Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 915: 915




Lạc Nam lên tiếng đòi “chơi cùng”, lập tức khiến hai người một thú đưa mắt nhìn qua.

Chỉ thấy Lạc Nam thân mặc Vô Tức Áo Choàng đen kịch từ đầu đến cuối, trong áo choàng còn đeo Mặt Nạ Thiên Diện che kín diện mạo, không tiết lộ bất kỳ tia khí tức nào ra ngoài, nhìn qua đã thấy khả nghi vô đối.

Hai người đang hăng say đại chiến lập tức dừng lại thân hình, cùng con Thú kia trừng mắt nhìn Lạc Nam, mà lúc này hắn cũng đang cẩn thận đánh giá bọn họ.

Chỉ thấy một tên nam tử toàn thân mặc lấy Thiết Giáp màu bạc, cao lớn bệ vệ, trong người ẩn chứa một cổ hơi thở mạnh mẽ khó thể hình dung như tùy lúc sẽ bùng nổ dữ dội, gương mặt lại trái ngược với thân thể trưởng thành của hắn, ẩn hiện nét thanh tú ngây thơ, có chút khôi ngô như một thanh niên 15 16 tuổi…
Điều đặc biệt nhất chính là mặc dù tên này thân khoác Thiết Giáp uy phong lẫm liệt, nhưng hai tay lại kỳ quái cầm một cây Tre làm vũ khí, mặc giáp cầm tre…lần đầu Lạc Nam chứng kiến sau khi bước chân vào Tiên giới.

Chẳng biết vì sao, từ trên thân của người này…Lạc Nam ẩn ẩn cảm giác có chút quen thuộc.

Bất quá hắn cũng không để ý, tiếp tục đánh giá một tên khác.

So với tên vừa rồi, kẻ này lại anh tuấn đến bất thường, không phải anh tuấn theo nét nam tính, mà diện mạo của hắn lại ẩn ẩn có nét xinh đẹp giống với nữ nhân, làn da trắng sáng, trên đầu còn búi tóc thành hai cái bánh bao, thân mặc Liên Giáp xanh hồng xen lẫn.

Bất quá mặc dù bề ngoài của tên này có phần “nữ tính”, nhưng Lạc Nam nhìn vào yết hầu nơi cổ hắn và hơi thở tràn ngập dương cương khí tức, lại thêm Nhìn Xuyên Yếu Điểm chẳng phát hiện gì bất thường, có thể khẳng định là một nam nhân hàng thật giá thật.

Ngoài ra, trên cơ thể hắn còn đeo một cái Vòng hoàng kim hết sức cao quý, quanh thân có một thước vảy đỏ như có linh tính vờn quanh, tay cầm một thanh Trường Thương sắt nhọn rực lửa.

Uy lăng thiên hạ, có phong thái của chiến tướng chinh phạt sa trường.

“Đều là Pháp Bảo cao cấp a…” Lạc Nam là Khí Vương chân chính nên tầm mắt không tệ…
Hắn nhìn đồ vật trên thân hai người này đều biết kém nhất cũng là hàng Tôn Cấp Thượng Phẩm.

Chẳng trách bọn hắn không thèm để ý đến đống thể phách Tinh Không Thú, thật sự quá giàu rồi.

Một điều khiến Lạc Nam phải xem trọng khác nữa là, dựa vào khí thế trân thân phát ra, hai người này đều mới đột phá Đại Tôn không lâu.

Vừa mới đột phá Đại Tôn, lại có thể tàn sát hàng loạt Tinh Không Thú bên ngoài, sau đó còn có sức đối chiến với nhau cho thấy sức chiến đấu của bọn hắn vô cùng khủng bố.

Sau khi quan sát hai người, Lạc Nam lại đưa mắt sang con Thú duy nhất ở hiện trường.

“Đây là…” Ánh mắt Lạc Nam híp lại, trong lòng dâng lên cảm giác khát vọng chinh phục.

Quá mức thần tuấn, so với Tiểu Sư biến thành Tử Lôi Sư Bàng còn nhỉnh hơn.

