Cùng bà cả ái ân mặn nồng đủ kiểu, Lạc Nam rốt cuộc để nàng hưởng thụ dư vị côn thịt khảm long văn làm cho Yên Nhược Tuyết dục tiên dục tử, sướng đến mức như hồng hà vỡ đê, tạo thành vũng nước lớn bên dưới mặt cỏ, liên tục cầu xin lão công tha thứ.
Lúc này hắn mới nguyện ý để nàng tiến vào bên trong Phản Tỉnh Huyết Hồ, tiếp nhận vô số giọt Phản Tỉnh Huyết rột rửa huyết mạch.
“Nói đến Phản Tỉnh Huyết Hồ này thật sự giúp ta rất nhiều, nếu không có nó…để mua sắm tài nguyên trên Cửa Hàng May Mắn giúp tất cả thê tử nâng cấp Huyết Mạch cũng không biết phải đợi đến bao giờ!”
Lạc Nam cảm khái không thôi, gói quà 20000 Điểm Danh Vọng quả thật đáng giá đến từng xu.
Cũng không biết Thủy Hoang Tộc sau khi giác tỉnh biến dị sẽ có thay đổi như thế nào.
Hắn kiểm tra lại một phen thực lực của mình, sức mạnh khủng bố của Bá Đỉnh hiện tại khiến Lạc Nam cũng khó thể ước tính mình rốt cuộc đã đạt đến độ cao nào.
Có thêm Ma Thiên Đế Lực, Thổ Thiên Đế Lực, Lôi Thiên Đế Lực, Kim Thiên Đế Lực, Băng Thiên Đế Lực, Thủy Thiên Đế Lực…
Không uổng công hao phí đại lượng Điểm Danh Vọng để dò xét thiên cơ, tìm kiếm tung tích thiên địa dị vật và ma vật.
Chỉ đáng tiếc, Lạc Nam cũng muốn dò xét thiên cơ về Vĩnh Hằng Thuộc Tính trong vũ trụ nhưng nhận được đáp án là không còn.
Vũ trụ này chỉ có hai loại Vĩnh Hằng Thuộc Tính là Tam Muội Chân Hỏa và Hắc Ám Vĩnh Kiếp mà thôi, đủ thấy mức độ quý hiếm của Vĩnh Hằng Thuộc Tính là như thế nào.
Theo như kiến thức Lạc Nam sưu hồn được từ đám tu sĩ Nguyên Giới, dù là tại Nguyên Giới mênh mông thì Vĩnh Hằng Thuộc Tính cũng là thứ cực kỳ khan hiếm, thường có giá trị không thể đo lường, chỉ những tồn tại cấp Thánh Đế, Chí Tôn trở lên mới đủ tư cách sở hữu.
“Hiện tại Ma Đỉnh, Sát Kim Đỉnh, Huyền Thủy Đỉnh, Thiên Mộc Đỉnh, Diễm Tâm Đỉnh, Linh Thổ Đỉnh, Kiếp Lôi Đỉnh, Cổ Băng Đỉnh, Vũ Phong Đỉnh, Đế Độc Đỉnh, Long Lực Đỉnh, phôi đỉnh Không Gian đều đã có được Thiên Đế Lực!” Lạc Nam vuốt cằm suy tư:
“Chỉ còn Hồn Đỉnh, Quang Minh Đỉnh, Hắc Ám Đỉnh, phôi Huyết vẫn thiếu!”
Tuy lần này hắn cùng với Diễm Điệp Tình luyện hóa hai loại Dị Phong hơi yếu là Ngũ Ảnh Phong và Chung Phong Linh, lẽ ra chúng nó không thể cung cấp đủ lực lượng để chuyển hóa Phong Đế Lực thành Phong Thiên Đế Lực.
Nhưng đừng quên rằng, Đế Vũ Phong Ảnh mới là Dị Phong mạnh nhất bên trong Vũ Phong Đỉnh, tiền thân từng là Nữ Thiên Đế đại tướng của Phong Ảnh Quân, vì bị trọng thương mà tu vi suy giảm rồi được Lạc Nam thu phục.
