàng Mộng Yến ân cần hỏi:
“Yến tỷ ngươi có sao không?”
Hoàng Mộng Yến lắng đầu, một lần nữa đeo lên khăn che mặt, cũng tương tự nghi ngờ nhìn lấy Lạc Nam, cuối cùng thốt lên một tiếng:
“Đa tạ!”
Tuy không biết vì sao mình được buông tha, nhưng vừa rồi rõ ràng Lạc Nam đã hạ thủ lưu tình với nàng.

“Đừng dây vào hắn!” Đan Dĩnh lúc này đã thật sự bị dọa sợ, vội vàng kéo Hoàng Mộng Yến cách xa hiện trường, không còn dám chọc đến Lạc Nam.

Thấy hắn không có ý định đuổi theo, nàng mới thở phào nhẹ nhõm hỏi:
“Yến tỷ, vừa rồi sao hắn bỏ qua cho chúng ta?”
“Ta cũng không biết nha…” Hoàng Mộng Yến mờ mịt lắc đầu.

“Hừ, chắc là thấy dung nhan tuyệt sắc của tỷ nên mềm lòng!” Đan Dĩnh yêu kiều hừ nói :
“Hắn là một tên ngựa giống chính hiệu, tỷ phải cẩn thận mới được!”
“Phi!” Hoàng Mộng Yến khẽ gắt giọng mắng: “Muội so với tỷ còn đẹp hơn, hắn vì sao không động lòng với muội?”
“Muội đâu có đẹp bằng tỷ!” Đan Dĩnh nịnh nọt cười nói, trong lòng lại âm thầm không phục.

Đúng vậy nha, ta cũng rất đẹp…vì sao tên khốn đó không biết thương hoa tiếc ngọc ?
Chẳng lẽ gu của hắn là những thiếu phụ thành thục trổ hoa như Yến tỷ ?

Nhìn hai nữ trò chuyện ở xa xa, Lạc Nam biểu lộ có chút suy tư.

Dung nhan của Hoàng Mộng Yến thật sự khiến hắn ngoài ý muốn.

Đương nhiên không phải hắn ấn tượng vì vẻ đẹp của nàng, dù sao thì bên cạnh hắn có Hi Vũ, có Tuế Nguyệt, Thương Lan, Nguyệt Kỳ đều xuất sắc hơn…nếu chỉ đơn thuần là vì mỹ sắc còn chưa đủ để hắn buông tha cho cơ hội cướp đoạt Dị Hỏa.

Bất quá chẳng lẽ chỉ đơn thuần là trùng hợp ?
Mặc kệ như thế nào, sau Đan Thần Đại Hội phải điều tra cho rõ ràng.

Thời gian dần trôi, Lạc Nam cũng tạm gác ý định trong đầu sang một bên, ánh mắt của hắn đã cố tình khóa chặt lấy một thân ảnh, khóe miệng nở nụ cười tà ác.

Chỉ thấy mục tiêu của hắn là một tên thanh niên thân khoác trường bào, diện mục anh tuấn, đang được bốn vị Trưởng Lão của Đan Thần Tháp cũng tham dự cuộc thi bảo hộ vào trung tâm.

Đan Tử Dương Diệp.

Con hàng này chính là kẻ khiến Lạc Nam tham gia Đan Thần Đại Hội, vốn giữa hai người thù hằn cũng không phải quá lớn…đáng tiếc Dương Diệp lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì đánh mất hai nữ của Mộc Linh Tộc và tỉ thí đấu đan thất bại mà canh cánh trong lòng, cuối cùng âm mưu nhắm vào Tử Yên và Phiêu Miểu Tiên Cung chỉ để trả thù hắn, dẫn đến một chuỗi các sự việc sau này…
Đối với kẻ như vậy, Lạc Nam đã từ lâu không còn xem là đối thủ, cũng chẳng có hứng thú tái đấu luyện đan làm gì.

Vì vậy mà lúc này, hắn muốn đem Dương Diệp đào thải ngay vòng đầu tiên, thậm chí làm thịt.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam chẳng nói chẳng rằng, hai tay đột ngột làm động tác kéo căng dây cung.

ẦM ẦM ẦM…

Ngay trong khoảnh khắc, toàn bộ quảng trường rung động dữ dội khiến vô số người biến sắc.

Từ trong cơ thể Lạc Nam, một cổ Thánh Uy chí cao vô thượng như đế hoàng quan sát thiên hạ thương sinh điên cuồng khuếch tán.

Dùng toàn bộ Quảng Trường làm cung, Đế Diễm làm tiễn, một mũi tên khổng lồ ẩn chứa Sát Vực, Chiến Vực khủng bố bên trong đó.

Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn ngưng tụ thành công, nhắm ngay thân thể Dương Diệp.

‘‘Không thể…’’ Dương Diệp vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này xém chút vãi cả ra quần, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

Hắn biết Lạc Nam kiểu gì cũng sẽ nhắm vào mình ở vòng đấu loại đầu tiên này nên đã chuẩn bị rất kỹ, nhờ các vị Trưởng Lão của Đan Thần Tháp bảo hộ.

Với thân phận Đan Tử của hắn cộng thêm có các vị Trưởng Lão vây quanh, tin chắc ngoại trừ Lạc Nam sẽ không ai chủ động đi chọc hắn.

Vậy mà lúc này Lạc Nam trực tiếp dùng Thánh Kỹ đối phó với hắn, còn cho hắn đường sống hay không ?
Không chỉ riêng Dương Diệp, mà ngay cả mấy tên Trưởng Lão đang bảo hộ hắn và vô số thí sinh xung quanh cũng tê dại cả da đầu.

Có trời mới nghĩ đến con hàng Lạc Nam này chơi lớn đến như vậy, vừa ra tay chính là Thánh Kỹ.

Hắn phải muốn giết Dương Diệp đến mức độ nào mới có thể làm ra hành vi cực đoan như thế chứ ?
Toàn trường biểu lộ vô cùng đặc sắc, nghe nói Dương Diệp từng có ý đồ với một vị nữ nhân của Lạc Nam dẫn đến Đan Thần Tháp bị cường thế lật úp.

Nào ngờ Lạc Nam vẫn chưa chịu bỏ qua, lúc này muốn dùng Thánh Kỹ diệt trừ Dương Diệp.

Trong lúc nhất thời, vô số nữ nhân có mặt tại hiện trường trong lòng ngưỡng mộ và đố kỵ với Tử Yên đến cực điểm.

Nếu như các nàng cũng có một nam nhân sẳn sàng bảo hộ các nàng một cách vô điều kiện như thế, nhân sinh còn cầu gì nữa ?
Quả nhiên đứng trên Bá Vũ Điện, Tử Yên đang nở nụ cười ngọt ngào và mãn nguyện trong ánh mắt trêu chọc của các tỷ muội.

Ngay cả Phiêu Tử Hàm cũng nhìn sang đồ đệ mình, thầm nghĩ ta cũng bị Đan Thần Tháp nhắm vào, hắn cũng đang vì ta trút giận có phải không ?
‘‘Hừ, ta đang nghĩ gì thế, hắn làm gì thì mặc kệ hắn, liên quan gì đến ta ?’’ Phiêu Tử Hàm trong lòng tự động trấn an, lắc đầu xua đi những suy nghĩ không đáng có.

Ở phía xa xa, Đan Dĩnh cùng Hoàng Mộng Yến cũng nhìn thấy cảnh tượng này, âm thầm rùng mình một cái, liếc mắt nhìn nhau đầy kinh hãi, cảm thấy may mắn vì Lạc Nam không dùng đến thủ đoạn như vậy để đối phó các nàng.

‘‘Lạc Nam ! ngươi không dám tỷ thí luyện đan với bổn Đan Tử nên mới định dùng vũ lực loại bỏ ta ở vòng này đúng hay không ?’’
Quảng trường vang lên tiếng cười điên cuồng pha lẫn sợ hãi của Dương Diệp, tràn đầy khiêu khích quát :
‘‘Thì ra ngươi sợ hãi thất bại !’’
Dương Diệp muốn khích tướng để Lạc Nam dừng tay, cùng hắn tái đấu luyện đan ở những vòng kế tiếp.

Đáng tiếc một khi Lạc Nam đã khinh rẻ một người, đối phương ở trong mắt hắn chẳng khác nào sâu kiến.

Lời của con sâu cái kiến ngươi sẽ quan tâm sao ?
Nếu làm ồn ào, trực tiếp bóp chết là được.

VÈO !
Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn rốt cuộc xé không mà ra, tuy không được ngưng tụ từ Bá Lực nên sức mạnh của nó có phần suy giảm, bất quá Thánh Kỹ dù sao cũng là Thánh Kỹ, xuyên phá không gian và thời gian, mang theo uy áp của Thánh khiến những Tiên Đế chẳng sinh ra nổi ý niệm phản kháng.

Quả không phải vậy, đối mặt với Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn, đám Trưởng Lão đang bảo hộ Dương Diệp vội vàng nhượng bộ lui binh, cả bọn điên cuồng rút xa khoảng cách, mặc kệ sự sống chết của Dương Diệp.