Chẳng trách con Heo Mập kia đánh giá cao như vậy…
Một cái đầu Rồng với độc giác mọc lên giữa trán, cái bờm tiêu sái tung bay sau ót, thân thể lại là của chiến mã khỏe khoắn linh động, từng khối cơ bắp siết chặt đến mức tối đa, tứ chi như trụ chống trời với móng ngựa kiên cố như tùy thời có thể đạp vỡ tinh không, đuôi lại là của rồng uốn lượn huy vũ…
Long Mã…
Đây là danh tự đầu tiên Lạc Nam nghĩ đến khi nhìn con thú này, bất quá hắn biết Long Mã bình thường chỉ sợ không thể nào đạt đến cấp bậc như ở trước mắt.


Tổng thể hài hòa đến cực điểm, ngoài sự dũng mãnh vô song còn lộng lẫy phi phàm.

Bởi vì mặc dù là là sự kết hợp hoàn mỹ giữa rồng và ngựa, nhưng toàn thân nó từ đầu đến đuôi đều trong suốt phản chiếu óng ánh như tinh tú, ngay cả cái bờm cũng như vô số sợi thủy tinh kết tụ mà thành, ánh mắt ngạo nghễ chúng sinh, dù toàn bộ Tinh Không Thú xung quanh bị giết sạch nó cũng không dao động dù chỉ một chút.

Thấy Lạc Nam nhìn mình, “Long Mã” còn khiêu khích nhìn ngược lại hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ thách thức.

“Khá lắm, chỉ là Thiên Yêu Vương lại dám kiêu ngạo như vậy!” Lạc Nam cười tà, xém chút nhịn không được ném ra Phong Yêu Cầu thu lấy, xem ngươi còn dám kiêu ngạo.

Bất quá nghĩ đến mình là “người đến sau”, Lạc Nam cũng tôn trọng hai vị cường giả đã dọn đường sẳn cho hắn.

Đổi lại nếu Lạc Nam tiến đến đầu tiên, sợ rằng hắn dẹp sạch đám Tinh Không Thú ngoài kia cũng tốn kha khá sức.

“Có thể phá vỡ Trận pháp do chúng ta để lại vào đến tận nơi này, hẳn các hạ cũng là người có bản lĩnh, vì sao lại giấu đầu lòi đuôi như vậy?” Tên thanh niên mặc Thiết giáp tay cầm tre, giọng điệu còn chưa vỡ lên tiếng nói
“Ta cũng không thích chiến với kẻ vô danh tiểu tốt!” Kẻ còn lại cũng nhếch miệng lên tiếng phụ họa.

Ánh mắt hai người khóa chặt lấy Lạc Nam, trong lòng cũng cảm thấy nghiêm nghị.

Hai người bọn hắn vô tình cùng lúc đến nơi này, đã thống nhất sẽ dùng Trận Pháp ngăn cản người ngoài tiến vào, cả hai sẽ cạnh tranh công bằng, tự bằng bản lĩnh của mình thu phục Tinh Không Thú biến dị.

Bọn hắn tốn gần một tuần để dọn sạch Tinh Không Thú bên ngoài, lúc này đang phân ra thắng bại thì có kẻ thứ ba tiến vào.

Với khí độ và lòng dạ của hai người đương nhiên không chấp nhất việc Lạc Nam không làm mà vẫn hưởng, bất quá bộ dạng che lắp thần thần bí bí của hắn lại là thứ khiến hai người không có hảo cảm.

“Haha!” Lạc Nam nghe hai người nói chuyện cười lớn một tiếng, chậm rãi nói ra:
“Tại hạ cũng đang muốn biết tôn tính đại danh của hai vị, mau xưng tên ra!”
Thấy Lạc Nam vậy mà không nhận ra mình, hai người có chút sững sờ.

Bọn hắn bình thường mặc dù hiếm khi lộ diện, nhưng ở Đại Tiên Giới cũng là uy danh hiển hách, chỉ cần là người xuất thân Đế Cấp Thế Lực chắc chắn sẽ nhận biết.

Chẳng lẽ người thần bí trước mắt không thuộc Đế Cấp Thế Lực?
Mặc dù nghi ngờ nhưng bọn hắn sử dụng mặt thật, đương nhiên chẳng ngại nói ra thân phận của mình.