Hiện tại khi Ngũ Ảnh Phong và Chung Phong Linh được luyện hóa tiến vào, chúng nó đã cung cấp đủ Phong Lực cho Đế Vũ Phong Ảnh khôi phục thời kỳ toàn thịnh, trở về cấp bậc Thiên Đế vốn có của nàng.
Vì vậy Đế Vũ Phong Ảnh mới là Dị Phong chủ yếu trợ giúp Vũ Phong Đỉnh có được Phong Thiên Đế Lực.
Về phần cái phôi Không Gian chưa trở thành Đại Đỉnh hoàn chỉnh nhưng vì lực lượng của nó là Không Gian Bản Nguyên cực kỳ cao cấp nên Lạc Nam đã sở hữu cả Không Gian Thiên Đế Lực.
“Chỉ cần công tử đem lực lượng của tất cả các đỉnh hiện có chuyển thành Thiên Đế Lực, tầng tiếp theo của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh sẽ mở ra!” Kim Nhi chen miệng vào nói.
Ánh mắt Lạc Nam co rút lại, hô hấp dồn dập lên: “Tầng tiếp theo của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh?”
Hắn đã không kịp chờ đợi để đến được ngày đó.
Tầng một Tụ Đỉnh – Luyện Hồn.
Tầng hai Hợp Đỉnh – Lập Thể.
Tầng ba Khống Đỉnh – Khai Vực.
Mỗi một tầng của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh đều khiến thực lực của hắn gia tăng đến một đẳng cấp mới, sự biến đổi cực lớn về chất lượng và phong cách chiến đấu.
Lạc Nam từ khi xuất đạo đến nay sở hữu vô số cơ duyên từ Hệ Thống, nhưng cơ duyên lớn nhất không thể nghi ngờ chính là môn công pháp đầu tiên Bất Hủ Diễn Sinh Kinh.
Kiến thức càng mở rộng, Lạc Nam càng hiểu sự nghịch thiên của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh là như thế nào.
Có thể nói tất cả sức mạnh của hắn hiện tại đều có nguồn gốc và liên quan mật thiết đến Bất Hủ Diễn Sinh Kinh.
Dù hắn đã sở hữu thêm nhiều loại Công Pháp khác cũng không kém như Hóa Long Chiến Quyết, Nghịch Mệnh Phá Cấp Công, Đế Hồn Kinh, Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển, Lực Hóa Y Công.
Nhưng tất cả đều không thể đứng ngang hàng so sánh với Bất Hủ Diễn Sinh Kinh được.
Thậm chí nếu không có ưu thế vượt trội từ Bất Hủ Diễn Sinh Kinh mang lại, những công pháp vừa kể trên cũng không thể phát huy được sức mạnh vượt mức của chúng.
Vậy nên Lạc Nam luôn vô cùng mong đợi mỗi một tầng của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh khai mở.
“Vấn đề là làm sao đem tất cả các lực lượng còn lại chuyển thành Thiên Đế Lực đây?” Lạc Nam nhíu mày.
Hồn Lực thì dễ rồi, bởi vì sau khi Đoạt Hồn của mấy tên tu sĩ ở Nguyên Giới, Lạc Nam chỉ còn cách tu vi Thiên Hồn Đế một bước ngắn, chỉ cần hắn đột phá Thiên Hồn Đế thì Hồn Đỉnh cũng sẽ có Thiên Hồn Đế Lực.
Còn Hắc Ám Đỉnh, Quang Minh Đỉnh các loại mới là điều đáng nói.
Dị Ám và Dị Quang mức độ hy hữu không khác nào Vĩnh Hằng Thuộc Tính cả, vũ trụ này đã không còn tồn tại Dị Quang và Dị Ám.
“Hy vọng sau khi hoàn thành Nhiệm Vụ Chính Tuyến, ta sẽ được chỉ định triệu hoán Thiên Địa Dị Vật hoặc thậm chí là Vĩnh Hằng Thuộc Tính!”
Lạc Nam ánh mắt lóe lên, nhiệm vụ Chính Tuyến có lẽ sẽ là hy vọng để hắn nâng cấp lực lượng của các đỉnh còn lại.
