Trời chạng vạng tối, Thì Nhận đã cảm thấy tay chân không còn là của mình nữa rồi.
Người đàn ông này cứ như gặp phải thứ gì khác thường vậy, không giống ngày thường lúc nào.
“Vẫn còn khó chịu sao?”
Tiêu Khôn Hoằng ôm người phụ nữ vào lòng mình, hai người ngồi trên ghế dựa vào nhau, nghe tiếng tim đập của đối phương.
“Một chút.”
“Để anh xoa giúp em.”Đừng mà.” Thi Nhân đè tay anh lại.
Cô sợ anh làm một lát nữa thì sẽ có chuyện xảy ra mất, vẫn là tự cô làm là được.
Cô ngẩng đầu: “Tâm trạng đã khá hơn chưa?”
Người đàn ông ấy hôn lên trán cô.
Anh chỉ cảm thấy mình thật may mắn khi có cô vợ nhỏ luôn bên cạnh.
Nếu không anh cũng không biết bản thân như một cái xác không hồn đến khi nào.
Anh biết tính tình của bản thân đôi khi kì lạ.
Trước đây, Diệp Tranh từng nói người như anh chỉ có thể sống cô độc cả quãng đời còn lại, làm gì có ai có thể ở bên anh lâu dài.
Nhưng bây giờ anh đã gặp được rồi.Mặc dù anh không nói tâm trạng mình đang không vui nhưng nó vẫn thể hiện ra bên ngoài.
Cô vợ nhỏ không hỏi nhiều mà chỉ dùng các cách khác nhau an ủi anh.
Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu đáp: “Anh rất vui.
“Có thật là anh vui không?”
Thi Nhân ôm mặt anh: “Dễ dỗ dành đến thế sao?”
Nghe bảo anh khó dỗ nhưng phát hiện ra có vẻ cũng không đến nỗi nào.
Tiêu Khôn Hoằng sờ mũi cô: “Sau này, em đã biết cách dỗ anh như thế nào chưa?”
Đừng nghĩ anh không biết rằng cô vợ nhỏ luôn thầm nghĩ anh luôn khó chiều.
Ánh mắt Thi Nhân hơi hoảng hốt, cô không trả lời anh.Cô quyết định không trả lời vấn đề này.
Loại chuyện đi vào hang cọp này chỉ làm một lần là đủ, nếu ngày nào cũng như vậy chắc cô sẽ chết mất.
Cô ôm người bên cạnh, những chuyện trước kia đã là quá khứ, hiện tại mới là quan trọng nhất.
Sau đó, Tiêu Khôn Hoằng ôm cô đi vào phòng ngủ, hai người nhanh chóng tắm rửa thay quần áo vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng cùng nhau đi đến vườn hoa kiểm tra tiến trình xây nhà của ba bánh bao nhỏ.
Cô như chợt nhớ đến điều gì: “Đứa nhỏ thứ ba đã chọn đá, anh đã đưa hết cho đứa nhỏ rồi đúng không?”
Cô nhớ lần đầu mà đứa bé thứ ba chọn đá,tất cả đều là của Đông Lăng.
Lần thứ hai, dù con bé đã ngoan hơn, không đập phá nhưng hẳn là đứa bé thích nó.
Song không mở ra xem thì bọn họ cũng không biết nó có giá trị như thế nào.
Có vẻ đứa bé thứ ba rất coi trọng nó nên không cho mở.
Tiêu Khôn Hoằng cũng xem như yêu thương mà đem nó về.
“Um.”
“Chắc hẳn là anh tặng cho con bé loại đá đẹp đúng không? Vậy rõ ràng muốn xây cả ngôi nhà, thể có quá lãng phí không?”
Tiêu Khôn Hoằng bình thản trả lời: “Không sao, cũng không tốn bao nhiêu tiền.”
Dù sao đá cũng để ở trong nhà, không đemra ngoài nên nó không khác nhau bao nhiêu.
“Cậu ẩm ơi, chiều chuộng đứa nhỏ không giống cách anh đang làm đầu.
Con bé cũng đầu biết loại đá này đắt đỏ thế nào.
“Đối với anh mà nói, chỉ cần đứa nhỏ vui vẻ thì đá kia cũng chỉ là đá mà thôi.”
Thi Nhân cười.
Tuy cô sớm đoán anh sẽ trả lời như vậy nhưng cô vẫn muốn hỏi, đáp án nhận được cũng không khác so với những gì cô nghĩ.
Người này chỉ là quá thương đứa nhỏ.
Thi Nhân nghĩ đến chuyện chọn đá: “Nhưng em cũng đã hỏi đứa bé thứ nhất và đứa hai rồi, hai đứa vẫn không chọn được loại đá nào đẹp mắt, tất cả đều là đứa bé thứ ba chọn cả.
Em không biết con bé chọn bằng cách nào”
Chuyện này cô vẫn chưa nghĩ ra.Theo bản năng, cô nói: “Có cần kiểm tra mắt của đứa bé thứ ba không ạ?
“Em cảm thấy cần thiết à?”
Tiêu Khôn Hoằng im lặng.
Trước đây anh hoàn toàn không phát hiện điều này, lần biết năng lực của đứa bé là thông qua chuyện ở nhà ho Mac.