Thanh niên mặc Thiết giáp tay cầm Tre bình tĩnh chắp tay, trong veo nói ra:
“Tại hạ Cổ Việt Tộc – Gióng!”
Nam tử xinh đẹp giống nữ nhân nhếch miệng, trường thương trong tay quét ngang, ngạo khí nói:
“Tại hạ Thiên Đình – Na Tra!”
“Phốc!” Lạc Nam một ngụm triệt để phu ra ngoài, trong lòng như có ngàn vạn con quạ đen bay qua.

Ánh mắt hắn cổ quái quét ngang quét dọc hai người đối diện, khóe miệng co giật hỏi ngược lại:
“Phù Đổng Tiên Vương – Gióng?”
“Đến từ Thiên Đình? Na Tra?”
Lời nói của Lạc Nam vẫn còn ẩn chứa những tia khó tin.


Na Tra thì cũng thôi, không ngờ nhân vật năm xưa có ân với hắn là Phù Đổng Tiên Vương cũng xuất hiện.

Năm đó hồi còn ở Việt Long Tinh, Thiên Cơ Điện vì muốn bói toán ra tung tích của Lạc Nam đã dẫn xuất Cấm Kỵ chủ động bộc phát ngăn cản, dẫn đến Thiên Đạo Chi Nhãn hàng lâm.

Mà trong tình cảnh nguy cấp đó, một tên Tiên Vương vô tình đi ngang cảm ứng được, lòng tham nổi lên muốn càn quét Việt Long Tinh để truy lùng Cấm Kỵ.

Ngay cả Thiên Đạo Chi Nhãn cũng bị đánh trọng thương vô cùng đơn giản.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phù Đổng Tiên Vương xuất hiện, một gậy đẩy lùi Đại Thủ Tiên Vương.

“Là nó…” Lạc Nam nhìn lại cây tre trong tay Phù Đổng, rốt cuộc nhận ra cảm giác quen thuộc vừa rồi là đến từ đâu.

Chính cây tre này đã đánh nát đại thủ của Đại Thủ Tiên Vương.

“Ngươi hình như biết ta?” Phù Đổng nhìn Lạc Nam trầm ổn nói: “Bất quá ta hiện tại đã là Phù Đổng Đại Tôn, không còn là Tiên Vương nữa!”
“Cửu ngưỡng đại danh!” Lạc Nam cười cười hướng hai người chắp tay.

Đều là đại nhân vật nha.

Năm đó khi đẩy lùi Đại Thủ thì Phù Đổng vẫn chỉ là Tiên Vương, hiện tại mới qua bao năm hắn đã là Đại Tôn rồi.

Thiên phú tu luyện và tiến bộ như vậy cũng cực kỳ khủng bố, chẳng trách có thể leo lên Thiếu Đế Bảng.

Lạc Nam ở trong lòng cảm khái vô cùng, năm đó Phù Đổng ở trong mắt hắn là tồn tại giống như thần minh, hắn chỉ là con kiến nhỏ dưới mặt đất nhìn lên bầu trời và kính nể.

Hiện tại hắn đã có thể cùng Phù Đổng bình khởi bình tọa, cảm giác này thật sự khó mà diễn tả.

Tự hào, kích động…lại thêm háo hức đối với tương lai sau này.

Về phần Na Tra, Lạc Nam không có ấn tượng quá lớn, bất quá đây là người đến từ siêu cấp thế lực Thiên Đình, từng thành công cản trở dã tâm của Long Tộc do Nghịch Long Đế thống lĩnh.

Lại có thể đánh ngang tay với Phù Đổng, không thể xem thường được.

“Chúng ta đã xưng tên, đến lượt các hạ!” Na Tra thấy Lạc Nam trầm mặc không nói bèn lên tiếng thúc giục.

Lạc Nam cười tủm tỉm: “Thật xin lỗi, không tiện nha!”
“Ngươi đùa nghịch chúng ta?” Sắc mặt hai người trở nên hết sức khó coi, cảm giác mình bị Lạc Nam lừa nghẹn đến mặt đỏ bừng.

“Ta đâu có hứa sẽ lộ mặt?” Lạc Nam nhún vai.


Hắn mới không ngốc đi lộ diện mặt thật, hai người này nhìn qua đều biết không phải kẻ dễ trêu, thủ đoạn đầy mình…nếu không bung sức rất khó từ tay bọn hắn đạt được Tinh Không Thú biến dị.