Kiểm tra số lượng Điểm Danh Vọng, phát hiện dù rằng đã diệt đi Ma Thương Thị tạo nên uy thế không nhỏ nhưng Điểm Danh Vọng đạt được cũng chưa đến bao nhiêu.
Không đến 300 Điểm.
Có lẽ sau quá nhiều chuyện kinh thiên động địa mà hắn làm, việc tiêu diệt một Thiên Đế thế lực như Ma Thương Thị đã không còn gây được tiếng vang quá lớn, người khác biết được cũng chỉ thấy đó là việc đương nhiên, chẳng có gì phải kinh ngạc hay thán phục nữa.
“Nếu là vậy…trực tiếp giết vào Long Tộc đại náo một phen có lẽ sẽ khác! ” Lạc Nam nở nụ cười tà.
Ý niệm vừa động rời khỏi Linh Giới Châu, một lần nữa xuất hiện trên Bá Vũ Điện.
“Ngươi…”
Vừa thấy Lạc Nam, ánh mắt Lâm Tích cùng Quỷ Đỏ đã gắt gao co lại, một cảm giác hoang đường đến cực điểm dâng trào trong lòng.
Chỉ trong thời gian ngắn, trực giác cường giả khiến bọn hắn cảm nhận được Lạc Nam hiện tại mang đến cảm giác nguy hiểm vượt xa so với trước đó.
Tên khốn kiếp này đã làm cái gì? Vừa mới biến mất chưa được bao lâu đã tăng tiến thực lực? hắn còn là người nữa không?
Phải biết bất kể là Lâm Tích hay Quỷ Đỏ với chiến lực như bây giờ muốn tăng trưởng dù chỉ là chút ít cũng vô cùng khó khăn.
Thực lực càng cao, phát triển càng khó…đây là luật bất thành văn của giới tu luyện.
Nhưng vì sao có cảm giác như tên Lạc Nam này là một ngoại lệ?
“Chẳng lẽ là nhờ đám Hỗn Độn Khí mà chúng ta tìm kiếm cho hắn?” Lâm Tích cùng Quỷ Đỏ đoán già đoán non, bọn hắn đâu biết ngoài Hỗn Độn Khí, Lạc Nam đã vơ vét hầu hết thiên địa dị vật vô chủ trong vũ trụ.
“Kế tiếp chúng ta đi đâu?” Quỷ Đỏ hỏi.
“Đương nhiên là trút giận thay các ngươi!” Lạc Nam lớn tiếng cười:
“Đánh vào Long Tộc, éo nói nhiều!”
…
Cẩn Gia – Tiên Ma Vực.
Từ một ông lão gần đất xa trời chịu đựng nổi đau mất con, Cẩn Hào xin thề với trời cho dù trong giấc mộng đẹp nhất của một đời người, ông ta cũng không cho rằng mình sẽ có được ngày hôm nay.
Khôi phục dáng vẻ trung niên nhờ được ban phát đại lượng tuổi thọ, tu vi chẳng những phục hồi mà còn tăng tiến nhờ phục dụng Đế Đan Cực Phẩm cao cấp bậc nhất.
Trong ánh mắt cuồng nhiệt như muốn điên của những tộc nhân và đám trưởng lão Cẩn Gia, Cẩn Hào vẫn chưa dám tin tưởng sự thật, nóng ruột nóng gan siết chặt hai nắm tay, thân thể run rẩy không ngừng đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại mong đợi nhìn vào căn phòng, nơi truyền ra tiếng khóc như mưa của bạn đời Cẩn Huệ.
Cẩn Hào không dám tiến vào dò trong lòng rất muốn, hắn sợ…hắn sợ một bước chân của mình sẽ biến tất cả hiện thực trở thành ảo mộng.
“Gia chủ, gia chủ ngươi đừng như vậy, bình tĩnh lại đi…” Một đám Trưởng lão lôi kéo Cẩn Hào, động viên không ngừng nói:
“Chủ mẫu đã nhận định, nàng chắc chắn là tiểu thư, nàng ấy chắc chắn là tiểu thư mà!”