“Cần chứ.
Nếu như đứa nhỏ không chú ý, chuyện của nhà họ Mạc lần đó có thể tiếp tục phát sinh, chúng ta phải ngăn không để cho đứa nhỏ lộ diện chữ”
Thi Nhân biết anh cảm thấy đứa bé còn nhỏ, không muốn để nó gặp những chuyện này.
Nhưng từ nhỏ, ba đứa con của cô đã khác người rồi nên cô tin rằng chúng sẽ tiếp nhận dễ dàng thôi.
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô: “Nghe theoem.”
Chuyện này cần nói với đảm nhỏ.
Hai người liếc nhìn nhau một cái rồi đi phía sau vườn hoa thì trông thấy ba đứa nhỏ cầm dụng cụ trong tay, cả cơ thể đã lấm lem.
Bên cạnh là Diệp Tranh xách thùng nước bùn và Mạc Tử Tây cầm đá.
Chỗ hai người lớn cũng không tốt hơn là bao, đều nhếch nhác.
Thi Nhân kinh ngạc hỏi: “Mọi người làm sao vậy?”
“Mẹ ơi, chúng con đang xây nhà ạ, dùng xi măng để xây thì chắc chắn ngôi nhà sẽ bền vững.
Mạc Tiểu Khê cầm cái xẻng nhỏ ở bên cạnh chăm chú giúp đỡ.Mạc Tử Tây ngẩng đầu nhìn: “Nữ thần ơi, con gái nhà chị bảo để tự mình làm, không cho công nhân làm nên mới có tình huống như chị thấy Chẳng lẽ cứ để đứa nhỏ chơi xi măng sao?
Xi măng không phải bùn đất nhưng nếu dính vào người cũng khó rửa trôi.
Và nếu như đứa bé thứ ba ngã vào vũng bùn thì sẽ là chuyện lớn mất.
Vì thế, cô và Diệp Tranh phải đích thân ra trận, dựa vào trình tự mà công nhân nói để làm theo.
Từ trước đến đây hai người chưa từng làm công việc này nên chân tay luống cuống cả lên.
Cuối cùng trở thành như vậy, Mạc Tử Tây cũng có cảm giác thành tựu.
Thi Nhân đỡ trán: “Hai người đúng làthương cô bé.”
Vừa nói Tiêu Khôn Hoằng quá cưng chiều đứa nhỏ, nơi này liền xuất hiện thêm hai người.
Tiêu Khôn Hoằng thật sự không nhìn nổi, trực tiếp ngoắc ba đứa con nhỏ: “Lại đây.”
“Cha ơi, chúng con vẫn chưa xong Người đàn ông híp mắt: “Đây là lí do của các con à?”
Ba đứa nhỏ nhìn nhau, cả đảm không dám nói tiếp.
Tiêu Khôn Hoằng dạy dỗ ba đứa nhỏ rồi mang chúng về phòng tắm rửa sạch sẽ.
Bây giờ là mùa đông, trời bên ngoài lạnh như vậy mà dám chơi xi măng.
Thật sự là chạm tới giới hạn của anh mà.Đợi sau khi đảm nhỏ đi, cô nhìn Mạc Tử Tây và Diệp Tranh nói: “Mau trở về phòng rồi tầm đi, nhìn xem mọi người đã bẩn như thế nào kìa Diệp Tranh thở dài: “Còn không phải vì đám nhỏ sao?”
Mạc Tử Tây nhìn thoáng qua ngôi nhà: “Em có cảm giác thành tựu lắm đấy, đây là đá mang từ chỗ anh cả.
Đứa bé thứ ba thể hiện khả tốt, anh cả em rất thích cô bé”
“Thể hiện tốt là do may mắn thôi.”
Mạc Tử Tây không tiếp tục loại đề tài này nữa.
Cô biết Thi Nhân tránh né chuyện này, cô cũng không dám hỏi tiếp.
Mặc dù chính cô là người cũng tiếng xấu thay nhưng đến cùng vẫn không biết người nói cho nữ thần tin tức này.Dường như anh cả đang giấu diểm điều gì đó.
Còn tại sao anh cả giấu bí mật cũng như giấu nữ thần thì cô không biết.
Những vấn đề này quá phức tạp, Mạc Tử Tây cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định không nghĩ nữa.
Dù sao nghĩ cũng vô dụng.
Có một vài chuyện, đến lúc thích hợp sẽ tự nhiên biết, ta không nên nóng nảy tìm hiểu.
Diệp Tranh cũng hiểu nên anh ta giữ im lặng.
Mỗi người chia nhau về phòng rửa mặt.
Vẫn là trong phòng ấm áp, bên ngoài thật sự quá lạnh.
Thi Nhân đi lên lầu, cô dẫn đứa thứ ba vềphòng tắm rửa.
Bần không chịu nổi, tay cũng bị đông lạnh đến mức đỏ cả lên.
“Mẹ ơi, mẹ nhìn tay lạnh này, giống như kem vậy.”
“Mẹ đã nói với con thế nào.
Đừng để bản thân bẩn, mùa đông lạnh dễ sinh bệnh, bị cảm sẽ uống thuốc.
“Có lẽ dọa bằng việc uống thuốc có lẽ sẽ có tác dụng hơn đấy nhỉ.