Mà một khi bung sức sẽ lộ diện không ít bài tẩy, vừa lộ bài tẩy vừa lộ mặt thật quá mức nguy hiểm.

Trừ khi giết cả Phù Đổng và Na Tra để bịt đầu mối…Nhưng Lạc Nam và hai người vốn không có thù hận, hắn đâu có muốn giết người…
Chưa kể, Lạc Nam cảm thấy mình còn nợ ân tình năm xưa của Phù Đổng…
Chỉ có che giấu dung mạo, lại có thể bung sức vừa không lo hai người biết mình là ai, lựa chọn hoàn mỹ.

“À quên mất…chẳng phải Cổ Việt Tộc không xen vào tranh đấu sao? Gióng huynh vì sao lại ở đây?” Lạc Nam chợt nhớ ra nhìn Phù Đổng hỏi.

Phù Đổng tối sầm mặt lại nghiến răng hỏi: “Tinh Không Thú vốn là vật vô chủ chẳng thuộc về ai, ta vì sao không thể thu phục nó? Việc này đâu ảnh hưởng nguyên tắc của Cổ Việt Tộc?”
Lạc Nam bừng tĩnh, Cổ Việt Tộc cũng không phải tổ chức từ thiện, tài nguyên vô chủ ở vũ trụ bọn hắn vẫn có quyền khai thác.

Nghĩ đến đây hắn cười tà: “Vậy thì tốt rồi, chúng ta cạnh tranh đi!”
“Tính sao đây?” Phù Đổng nhìn Na Tra hỏi.

“Hừ, ngươi thích thì cứ bại hắn, ta chờ ngươi đánh xong rồi chúng ta tiếp tục!” Na Tra khoanh tay trước ngực nói.

“Sao ngươi không lên trước?” Phù Đổng dù sở hữu nét mặt non nớt nhưng lòng dạ khôn lanh cực kỳ, đâu có dễ mắc mưu.

“Ta không thích chiến với kẻ vô danh tiểu tốt!” Na Tra hừ đáp.

“Ta cũng không muốn!” Phù Đổng vuốt cằm.

“E hèm…” Lạc Nam lên tiếng cắt ngang nói: “Hai vị đã dẹp đường cho ta tiến vào, lại còn đại chiến với nhau chắc hẳn tốn không ít sức, vì thế để cho công bằng…”
“Hai vị cùng lên đi!” Hắn cười tủm tỉm nói ra.

“Cuồng vọng!” Na Tra không hài lòng gắt giọng.

“Quá mức kiêu ngạo!” Phù Đổng gật đầu tán thành.

Lạc Nam cười tà, ánh mắt như chim ưng rình mồi khóa lấy hai người, haha nói:
“Nếu các vị không muốn đánh, ta ép các vị đánh vậy!”
Nói xong, thân hình của hắn đã mãnh liệt biến mất.

ẦM ẦM ẦM ẦM…
Cùng lúc đó, Tỏa Thiên Hắc Ám đã cuồn cuộn tiến ra, đem toàn bộ vùng Không Gian này phong tỏa vào bên trong…
Thứ nhất là đề phòng con Tinh Không Thú biến dị chạy trốn, thứ hai là để hắn có thể thoải mái bùng sức…
“Dị Hắc Ám sao?” Na Tra đảo mắt nhìn quanh một vòng.

“Hình như không ảnh hưởng gì đến chúng ta!” Phù Đổng Tiên Vương cảm giác Tỏa Thiên Hắc Ám không gây hại đến mình, gật gù nói.

“Chiến nào!” Tiếng quát lẫm liệt của Lạc Nam vang vọng bên tai, Lạc Hồng Kiếm lóe lên ánh đỏ, Kiếm Vực hung hăng nghiền ép ra ngoài, chấn mạnh đến thân thể hai người.

“Kiếm Vực?” Ánh mắt Na Tra với Phù Đổng có chút nheo lại.

Lạc Nam cười lớn quát:
“Ngục Thần Kiếm Pháp – Bạo Ngục Trảm!”