Cẩn Hào hai mắt đỏ bừng, lão lệ chảy xuống, liên tục gật đầu: “Ta tin…ta tin Huệ sẽ không nhìn sai…nhưng điều này quá mức…”
“Gia chủ và chủ mẫu phúc phận thâm hậu, tiểu thư quay về là lẽ đương nhiên mà…” Đám Trưởng Lão giọng điệu nghẹn ngào.
“Tiểu Cẩn Nguyệt của mẫu thân…Tiểu Cẩn Nguyệt của mẫu thân, bảo bối của mẫu thân…bảo bối của mẫu thân…”
Bên trong phòng, Cẩn Huệ ôm chầm lấy Tuế Nguyệt khóc rồ lên như một đứa trẻ, liên tục vuốt ve da thịt, ngắm nghía dung nhan hoàn mỹ không chút tỳ vết của nàng, đôi tay run lẩy bẩy, cẩn thận từng li từng tí, nâng niu Tuế Nguyệt như bọt nước, chạm mạnh sợ tan.
Bất ngờ, kinh hỉ, vui mừng tột độ…quá nhiều cảm xúc lấn át đi lý trí, Cẩn Huệ vài lần kích động đến mức ngất đi…
Khi nàng và bạn đời Cẩn Hào sắp mang theo tiếc nuối và đau khổ cả đời nhắm mắt xuôi tay, một nữ nhân tuyệt mỹ không cách nào hình dung bỗng nhiên xuất hiện.
Không biết dùng thủ đoạn nào, chỉ đơn giản phất tay đã khiến tuổi thọ của lão phu thê hai người cấp tốc khôi phục, Đế Đan được đút vào trong miệng để phục hồi tu vi.
Cẩn Hào và Cẩn Huệ từ cõi chết trở về.
Vô số tộc nhân Cẩn Gia đang muốn bái tạ vị nữ nhân thần bí nhờ công đức vô lượng đã cứu sống hai vị lão gia chủ, thì đột nhiên Cẩn Huệ như phát rồ ôm chầm lấy nữ nhân khóc òa lên, miệng liên tục gọi nữ nhi bảo bối, kích động đến mức bất tỉnh nhân sự.
Cẩn Hào và một đám trưởng lão hoảng sợ quá đỗi, quan sát kỹ lưỡng dung nhan của nàng, phát hiện quả thật có những đường nét trên khuôn mặt cực kỳ giống với Cẩn Huệ.
Tuy so với Cẩn Huệ càng cao quý hơn, càng phiêu dật xuất trần hơn…nhưng những điểm giống nhau thật sự không ít.
Nếu nói Tuế Nguyệt 10 điểm, thì Cẩn Huệ cũng có 7 điểm tương đồng như vậy.
Chính vì như vậy Cẩn Gia đã diễn ra cảnh tượng như thế này, Cẩn Hào thì lo được lo mất còn Cẩn Huệ thì vẫn không ngừng khóc rống.
Đám trưởng lão và các tộc nhân thật sự tin tưởng vào kỳ tích…
Bởi lẽ Cẩn Gia hiện tại quá mức sa sút, nhiều năm qua miễn cưỡng sinh tồn trong khó khăn chồng chất, nếu không phải tiểu thư thật sự quay về, sợ rằng sẽ không ai đếm xỉa và ra tay giúp đỡ theo cách như vậy.
Tuế Nguyệt lẳng lặng nhìn lấy dáng vẻ của Cẩn Huệ, hình tượng dịu dàng đoan trang, ôn nhu yêu thương của mẫu thân thường thấy lúc này đã bị thay thế bởi sự kinh hỉ tột độ, không còn giữ được dù chỉ là một chút bình tĩnh.
Từ đầu đến cuối nàng vẫn chưa mở miệng nói một lời nào, Cẩn Huệ đã liều mạng cũng khẳng định nàng chính là Tiểu Cẩn Nguyệt mà không một chút do dự.
Dường như chỉ bằng vào một ánh mắt, Cẩn Huệ đã có thể dùng mạnh khẳng định nữ nhân cao quý không gì tả nổi trước mặt chính là nữ nhi thất lạc trong cả đời nàng.
Có lẽ đó là thứ tình cảm thiêng liêng vô pháp giải thích được, huyết mạch thân tình, đáy lòng tĩnh lặng không gợn sóng của Tuế Nguyệt liên tục sục sôi.