Để Dương Diệp chết, bọn hắn cùng lắm bị Thái Thượng Đan Đế khiển trách, nhưng với thân phận Trưởng Lão cũng sẽ chẳng bị phạt quá mức nặng nề.

Ngược lại lúc này đối kháng Thánh Kỹ sợ rằng ngay cả mạng cũng không còn.

Đều là lão quái sống lâu thành tinh, bọn hắn đương nhiên không thể vì một mình Dương Diệp mà hy sinh tính mạng.


‘‘Ta xxx các ngươi, Lạc Nam mày là thằng súc…’’
Trong cơn tuyệt vọng, Dương Diệp chỉ có thể phẫn nộ mắng to, mất đi toàn bộ ý chí phản kháng, chờ đợi tử vong hàng lâm mà đến.

BÙM !
Ngay tại khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, mặt dây chuyền có hình dạng ngọn lửa mà Dương Diệp đang đeo trước ngực đột nhiên phát sáng dữ dội.

Theo sau đó, một luồng Tam Muội Chân Hỏa bá đạo tuyệt luân gào thét mà ra, cũng hình thành mũi tên nhắm về phía Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn lao vọt đến.

‘‘A, sư phụ đã tính trước, ta không chết ?’’ Dương Diệp toàn thân kích động đến run rẩy cả người.

Trước khi tham gia Đại Hội, Thái Thượng Đan Đế đã cho hắn mặt dây chuyền này, căn dặn phải đeo ở trên người.

Nào ngờ bên trong đó ẩn chứa lực lượng của Tam Muội Chân Hỏa, Dương Diệp cũng không ngờ đến.

Vĩnh Hằng Thuộc Tính ra tay, lập tức đủ khả năng đối kháng Thánh Kỹ.

Xèo xèo xèo xèo xèo…
Hai mũi tên điên cuồng ma sát lấy nhau, nhiệt độ trong quảng trường gia tăng chưa từng có, vạn dặm không gian đã bóc hơi nghi ngút, khói trắng mịt mù rồi.

Trong ánh mắt vô cảm của Lạc Nam, Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn rốt cuộc bị Tam Muội Chân Hỏa triệt để hòa tan.

Tam Muội Chân Hỏa tuy tiêu hao rất nhiều nhưng cũng còn sót lại một chút lực lượng, trở về bên trong mặt dây chuyền như có được linh tính thật thụ.

‘‘Đế Diễm vẫn yếu hơn Tam Muội Chân Hỏa !’’ Lạc Nam trong lòng đưa ra kết luận.

Mượn nhờ Thánh Uy của Thánh Kỹ nhưng Đế Diễm vẫn bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu sạch không còn, khoảng cách giữa Thiên Địa Dị Vật và Vĩnh Hằng Thuộc Tính thật sự quá lớn.

Điều này càng làm Lạc Nam khát khao sở hữu Tam Muội Chân Hỏa hơn.

‘‘Vĩnh Hằng Thuộc Tính quả nhiên danh bất hư truyền !’’
Vô số người ánh mắt nóng bỏng trước tình cảnh diễn ra vừa rồi.

Bọn hắn cũng như Lạc Nam, bị sức mạnh của Tam Muội Chân Hỏa làm cho khao khát, hận không thể lập tức tiếp xúc với nó, dù không thu phục được nhưng xin một chút lực lượng cũng là cực kỳ quý giá.

Không thấy Dương Diệp thành công chống lại Thánh Kỹ hay sao ?
Đương nhiên, có thể chống lại Thánh Kỹ nhưng không thể chống lại Lạc Nam.

Sát cơ chưa giảm, lần này đích thân Lạc Nam tiếp cận Dương Diệp, một cái Trích Tinh Thủ và một cái Côn Lôn Ấn được ngưng tụ từ Đế Diễm đã nằm trên hai lòng bàn tay.

Hắn muốn xem thử, Tam Muội Chân Hỏa có thể cứu sống Dương Diệp bao nhiêu lần.

‘‘Không được !’’
Đứng trước sự cường thế của kẻ thù, Dương Diệp chỉ có thể hèn mọn chạy trốn, một chút lực lượng còn sót lại của Tam Muội Chân Hỏa không đủ khiến hắn an tâm, bộ dạng vô cùng chật vật.

‘‘Chết !’’
Lạc Nam nở nụ cười lạnh lùng, hai loại Vũ Kỹ cùng lúc nghiền ép mà xuống.

Chỉ là chưa kịp đánh ra, Chương Dận đứng ở trung tâm quảng trường đã vội vàng quát lên :
‘‘Tất cả dừng tay ! vòng loại chính thức khép lại !’’

Chúc cả nhà tối vui vẻ &LT3.