Hư ảnh Địa Ngục ầm ầm ngưng tụ sau đó vỡ nát sau lưng Lạc Nam, Lạc Hồng Kiếm nặng nề trảm xuống.

Một Kiếm này kết hợp với Thương Vực, kiếm khí rộng lớn bao trùm đến cả thân thể của hai đối thủ.

“Có chút ý tứ!” Khóe môi Na Tra rốt cuộc cong lên một tia hứng thú.

“Không tồi chút nào!” Phù Đổng trong mắt xuất hiện chiến ý.

ONG ONG ONG…
Trong tay Na Tra, thanh trường thương rực rỡ Hỏa Diễm thiêu đốt ngân vang, một cổ sát khí mãnh liệt bùng phát.

“Hỏa Tiêm Thương của ta bị ngươi thành công kích thích!” Na Tra trầm giọng nói, hai tay cầm lấy Hỏa Tiêm Thương, hung hăng hướng một Kiếm đang lao đến quét ngang.

Mà Phù Đổng cũng không hề nao núng, một tay cầm tre cắm xuống hư không, một tay gồng lên mạnh mẽ, cơ bắp cuộn trào, gân xanh tứ phía, dứt khoác hướng về Kiếm Khí của Lạc Nam đấm mạnh.

ẦM ẦM!!
Bạo Ngục Kiếm nổ tung, không gian chấn động dữ dội, khí lãng quét ngang toàn trường…
Na Tra và Phù Đổng đứng im bất động, Lạc Nam cũng không lùi nửa bước…ánh mắt nghiêm túc nhìn đến hai người.

“Ngọn lửa của Na Tra…”
“Thân thể của Phù Đổng…”
Chính ngọn lửa của Na Tra kết hợp với Hỏa Tiêm Thương, mà Phù Đổng sở hữu một thân thể khủng bố, mới chính diện chống lại Bạo Ngục Trảm hòa cùng Kiếm Vực mà không hề hấn gì.

“Hỏa Kiếp, ngọn lửa do Đại Tiên Giới giáng xuống mỗi khi khảo nghiệm Mộc Hệ tu sĩ đột phá Tiên Đế!” Kim Nhi nhìn ngọn lửa dữ dội xung quanh thân thể Na Tra nói:
“Nhất định là Thiên Đình có thủ đoạn đặc biệt thu thập Hỏa Kiếp cho thiên tài xuất chúng của bọn hắn Luyện Hóa và sử dụng!”
Lạc Nam hít sâu một ngụm khí lạnh, chẳng trách hắn cảm giác được Hỏa Kiếp rất mạnh mặc dù không phải Dị Hỏa, lai lịch lại kinh người đến như vậy?
Có thể hiểu, Hỏa Kiếp cũng là một loại Thiên Kiếp tựa như Lôi Kiếp, còn là Thiên Kiếp của Đại Tiên Giới dùng để khảo nghiệm người đột phá Tiên Đế.

“Phù Đổng lại sở hữu Thể Chất đặc biệt, tu vi Thể Tu cũng là Thể Tôn Trung Kỳ, công tử nên cẩn thận!” Kim Nhi nhìn Phù Đổng nói tiếp.

Lạc Nam nghe xong tấm tắt không thôi, quả không hổ danh là nhân vật trên Thiếu Đế Bảng…
“Nếu chỉ có Kiếm Vực…chỉ sợ ngươi không đủ độc chiến hai người chúng ta!” Na Tra nhìn Lạc Nam bình thản nói.

“Đừng để Gióng ta phải thất vọng!” Phù Đổng nhếch môi.

“Yên trí…” Lạc Nam đồng cảm gật đầu.

KENG KENG KENG KENG…
Theo từng tiếng Kiếm Ngâm vang trời chấn động tinh không, 109 thanh Vũ Hoàng Kiếm cùng lúc xuất động.

Cùng lúc đó, Lôi Hỏa bá đạo tràn ngập không gian hòa vào thân kiếm…
Vũ Hoàng Kiếm xoay tròn quanh thân Lạc Nam, lệ khí chậm rãi bao phủ toàn trường.

Na Tra cùng Phù Đổng liếc mắt nhìn nhau, cùng cười lớn một tiếng:
“Vậy mới thú vị!”

Chúc mọi người ngủ ngon.