Nhìn nét mặt phức tạp của Tuế Nguyệt, Cẩn Huệ sau khi kích động trong lòng dàn pha lẫn sợ hãi bất an, mếu máu nói:
“Nguyệt nhi bảo bối trách mẫu thân sao? là mẫu thân vô dụng không thể bảo vệ ngươi, để ngươi chịu nhiều đau khổ…là mẫu thân sai, trăm ngàn vạn là mẫu thân có lỗi với ngươi…”
Lời nói của nàng như một thanh đại chùy hung hăng nện vào lòng Tuế Nguyệt, nàng đau, thương xót đến hít thở không thông.
Rõ ràng từ đầu đến cuối người đau nhất là Cẩn Huệ, nàng lại đem hết mọi lỗi lầm nhận về phần mình như vậy.
Tuế Nguyệt len lén lau nước mắt, ánh mắt nhu hòa nhìn lấy Cẩn Huệ, đem nàng ôm lấy thật chặt, lời nói trong trẻo ngoan ngoãn vô cùng:
“Mẫu thân đừng khóc, Nguyệt Nhi trở về bên cạnh người rồi, cả nhà chúng ta đoàn tụ…”
“Huhuhuhu…đúng…đoàn tụ rồi…bảo bối của mẹ trở về rồi…”
Lời của nàng càng làm Cẩn Huệ khóc tợn hơn, nhưng lần này là nước mắt của vui sướng, của hạnh phúc.
“Hự…”
Cẩn Hào núp ở bên ngoài chính miệng nghe được lời của Tuế Nguyệt, kích động đến mức ngã nhào xuống đất, một đám trưởng lão già nua lưng còng nước mắt ròng ròng vội vàng đỡ lấy hắn.
Cả đám điên cuồng dập đầu xuống đất, nức nở hô vang:
“Thượng thiên có mắt, thượng thiên có mắt…chúng con đa tạ ngài!”
Tiểu thư thật sự đã trở về, tâm bệnh vô số năm của Cẩn Gia đã được trị đúng thuốc rồi…
Lúc này đây, dù rằng có chết bọn hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Cảm nhận được bầu không khí của Cẩn Gia lúc này, được mẫu thân ôm vào lòng, Tuế Nguyệt lại được thưởng hụ cảm giác gia đình, tình thân vô giá sau vô số năm đánh mất.
Không chỉ đối với Cẩn Gia, mà đối với cả bản thân của nàng thì chuyện này quả thật là kỳ tích, tưởng chừng chỉ tồn tại trong hư huyễn không chân thật.
Hình bóng nam nhân kia ngày càng in đậm trong trái tim nàng, chính hắn đã tạo ra giấc mộng hoàn mỹ này.
Chính hắn đã thay đổi vận mệnh của cả gia tộc nàng, của phụ mẫu nàng và của cả chính nàng.
Vì nàng, hắn đã chấp nhận thân lâm hiểm cảnh triển khai Nghịch Thế Thần Thông, đến hiện tại còn đang tổn thất một nửa tuổi thọ.
Nghĩ đến mình đã hứa gả cho hắn, ánh mắt Tuế Nguyệt trở nên mơ màng, bờ môi tinh mĩ nhẹ cong lên, gò má ửng hồng phơn phớt.
Cẩn Huệ là người từng trải, vừa thấy biểu hiện của nữ nhi liền biết chuyện gì xảy ra, vội vàng gấp rút hỏi:
“Đang nghĩ về ý trung nhân sao? hắn là người như thế nào? chàng rể của ta lọt vào mắt xanh Tiểu Cẩn Nguyệt chắc chắn không thể nào tệ được!”
Bị mẫu thân hỏi dồn như vậy, dù là Tuế Nguyệt cũng khó tránh khỏi nội tâm thẹn thùng.
Nhưng dù là như vậy, nàng vẫn có thể cực kỳ kiêu ngạo và tự hào khẳng định:
“Mẫu thân yên tâm, hắn là nam nhân tốt nhất thế gian này!”
…
Chúc cả nhà năm mới vui vẻ, an lành bên người thân.